Q.15 - Chương 11: Thái Tổ Thạch Tượng

Vạn Giới Vĩnh Tiên

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Tôn Lập đến đây là không dễ chịu, cảm giác bọi nhìn lén như lúc trong thông đạo, trước khi thi tướng thi binh xuất hiện, lại dấy lên, linh thức gã từ trước lúc vào mộ huyệt bị long mạch đả thương, giờ vẫn chưa khôi phục, càng không dám thi triển.

“Chung Lâm, ngươi thấy gì đó không ổn hả?”

Chung Lâm khẽ gật đầu: “Trong bóng tối khẳng định có gì đó…”

Chung Lâm chưa nói xong, chúng đệ tử có người hưng phấn: “Lẽ nào là long mạch chi địa!”

Nhưng người khác không yên được, họ cũng biết có nguy hiểm, nhưng khí vận chi lực quyến rũ quá, nguy hiểm nào cũng không ngăn bước được!

“Xoạt!” Chúng đệ tử cùng bổ tới.

Lục Bạt Đỉnh cuống lên: “Đừng…”

Bích lam sắc hỏa diễm cháy lên, chúng đệ tử giật mình. Hỏa diễm từ từ tiến tới, chiếu sáng mộ thất. Chúng nhân lúc đó mới nhìn rõ lửa cháy theo hai rãnh đá, tới gần vách thì Tôn Lập dập tắt.

Có đệ tử bất mãn, Tôn Lập dọa khiếp nên trừng mắt.

Lửa cháy men theo vách đá, vẽ lên hình dáng mộ huyệt.

Mộ huyệt cao mười trượng, rộng mấy trăm trượng, là động huyệt thiên nhiên, được sức người mở ra.

Mộ huyệt trống trơn, ngọn lửa lam quỷ dị cháy lên, giữa mộ huyệt có bóng đen dấy lên!

Các đệ tử giật mình, nhất thời pháp khí đủ màu đổ vào.

Bóng đen bất động. Lam sắc hỏa diễm chiếu sáng mộ huyệt thì họ nhận ra bóng đen là một bức tượng đá ba trượng.

Thạch tượng xếp bằng, mặt lớn tai to, mắt hổ miệng rộng, bàn tay đặt lên đầu gối, khí độ bất phàm.

Chúng đệ tử cũng có người xuất thân đại phú đại quý, thấy tượng thì lạc giọng: “Đấy là tượng Đại Tùy thái tổ!”

Tranh Đại Tùy thái tổ ở khắp thiên hạ, nhà nào cũng cí.

Chúng đệ tử hiếu kỳ xem xét, Lục Bạt Đỉnh thấy Tôn Lập bất động nhìn kỹ vách đá chung quanh.

Lục Bạt Đỉnh cũng nhìn rồi nghi hoặc: “Lẽ ra mộ huyệt Đại Tùy thái tổ khắc công tích nam chinh bắc chiến mới đúng, còn ở đây là gì?”

Trên vách đá có đường vân cổ quái sâu tới hai tấc, trông như văn tự, lại như phù hiệu, lại có liên quan, Lục Bạt Đỉnh muốn nhìn rõ, nhìn theo một lúc thì thấy váng óc!

Tôn Lập cảm thán, lưỡng vị lão tổ nhìn rõ nên bảo gã.

“Chắc là mấy văn tự quỷ dị này gom sức mạnh long mạch chảy ra, qua mấy nghìn năm cũng cấp cho cương thi trong thông đạo, luyện thành ngân diện thi binh và kim diện thi tướng.”

“Vì chúng không sinh thành từ âm khí mà do dụng long mạch chi lực tôi luyện ra, nên không sợ Diệt ma thần lôi.”

“Thế gian còn có cương thi thế này, đúng là: Thiên hạ không gì không có!”

Lục Bạt Đỉnh hiểu ngay: “Không sai, long mạch lẽ ra không thể có tà vật như cương thi, chỉ có người cố ý bố trí mới có, năm xưa Đại Tùy thái tổ có không ít kỳ nhân dị sĩ…”

Cả hai đồng thời biến sắc, quay về phía bức tượng: “Tránh đi, nguy hiểm!”

Mấy đệ tử Bạn Hổ trai và Kim Phong Tế Vũ lâu đứng trước bức tượng, nghe hai người hô thì ngoái lại, tỏ rõ vẻ tham lam: “Lưỡng vị sư huynh, dưới tượng Đại Tùy thái tổ thì là long mạch?”

Những đệ tử khác nổi lòng tham lam, định xông lên cướp, chợt có tiếng động cổ quái vọng lên.

“Xẹt – – “

Tôn Lập và Lục Bạt Đỉnh lao nhanh tới.

Đệ tử dưới bức tượng lắng nghe, hớn hở: “Thanh âm từ dưới đất vọng lên, đấy là do long mạch khí vận chi lực phát ra!”

Thánh Thống chi địa có vì, vì liên quan đến Đại Tùy long mạch, đệ tử từng vào đều bưng kín miệng bình.

Điển tịch bí mật của các môn phái có ghi lại nhưng vì lâu quá nên mất gần hết, còn lại cũng bị hủy khi ma tu xâm chiếm.

Đệ tử Kim Phong Tế Vũ lâu, trừ Lục Bạt Đỉnh, thì không ai biết Thánh Thống chi địa thế nào.

Nên có người nói là long mạch, mọi đệ tử hưng phấn xông lên.

Lục Bạt Đỉnh trợn rách mí: “Đừng…”

“Xoạt! – “

Nền đất phía dưới tảng đá nứt ra, trong khe nứt ánh lên vô số đạo tử quang, tiếng gầm từ quang mang phát ra.

Tử quang lóe lên, chúng đệ tử cuồng nhiệt hẳn: “Tử khí! Tuyệt đối là long mạch…”

“Chát! Chát! Chát!”

Chúng đệ tử xông tới, tử quang bừng bừng, mười mấy đệ tử đi đầu như trúng Định thân thuật.

Tử quang từ từ thu lại, từng vết nứt biến thành sâu hoắm, tựa hồ có sức mạnh nào đó vô thanh vô tức dấy lên.

Đệ tử phía sau ngẩn người, đệ tử kiểm phía trước thậm chí còn giữ nguyên nát hớn hở, đã bị tử quang cắt thành mấy chục khối – – từng mảnh rơi xuống, máu nhỏ theo từng khe nứt, mặt đất như há ra một cái miệng máu!

“A!”

Ai nấy ngẩn ra, Lục Bạt Đỉnh gầm lên: “Ai!”

Tố Bão sơn chúng nhân bất động, chỉ Phùng Trung do dự một chốc rồi bước tới, chưa kịp lên thì những người tưởng mình nhanh nhẹn đã nát vụn!

Giang Sĩ Ngọc nhìn Điền Anh Đông và Phùng Trung, không giấu được tiếc rẻ: “Sao các ngươi không xông lên?”

Phùng Trung trừng mắt nhìn y, hầm hừ.

Điền Anh Đông nhạt giọng: “Đến giờ mà ta không nhận ra Tôn Lập bất phàm thì thật hổ thẹn với Bảo lưu tuệ căn. Tôn Lập gọi là các ngươi đứng lại, ta biết y không gọi bừa.”

Phùng Trung cũng nói: “Ta không ngốc, Điền Anh Đông nhìn ra thì ta cũng thế.”

Giang Sĩ Ngọc tiếc rẻ: “Các ngươi sống được đến giờ, quả nhiên không do may mắn.”

Lục Bạt Đỉnh gầm to: “Lùi mau! Ghi chép trước đây không nhắc đến tượng thái tổ!”

Không cần y nói thì chỗ toàn thi thể này chứng tỏ mức độ nguy hiểm. Các đệ tử vội lui lại.

Lục Bạt Đỉnh nghĩ đến việc bức tượng xuất hiện đột ngột, nên ngăn các đệ tử xông lên.

Tôn Lập liên tưởng đến suy đoán trước đó: các đệ tử ngày trước vào Thánh Thống chi địa không gặp thi binh thi tướng, vì chúng do có người chuyên môn bố trí pháp môn dưỡng thi mà thành. Những đường nét quanh đó đều để hút khí vận chi lực tỏa ra của long mạch, tế luyện cương thi. Thi binh thi tướng đã tế luyện xuất xong thì Đại Tùy thái tổ cũng hỏa hậu thành thục rồi!

Tôn Lập tới nơi: “Không sao chứ?”

Sùng Dần lắc đầu: “Không sao, thứ gì đấy?”

“Cách cách cách!” Tôn Lập nhìn thạch tượng: “Nhìn đi.”

Ầm!

Tượng đá nổ tung, đá văng tứ tán, hai đệ tử bị đá bắn trúng, đầu vỡ ra như quả dưa, ngã xuống.

“Sư đệ!” Có người kêu lên, nhưng không ai lúc này còn chú ý đến.

Trong bức tượng ba trượng có một người xếp bằng: mặc minh hoàng long bào, đội đế miện, eo thắt cửu long ngọc đái, cầm thiên tử ngọc kiếm, tay kia đỡ Nhân vương ngọc tỷ.

Không phải Đại Tùy thái tổ tung hoành thiên hạ năm xưa thì là ai?

“Vù – – ” Đại Tùy thái tổ mở bừng mắt, lưỡng đạo tử sắc hỏa diễm phun ra ba tấc!

Oành… Y từ từ đứng dậy, có tiếng sấm vang theo.

Tôn Lập gọi chúng nhân: “Không đánh nổi đâu, chạy mau!”

Không ngờ người đầu tiên chạy cùng gã là Sùng Bá!

Y nhấc chân chạy theo ngay, Giang Sĩ Ngọc liếm môi do dự rồi mới chạy theo.

Phùng Trung cùng Điền Anh Đông chỉ hơi do dự, da Đại Tùy thái tổ nhanh chóng biến thành màu vàng rồi tím.

Một tay giơ lên, Nhân vương ngọc tỷ rực tử sắc quang mang, bao lấy chúng nhân.

“A! Sao hả? Cảnh giới, cảnh giới của ta sao lại sút xuống…”

Chúng nhân kinh hoảng thất thố, Đại Tùy thái tổ lạnh lùng vung thiên tử ngọc kiếm!

Trong vạn trượng quang mang, mười mấy đệ tử bị chém ngang người, chỗ đứt nhẵn nhụi, toàn bộ tinh huyết bị thiên tử ngọc kiếm hấp thu. Ngọc kiếm trắng ngần có hiện một đường chỉ máu!

“A!” Lục Bạt Đỉnh gầm lên, quang mang khải giáp bọc lấy toàn thân, quang mang cự nhận chém ra ngăn cản thiên tử ngọc kiếm.

Nhân vương ngọc tỷ áp chế, Lục Bạt Đỉnh bị hạ một cảnh giới, nhát đao bị thiên tử ngọc kiếm dễ dàng phá giải, tích tắc Đại Tùy thái tổ đứng lên thì có tử sắc toàn phong ngưng tụ, đường kính năm trượng, y bước tới là cuồng phong hất tung Lục Bạt Đỉnh!

Chúng đệ tử kinh hãi lao ra, đôi mắt vàng tía của Đại Tùy thái tổ lóe lôi điện.

“Oành!”

Khung cửa vàng ép xuống, ép ba đệ tử chạy ra thông đạo nát vụn!