Q.11 - Chương 3: Bản Ngã Luyện

Vạn Giới Vĩnh Tiên

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Đạo thông của Vọng Hư, chức chưởng giáo Tố Bão sơn đều là của Sùng Ngọc y, y vì thế mà phấn đấu bao năm nay, không thể cho ai xen vào.

Dù Vọng Hư muốn đen thứ vốn thuộc về y cho người khác cũng không được. Khi sư diệt tổ có là gì!?

Sùng Ngọc thở hồng hộc, mắt đỏ lên.

Y đẩy giá sách bên phải, chạm vào chỗ thần bí nào đó, giá sách bằng gỗ đỏ vô thanh vô tức trượt sang bên, lộ ra một cái rương sắt.

Cái rương có cửu tằng điệp gia trận pháp – với La Hoàn và Võ Diệu thì không đáng một xu nhưng với tu chân giới thì dù Vọng Hư cũng không thể phá giải.

Trận pháp này, Sùng Ngọc tốn bao công mới lấy được.

Y mở rương bên trong có nhiều ngăn nhỏ đựng linh đơn. Phùng Trung mà ở đây sẽ thấy mấy loại rất quen mắt.

Sùng Ngọc liếc qua mớ linh đơn, sau cùng nhìn đến một loại.

Linh đơn đó đều có độc tính, nên được gọi là “độc đơn”, chỉ độc tính khác nhau, Sùng Ngọc không muốn dùng, nhưng để giết Tôn Lập, y đành chấp nhận!

Tay y kiên định chạm vào độc đơn…

Canh ba, Tôn Lập vận chuyển chín tiểu chu thiên “Phàm gian nhất thế thiên”, thể nội sôi trào linh nguyên nhưng vẫn thiếu một chút.

Gã khẽ thở dài, đứng dậy ra ngoài.

Ngoài cửa, Đông Phương Phù và Lý Tử Đình đã đợi, cả hai tuy mặc áo đen nhưng trang điểm rất kỹ!

Tôn Lập nhức óc: “Hai người làm gì vậy?”

Cả hai ấp úng: “Lâu rồi không gặp Giang lang, đương nhiên phải mặc đẹp.”

Tôn Lập: “…”

Gã xua tay: “Thôi vậy, đi thôi. Dọc đường cẩn thận, đừng để bị phát hiện.”

Võ Diệu nói: “Ta cảm thán giúp ngươi: ôi, nữ nhân… La Hoàn ngươi nên hiền thục, đừng học họ!”

La Hoàn nổi giận: “Võ Diệu muốn chết hả?”

“Ha ha ha…”

Tôn Lập dẫn họ tới trận pháp ám môn, cả hai bất ngờ, họ vốn tưởng gã giấu Giang Sĩ Ngọc tại Tố Bão sơn, không thì sao lại đêm hôm đưa đi gặp, chứ không ngờ gã khoét được hộ sơn đại trận!

Đông Phương Phù kinh ngạc: “Muội hiểu rồi, trận pháp tạo nghệ của sư tôn thì xách giày cho huynh không xong, chả trách trận pháp cảm ngộ đó, sư tôn xem là cực kỳ kinh hãi…”

Rời sơn môn, Tôn Lập dẫn họ lao đi, lúc xuất hiện trước mặt Giang Sĩ Ngọc thì y ngẩn ra, hai thiếu nữ ôm lấy y khóc lóc.

Tôn Lập thầm thở dài, để lại thời gian và không gian cho cả ba.

Gã đi rồi, cả ba còn kể lể, nắng hạn gặp mưa rào cũng tùy họ. Đêm nay trăng lạnh như nước, Tôn Lập đứng trên tảng đá, lòng cũng yên tĩnh.

Thiên hạ chung một vầng trăng, người ở Thiên Hạ thành đó liệu có như gã, đang ngắm trăng?

Hôm sau Vọng Hư chân nhân tuyên bố về chuyến đi Thiên Đô thần điện, quả nhiên không có Tôn Lập. Nhưng không ngờ là không có cả Sùng Ngọc!

Bất quá lần này chưởng giáo Vọng Hư lãnh đội, chân nhân lão tổ Chung Mộc Hà tọa trấn, chữ Vọng của Tố Bão sơn gần như đi hết, chỉ còn lại Hiền nhân cảnh cường giả là Sùng Ngọc, tựa hồ Vọng Hư để y chấp chưởng sơn môn.

Không ít người bất bình cho Tôn Lập, gã không biết gì, thậm chí không tham gia chia tay, trực tiếp ở trong phòng tĩnh tâm tu luyện.

Buổi trưa, Đông Phương Phù đến, tuy không thể mập lại ngay nhưng đã tươi tỉnh hẳn.

“Lập ca, muội đã nghe rồi, hiện tại phụ trách phân phối công việc của Huyền Vũ đại điện là Sùng Ngọc sư huynh.”

Tôn Lập gật đầu: “Mỗ hiểu rồi, phiền sư muội.”

Tôn Lập kỳ thực đoán được cả Tố Bão sơn, trừ phe Vọng Minh thì còn phe chưởng giáo Vọng Hư mâu thuẫn với gã. Sau lưng gã là chân nhân lão tổ Chung Mộc Hà, dám hạ thủ chỉ có phe Vọng Hư.

Gã không hiểu nổi chuyện Sùng Ngọc và mình không có xung đột thực chất nào, vì sao y quyết tâm dồn gã vào tử địa?

Tiễn Đông Phương Phù xong, gã quay lại từ từ ngồi xuống, tính toán.

Vọng Hư chân nhân đưa hết cường giả hạch tâm của Tố Bão sơn đến Quy Xà sơn, tập hợp với người của Kim Phong Tế Vũ lâu và Triệu gia nhân vào ban tối.

Hai canh giờ sau, Tố Bão sơn cực kỳ yên tĩnh.

Đêm đông khô lạnh, trùng thú đều ẩn náu, trong sơn môn trừ phòng những đệ tử khắc khổ dụng công tu luyện còn ánh nến thì tất cả tối om.

Tôn Lập từ buổi trưa được tin vẫn đả tọa tu luyện, không phải “Phàm gian nhất thế thiên” mà là “Bản ngã luyện”.

Pháp môn này xuất xứ từ “Tinh hà chân giải”, là pháp quyết chuẩn bị cho mục tiêu “Tinh hà bản ngã”.

Gã từng học cách ẩn tàng khí tức, cũng bắt nguồn từ “Bản ngã luyện”. Bản ngã luyện kỳ thực là hòa tan tự thân vào tự nhiên.

Muốn biến bản ngã thành tinh hà, cần học cách hóa thân vào tinh hà, để hiểu tinh hà.

Bản ngã luyện là pháp quyết cơ sở.

Tôn Lập hiện tại tu hành “Bản ngã luyện” kỳ thực hơi sớm, theo Võ Diệu thì vượt mức Phàm nhân cảnh mới là thời cơ thích hợp.

Bất quá vì có việc cần xử lý, đành tu luyện sớm.

Nửa ngày tuy gấp gáp nhưng có Võ Diệu và La Hoàn chỉ dẫn, cộng thêm từng tu luyện pháp môn ẩn tàng khí tức nên đỡ hơn nhiều.

Võ Diệu nhạt giọng: “Được rồi, với những kẻ ngươi tiếp xúc thì cảnh giới này đủ rồi, dù đi cách Chung Mộc Hà một trượng, y cũng không biết.”

Tôn Lập gật đầu, lại hỏi: “La tổ, cách này có hữu hiệu không?”

La Hoàn không vui: “Ngươi không tin?”

Tôn Lập cười hắc hắc: “Tiểu tử đương nhiên tin.”

Gã thi triển “Bản ngã luyện”, che đi tất cả hành tung, gần như thành trong suốt, khác nào giọt nước tan vào hồ lớn.

Có người nhìn thấy tất cả kinh: cửa phòng Tôn Lập mở ra rồi tự đóng vào mà không thấy ai.

Hậu sơn, sư trưởng chữ Vọng đều đi rồi, chỉ còn Vọng Long đang bế quan, Tôn Lập không cần quá cẩn thận, dễ dàng đến được Sấu Ngọc trai.

Hai đồng tử vẫn ngủ trong phòng cạnh đó, Sùng Ngọc gọi là họ dậy ngay.

Tôn Lập đi qua trung đường, vào thư phòng.

Sùng Ngọc đang tu luyện, bên cạnh là một cái hộp hồng ngọc.

Hộp mở ra là những hốc hình nửa quả cầu, mỗi hốc cỡ hạt đậu, đựng một viên hoàng sắc linh đơn.

Quá nửa đã trống rỗng.

Tôn Lập bất động. “Bản ngã luyện” dù Chung Mộc Hà cũng không phát hiện, huống gì Sùng Ngọc?

Nửa canh giờ sau, Sùng Ngọc tu luyện xong, đóng hộp ngọc rồi cho vào rương.

Linh đơn này là thứ y dùng khi tu luyện, không phải độc đơn trong rương.

Hiệu quả tuy thấp nhưng không có độc tính.

Rương có cửu tằng trận pháp phong tỏa nên y rất yên tâm. Tôn Lập thấy vẻ mặt y thì bĩu môi.

Gã được La Hoàn và Võ Diệu dạy dỗ, rất coi thường cửu tằng trận pháp, vốn được tu chân giới coi là an toàn.

Sùng Ngọc đi nghỉ, Tôn Lập vào thư phòng, dễ dàng mở được giá sách rồi mở luôn cửu tằng điệp gia trận pháp được Sùng Ngọc tín nhiệm.

Trước khi tới đây, gã đã đoán rằng với địa vị của Sùng thì sẽ dùng linh đơn tu luyện.

Quả nhiên là thế.

Nếu Sùng Ngọc không có thói quen này, gã sẽ tìm cách khác.

Bất quá mở rương ra, thấy quá nhiều độc đơn, Tôn Lập quyết định đổi kế hoạch, vì gã nghĩ ra cách nhanh hơn.

Gã không hề khách khí cho hết thứ trong rương vào trữ vật không gian của mình, trừ độc đơn, linh đơn thì còn dược thảo và hạt linh dược mà Sùng Ngọc lén thu gom.

Trong số độc đơn, Nhiên hồn đơn đẳng cấp cao nhất nên số lượng rất ít, chỉ có ba viên, cả viên của Tôn Lập mới là bốn.

Gã thoáng nghĩ, thu Nhiên hồn đơn lại đã.

Thứ này tuy độc nhưng lúc quan trọng có thể cứu mệnh. Hà huống, dù không dùng thì đem bán cũng được giá.

Trừ Nhiên hồn đơn, các loại độc đơn khác còn mấy chục viên.

Tôn Lập hỏi: “La tổ, lão nhân gia xem đi.”

La Hoàn tùy ý chỉ dẫn chọn mấy loại độc đơn, có loại chỉ một viên, có loại ba viên, như thể là một cong thức.

Chọn xong, Tôn Lập được La Hoàn chỉ dẫn, thi triển Tử cực thiên hỏa, theo thứ tự ném độc đơn vào thần hỏa.

“Bản ngã luyện” khác cách ẩn tàng khí tức lúc trước là “Bản ngã luyện” có thể ẩn tàng hành tung lại tùy ý thi triển thủ đoạn, có thể mở trữ vật không gian mà không bị lộ.

Tôn Lập cậy vào “Bản ngã luyện” nên luyện đơn tại thư phòng của Sùng Ngọc.

Sùng Ngọc nghỉ ở ngay phòng bên cạnh!

Thực ra là gã tuyệt đối tin vào lưỡng vị lão tổ – La Hoàn nói không thành vấn đề, gã tin ngay.