Q.9 - Chương 13: Trút Giận

Vạn Giới Vĩnh Tiên

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Điền Anh Đông quỳ đầu tiên trong các tân đệ tử: “Xin sư thúc pháp ngoại khai ân, để Sùng Mạch giảng tập lấy công chuộc tội!”

Y tưởng với “uy vọng” trong tân đệ tử của mình sẽ có nhiều người cùng quỳ xin cho Sùng Mạch.

Nhưng tiếng quỳ rất thưa thớt, ngoái nhìn mới thấy chỉ có vài thủ hạ quỳ theo.

“Xin sư thúc pháp ngoại khai ân, để Sùng Mạch giảng tập lấy công chuộc tội…”

Tiếng xin không dày, không có khí thế của mấy chục nhân cùng lúc.

Y thấy mọi đệ tử đều nhìn Tôn Lập, Tôn Lập phẫn nộ đứng cạnh Vọng Long nhìn Sùng Mạch.

Điền Anh Đông nổi giận nhưng không biểu hiện ra mà cúi gằm xuống.

Vọng Long nhìn Sùng Mạch chằm chằm khiến y đổ mồ hôi lạnh, gần như ướt mặt đất!

“Sư thúc tha mạng…”

Sùng Mạch khóc lóc bò dưới đất.

Vọng Long hầm hừ, ngữ khí hơi mềm đi: “Hừ, không phải đang ở Liệt Hỏa cốc, ta đã giết ngươi chấn chỉnh môn quy!”

Sùng Mạch hớn hở: “Đa tạ sư thúc…”

“Ngậm miệng!” Vọng Long mắng: “Tội chết có thể miễn nhưng tội sống khó tha! Sùng Bá, Sùng Dần, cả Tôn Lập, đến đây.”

Ba người đi tới, Vọng Long chỉ vào ba người: “Họ suýt bị ngươi hại chết. Bản tọa đã đánh ngươi một chưởng, trút giận rồi, họ tất cũng phẫn nộ, mỗi người đánh ngươi một chưởng!”

Sùng Mạch nào dám nói gì, dập đầu: “Đa tạ sư thúc pháp ngoại khai ân. Tam vị sư huynh đệ, Sùng Mạch có lỗi, xin cứ hạ thủ, bất tất nể nang!”

Sùng Bá bước lên đầu tiên, giẫm chân vào mặt Sùng Mạch!

Y vốn cao lớn hơn Sùng Mạch, tay chân gần to bằng mặt Sùng Mạch nên giẫm xuống thì che kín mặt đói phương, chúng đệ tử nghe rõ tiếng mũi Sùng Mạch gãy, sức mạnh hất y văng đi, đập gáy vào nham thạch thành một khe nông!

Vọng Long nói chỉ một chưởng, Sùng Bá mặc kệ ba bảy hai mươi mốt, tung cước ngay.

Sùng Mạch mãi mới hồi phục, Sùng Dần đã đứng trước mặt.

Sùng Dần vả một cái vang vọng!

Sùng Mạch đứng im quay mong mong rồi ngã, Sùng Dần nhỏ nước bọt, chắp tay quay lại.

Sùng Dần trông có vẻ đơn giản, nhưng Sùng Mạch nằm cả canh giờ mới bò dậy được.

Từ đầu đến cuối, Vọng Long sầm mặt đứng đó như ngọn núi dưới cơn mưa bão, không ai dám đỡ Sùng Mạch.

Sùng Bá và Sùng Dần đứng cạnh nhau, Sùng Bá hỏi nhủ: “Ngươi dùng đòn lén?”

Sùng Dần lạnh giọng: “Tất nhiên!”

Sùng Mạch bò lên, Tôn Lập từ từ đi tới.

Lúc y nhìn rõ thì ngẩn người, y tưởng Tôn Lập là tân đệ tử, dù thế nào cũng không dám đánh mình, y là giảng tập, Tôn Lập còn cần học tập.

Không ngờ Tôn Lập lại đi lên!

“Tôn Lập…” Y nói chưa rõ, Tôn Lập đã vung tay!

“Chát!”

Sùng Mạch loạng choạng, nổi giận lôi đình, thầm thề rằng về đến thư viện sẽ khiến gã sống không bằng chết!

Tôn Lập tát xong, quay lại ôm quyền với Vọng Long: “Sư thúc, chưa hết giận!”

Vọng Long nhướng mày: “Bản tọa đã nói, mỗi người một chưởng.”

Tôn Lập nói: “Bảo vật lần này, đệ tử không cần phần của mình, chỉ cần trút giận cho thống khoái!”

Sùng Mạch giật mình, mở con mắt còn mở được ra nhìn Vọng Long. Mắt Vọng Long thoáng nét cười: “Được!”

Tôn Lập ngửa mặt cười vang: “Ha ha ha, chỉ cần trong lòng thoải mái, Sùng Mạch, xem ta đánh ngươi!”

“Bốp, bốp, bốp…” Tôn Lập vung tay liên tục, tiếng bang liên hồi khiến khóe mắt Sùng Mạch nứt ra, mặt sưng vù!

Không biết bao nhiêu đòn, Tôn Lập thở phào: “Vù… Được rồi, cục tức này coi như trút được.”

Gã dừng lại, Sùng Mạch mới ngã nhào.

Sùng Mạch đã không chịu nổi, bất quá Tôn Lập đáng y ngã sang trái thì tay trái lại hất lại, cứ thế khiến y không ngã.

Gã dừng tay, Sùng Mạch mềm nhũn ngã xuống.

Sùng Bá lại tống quyền vào ngực, tiếng vang như sấm!

“Thống khoái, thống khoái, thống khoái!” Y rống lên, mặc kệ Vọng Long đứng đó, dồn nén lâu nay dược bạo phát: “Vốn ta thấy một cước đó chưa hết giận, Tôn Lập được lắm! Ha ha ha!”

Tôn Lập cũng cười, chúng đệ tử nhìn Sùng Mạch dưới đất, đồng tình vô hạn.

Sùng Mạch dù gì cũng là giảng tập, bị một tân đệ tử đánh thành thế này thì bi ai cỡ nào?

Ai nấy đều hiểu Sùng Mạch sẽ ghi hận, về sẽ tìm cách báo thù Tôn Lập. Chỉ là Tôn Lập đã vượt được mức nhập môn thất khảo, đạt Phàm nhân cảnh đệ ngũ trọng, Sùng Mạch có gì để khó dễ?

Hà huống, Tôn Lập và Sùng Bá, Sùng Dần quan hệ cực tốt, ai cũng biết thế. Sau lưng Tôn Lập còn chân nhân lão tổ Chung Mộc Hà, hiện tại được Hình đường trưởng lão Vọng Long coi trọng, Sùng Mạch không có cửa “báo cừu tuyết hận”.

Điền Anh Đông máy động, thầm nhủ Tôn Lập bá đạo như thế, có thể nhân cơ hội xúi bẩy khiến chúng đệ tử e dè gã.

Y lén nhìn thì chết cả cõi lòng.

Chúng đệ tử nhìn Tôn Lập, tỏ vẻ kính sợ xem lẫn ghen tị, không ai thấy bất bình! Sùng Mạch làm gì còn chưa biết nhưng Tôn Lập “dĩ hạ phạm thượng” đánh y thành như thế mà không ai bất bình! Thế là sao? Tôn Lập đã phục chúng!

Điền Anh Đông thở dài, có lẽ thường ngày bọn Sùng Mạch cao cao tại thượng, giờ bị Tôn Lập đánh thì coi như tân đệ tử chà đạp “quyền quý” ở thư viện.

Lòng người hiểm ác!

“Được rồi?”

Vọng Long hỏi, Tôn Lập gật đầu: “Đa tạ sư thúc thành toàn.”

Vọng Long xua tay: “Sùng Dần, đưa đi cứu.”

Sùng Dần vòng tay: “Đệ tử tuân mệnh.”

Vọng Long lại dặn: “Nghiêm túc một chút.”

Sùng Dần biết âm chiêu bị Vọng Long nhận ra nên nói ngay: “Đệ tử hiểu.”

Vọng Long xua xua tay, Sùng Dần gọi hai tân đệ tử, khiêng Sùng Mạch hôn mê qua bên.

Vọng Long nhìn quanh: “Hôm nay cắm trại ở đây, tất cả cẩn thận chút.”

“Vâng.”

Vọng Long đi tới, lúc qua chỗ Tôn Lập thì gã nghe thấy tiếng nhỏ như muỗi kêu: “Quả nhiên hẹp hòi.”

Tôn Lập ngẩn người, nhìn Vọng Long, Hình đường trưởng lão uy nghiêm chắp tay sau lưng, bờ vai rộng cuộn áo lên, đang nhìn ra xa.

Gã cười khổ.

Giang Sĩ Ngọc và Tô Tiểu Mai vây lại cười: “Đúng là trút giận! Ha ha ha!”

Tôn Lập vẩy vẩy tay: “Tay ta cũng đau…”

Chung Lâm cười: “Đau tay nhưng lòng khoái!”

“Ha ha ha!”

Lý Tử Đình cũng thấy tiếc: “Không được bảo vật thì cũng tiếc.”

Tôn Lập cười: “Không tiếc, kỳ thực vốn không đến lượt mỗ.”

Chúng nhân ngẩn người: “Không phải chứ, ngươi ra sức thế cơ mà.”

Tôn Lập xua xua tay: “Vì các ngươi không biết bảo vật là gì.”

“Là gì?” Tất cả cùng hỏi.

“Là trứng Bách túc hung ngô, đừng nói ta mà Sùng Bá giáo tập và Sùng Dần giảng tập cũng không có phần…”

Chúng nhân hiểu ra: “Đích xác…”

Sùng Dần chưa cho Sùng Mạch rồi vội đi gặp Vọng Long, hai trái thú noãn để lại đây không phải chuyện gì hay ho.

Vọng Long nén được, tới khi biết bảo vật là hai quả trứng Bách túc hung ngô thì hớn hở, gương mặt như cương thi thoáng vui: “Lại là trứng Bách túc hung ngô, còn là một đôi, hay quá!”

Yêu thú này lục phẩm thượng, màu của thú noãn thì huyết mạch còn thuần chính hơn.

Tương lai ấp nở được rồi nuôi lớn thì có tư cách thành hộ sơn thần thú của Tố Bão sơn!

Lúc đó dù Vọng Hư chưởng giáo cũng phải e dè Vọng Long mấy phần.

Vọng Long thoáng nghĩ: “Sùng Trọng, sư thúc rất cần hai quả trứng này. Tôn Lập đã từ bỏ, con thương lượng với Sùng Bá xem cần gì cứ nói, sư thúc nhất định sẽ đáp ứng.”

Tuy không cho phép cự tuyệt nhưng khẩu khí phải khách khí, không xưng là “bản tọa” mà “sư thúc” thân cận hơn.

Sùng Dần kỳ thực từ lúc thấy hai quả trứng là đã biết, nên gật đầu: “Được, đệ tử sẽ thương lượng với Sùng Bá.”

Nơi này là Liệt Hỏa cốc nguy hiểm, thậm chí còn nguy hiểm hơn trước vì chạy nhầu một hồi, cả Vọng Long cũng không biết tới đâu.

Sùng Bá không dám buông lỏng, chia các đệ tử thành hai nhóm thay nhau canh gác, bị bỉ nghiêm hơn.

Thậm chí lần này y xây dựng doanh trại ở giữa sáu tảng đá lớn, lại đích thân động thủ, cùng Sùng Dần hợp lực chuyển tám tảng đá tới vây quanh.

Các đệ tử khuân đá nhỏ về lấp kín khe giữa các tảng lớn.