Q.13 - Chương 12: Siêu Thoát Phàm Tục

Vạn Giới Vĩnh Tiên

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Tôn Lập tìm một gian thạch ốc.

Long bì ảnh, kiếm ảnh hí.

Hùng mạnh nhưng tàn nhẫn, Tôn Lập kinh hãi trước uy lực của pháp bảo, Võ Diệu và La Hoàn trầm mặc, gã hiểu: dù gì cũng là tính mạng của thần long, còn là cao cấp thần long.

Dẹp yên kích động, Tôn Lập lại bố trí trận pháp. Trừ trận pháp phong ấn căn phòng thì còn Tụ linh trận. Xong xuôi, gã chính thức xung quan!

Xếp bằng trong trận, gã vung tay, Ngũ hành hợp linh trận kỳ rải theo quy luật thần bí, ngũ sắc trường hà rủ xuống sau lưng.

Gã để Vinh tâm đơn bên trái, Bảo uẩn đơn bên phải, đốt khúc Ngưng trầm hương mộc sau cùng, vận chuyển “Phàm gian nhất thế thiên”.

Chu thiên tinh lực được hút vào thể nội, từ chậm thành nhanh, thể nội kinh mạch hóa thành sông lớn, có thể dung nạp linh nguyên để xung kích.

Tốc độ tăng trưởng linh nguyên thì đến cảnh giới này vẫn nhanh kinh nhân, chỉ cần chín đại chu thiên, kinh mạch đã không chịu nổi.

Nên các huyệt đạo tiện được dùng để dự trữ linh nguyên, như hồ ven sông vậy.

Nhưng cũng chỉ tạm giải bớt áp lực cho kinh mạch. Tôn Lập không khống chế, mặc cho chu thiên tinh lực xung kích kinh mạch.

Rất nhanh, huyệt đạo và kinh mạch không chịu được, huyệt đạo đầy linh nguyên liên tục khuếch trương, đạt cực hạn thì có tinh quang dấy lên, càng lúc càng cường mạnh, từng huyệt đạo được thần hóa.

Không biết bao lâu sau, huyệt đạo của Tôn Lập đều được thần hóa, thể nội rực tinh quang ngân ti.

Kinh mạch chứa linh nguyên đến cực hạn, sau chín chín tám mươi mốt tiếng sấm trong thân thể thì trong óc vang lên tiếng hô:

“Bất phá bất lập!”

Kinh mạch tan đi rồi nhanh chóng trọng sinh, kinh mạch mới tuân theo quy tắc thần bí, hơi khác trước đó. Chỉ là không tra kỹ thì không nhận ra khác biệt rất nhỏ đó.

Hoàn toàn thần hóa ba trăm sáu mươi lăm đại huyệt xong, chúng như ba trăm sáu mươi lăm con thao thiết tham lam hút lấy linh nguyên, tu vi của Tôn Lập nhanh chóng cạn sạch, ngũ sắc trường hà sau lưng và trận pháp khải động, linh nguyên liên tục dồn vào.

Tôn Lập vòng tay trái, toàn bộ Vinh tâm đơn được nuốt chửng, linh nguyên cuồn cuộn chảy…

Nhưng còn xa mới đủ cho ba trăm sáu mươi lăm con Thao thiết cần, chỉ một canh giờ là linh nguyên cạn!

Ngũ hành hợp linh trận kỳ hiệu dụng hữu hạn, không thể kịp.

Trận pháp hao hết linh thạch.

Tôn Lập giơ tay phải, một viên Bảo uẩn đơn rơi vào miệng.

Hai trăm viên yêu tâm, phối hợp với dược tài trân quý mà chỉ luyện thành ba mươi sáu viên Bảo uẩn đơn, mỗi viên đều đầy linh lực, quả nhiên đủ bù cho linh nguyên đã tiêu hao.

Tôn Lập mỗi khi thấy không đủ linh nguyên lại dùng một viên Bảo uẩn đơn, không biết bao lâu sau thì quờ tay thấy trống không!

Ba mươi sáu viên Bảo uẩn đơn đã hết.

Nhưng lúc đó chưa đủ để triệt để thần hóa ba trăm sáu mươi lăm huyệt đạo, linh nguyên càng lúc càng yếu, các huyệt đạo bắt đầu lõm xuống!

Huyệt đạo lõm xuống hẳn thì nỗ lực thành công cốc, xung quan thất bại, có khi cả đời dừng ở Phàm nhân cảnh, không thể xung kích cảnh giới cao hơn!

Tôn Lập đổ mồ hôi như mưa, mở trữ vật không gian đổ hết linh đơn vào miệng.

Nhưng linh đơn này hiệu quả không cao, chỉ hơi làm chậm tốc độ huyệt đạo lõm vào, gã lại lấy hết linh thạch ra, nghiền nát rồi hút linh khí.

Sau cùng, ba trăm sáu mươi lăm con Thao thiết tựa hồ đã “ăn no”, chỉ thêm một chút là triệt để thành công, củng cố tu vi Đạo nhân cảnh, từ rày sẽ thoát ly cảnh giới phàm nhân, chân chính tiếp xúc với “Đạo”, tiếp xúc với quy tắc cơ sở của thế giới!

Thiếu một chút!

Chỉ một chút thôi!

Tôn Lập tìm mọi cách có thêm linh nguyên. Nhưng những gì gã có đều sử dụng hết, ngũ sắc trường hà từ Ngũ hành hợp linh trận kỳ luôn tạo cảm giác chậm chạp – không phải hiệu suất kém đi mà vì gã cần quá nhiều linh nguyên, dù chỉ một chút nữa cũng hơn tổng mức của Ngũ hành hợp linh trận kỳ.

Linh nguyên bắt đầu khô kiệt, huyệt đạo co lại.

Thấy tâm huyết sắp tan theo gió đông, vốn đã thành công mà lại hỏng, gã thở dài, Đạo nhân cảnh đa ng rời xa, đại đạo cũng xa theo.

Gã chìm vào tuyệt vọng.

“Oành!”

Linh nguyên hùng hậu chợt theo quy tắc thần bí chảy vào thể nội gã, huyệt đạo được bổ sung, nhanh chóng phồng lên.

Linh nguyên tuy không liên tục nhưng đủ lượng, chảy vào thể nội là phân phối đều đến các huyệt đạo, triệt để củng cố cảnh giới, ba trăm sáu mươi lăm con thao thiết được thỏa ý.

Thú binh linh hoàn có mấy trăm linh thú đã nở, chỉ có trăm con xung kích thành công, thành nhất cấp thú binh, nguồn sức mạnh xuất phát từ đó.

Trong lúc quan trọng, biến số bất ngờ đã cứu Tôn Lập.

Tôn Lập thở phào, quả thật nguy hiểm.

Nhưng gã không được nhàn hạ, La Hoàn quát: “Nghe kỹ, đây là “Cửu tinh ngự bản đạo”, theo lời ta vận hành công pháp, không thì cảnh giới hư phù, không cẩn thận là quay về Phàm nhân cảnh…”

Tôn Lập không dám chậm chễ, nghe theo La Hoàn chỉ dẫn, vận chuyển “Cửu tinh ngự bản đạo”.

“Cửu tinh ngự bản đạo” là công pháp của “Tinh hà chân giải” cho Đạo nhân cảnh, “Phàm gian nhất thế thiên” thần hóa huyệt vị, còn “Cửu tinh ngự bản đạo” lại “Điểm hóa”, quanh các huyệt đạo thần hóa mà tạo thành chín ám huyệt, tụ lại như một nhóm.

Cách điểm hóa huyệt đạo tương tự “Phàm gian nhất thế thiên”, tầng thứ nhất điểm hóa một huyệt đạo, tầng thứ hai điểm hóa hai, tầng thứ ba là bốn, tầm thứ thư là tám…

Tôn Lập chiếu theo công pháp tu hành, vẫn hút chu thiên tinh lực, nhưng đạt tới Đạo nhân cảnh xong thì gã đã hiểu được phần nào pháp tắc thô thiển của thế giới, nhận ra chu thiên tinh lực vào thân thể thì không hòa làm một như cũ mà tách làm hai, một phần rực quang mang, chìm vào huyệt đạo đã thần hóa.

Phần còn lại ám đạm vô quang, so với phần kia thì ít hơn nhiều nhưng xác thực tồn tại.

Tôn Lập vẫn chọn Ấn đường huyệt tác là nơi điểm hóa đầu tiên, sức mạnh từ từ chìm xuống quanh đó, nhưng không có hiệu quả ngay.

Lần đầu tu luyện “Cửu tinh ngự bản đạo”, Tôn Lập ngồi liền chín ngày.

Dạ lý na trầm điến tại thần hóa huyệt đạo chu vi đích thần bí lực lượng số lượng hi thiếu, đẳng đáo liễu bạch thiên, giá chủng lực lượng canh thị sậu giảm nhất bán!

Nhân thử trực đáo đệ cửu thiên, Tôn Lập tài tại Ấn đường huyệt chu vi điểm hóa liễu đệ nhất cá ám huyệt.

Gã từ từ thu công, mở mắt.

Lưỡng đạo điện mang hình cầu lóe qua mắt, tan vào không khí, nổ thành kim tinh.

Sau lưng có chín viên hắc ám tinh cầu vây lấy, phảng phất Tôn Lập là chủ tinh!

Gã phun ra một ngụm trọc khí, cảm thụ thế giới “khác”, thế giới không đổi, chỉ là qua con mắt gã thì đã khác trước.

Cảm giác này huyền diệu vô cùng, rõ ràng hơn lúc đột phá đến Phàm nhân cảnh đệ thất trọng. Nếu lúc trước chỉ mơ màng thì giờ là rõ rệt.

Tôn Lập nhắm mắt, dụng tâm cảm ngộ…

Hơn một năm khổ tu, sau cùng thoát thai hoán cốt, từ Phàm nhân cảnh thành Đạo nhân cảnh!

Từ rãy gã sẽ thoải mái theo đuổi đại đạo, không còn là phàm nhân khao khát đại đạo vnhưng chỉ biết đứng ngoài, giờ đã thật sự gia nhập hàng ngũ những người theo đuổi đại đạo, tương lai đã mở ra!

Gã mở cửa phòng, cách không xa là một cái giếng mới đào, bên giếng còn thùng mới. Hiển nhiên người làm có tay nghề không cao nên thùng rất thô thiển.

Tôn Lập ấm lòng, tất cả vẫn nhớ đến thói quen của gã.

Gã đi xách nước tắm, lần này bế quan lâu, cũng nên rửa ráy.

Gã tắm táp xong, chúng nhân đều tới.

Sùng Bá và Sùng Dần biến sắc: “Ngươi đã đạt Đạo nhân cảnh?!”

Những người khác giật mình: “Đạo nhân cảnh? Nhanh thế hả?”

Tôn Lập gật đầu: “Suýt nữa thất bại.”

Giang Sĩ Ngọc bị đả kích: “Ta còn tưởng có cơ hội đuổi kịp ngươi, kết quả hơi đến sát hơn thì ngươi lại chạy xa.”

Ai cũng biết giữa Phàm nhân cảnh và Đạo nhân cảnh là một ngưỡng, vô số người bị khốn ở Phàm nhân cảnh, cả đời không thể đột phá, vô duyên với đại đạo.

Dù gần đây ai cũng tiến bộ nhanh nhưng không ai dám nói chắc mình sẽ đột phá Phàm nhân cảnh, đạt tới Đạo nhân cảnh.

Tôn Lập đột phá Đạo nhân cảnh, đích xác bỏ xa Giang Sĩ Ngọc, ưu thế quá rõ.

Lý Tử Đình thè lưỡi: “Chúng ta nhập môn bao lâu? Năm rưỡi?”

Sùng Dần tính toán thời gian: “Còn thiếu một chút, một năm bốn tháng.”