Q.10 - Chương 8: Tìm Kiếm

Vạn Giới Vĩnh Tiên

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Tiểu Hà thấy tiểu thư cự tuyệt Lục Bạt Đỉnh, càng lúc càng buồn, đứng nhìn mũi chân không nói gì.

Tôn Lập không phải không tốt nhưng sao so được với Lục đại ca? Tiểu thư nghĩ gì nhỉ?

Tiểu Hà không hiểu.

“Đừng nói chuyện đó, Lục sư huynh, có manh mối gì về Long hình ngọc thược ở trong Liệt Hỏa cốc không? Liệt Hỏa cốc có ba tầng, lẽ nào chúng ta cứ tìm lần lượt?”

Tôn Lập thầm nhủ, mỗ không giúp bỏ đi cục diện này thì không biết hai người còn dền dứ đến bao giờ.

La Hoàn cười nhạo: “Tức là Lục Bạt Đỉnh nên cảm tạ ngươi?”

Diện bì thần công của Tôn Lập còn kém Võ Diệu nên hơi ngượng: “Kỳ thực tiểu tử không thích người ta vì chút việc nhỏ mà khách khí với mình…”

La Hoàn: “Phì!”

Lục Bạt Đỉnh cười khổ: “Vì không có manh mối mới định nhờ Triệu cô nương giúp.”

Triệu Thục Nhã khống chế trứ mấy chục vạn hỏa nghĩ, đích xác tìm kiếm dễ hơn.

Tôn Lập lẩm bẩm, tầng thứ ba có bốn hung thú, dù có mặt Triệu Thục Nhã thì thắng bại cũng vẫn quá rõ.

Bốn hung thú xuất hiện, bốn người khó thoát.

Gã không thích nhưng Võ Diệu bảo: “Ở lại đi, chưa đến đêm huyết nguyệt thì bốn hung thú không xông lên, Long hình ngọc thược không phải chìa khóa mở cửa Thiên Đô thần điện mà có tác dụng khác, ngươi lấy được thì ta sẽ cho biết.”

“Nói nhẹ tênh thế chứ làm cách nào lấy được?”

Võ Diệu cười hắc hắc: “Đồ ẻo lả đã thấy Long hình ngọc thược, chúng ta thay mận đổi đào chứ nhỉ?”

Tôn Lập có phần nghiêm túc: “Lục sư huynh quân tử thẳng thắn, đối đãi tiểu tử như quốc sĩ thì chúng ta đâu thể lấy oán báo ơn!”

La Hoàn thản nhiên: “Thật hả?”

Tôn Lập hơi ấm ức: “Đương nhiên là giả! Y chỉ có ưu điểm, khiến người ta không ghét nổi, nhưng y thích Triệu Thục Nhã, vì sao tiểu tử không vui nhỉ?”

La Hoàn: “…”

“Tiểu tử quen tổ phụ Lục Khiêm Vĩnh của y, coi như thay mặt người quen giáo dục vãn bối, để y biết lòng người hiểm ác!”

La Hoàn bảo Võ Diệu: “Ta muốn phỉ nhổ y.”

Võ Diệu hiểu ý: “Chúng ta cùng nhổ!”

“Phì!”

Tôn Lập: “…”

Với kế hoạch Thay mận đổi đào, Tôn Lập đã bước qua ngưỡng “đạo đức”.

La Hoàn nói: “Long hình ngọc thược tuy không mở được Thiên Đô thần điện nhưng là pháp khí từ thời kỳ thượng cổ lưu truyền lại, đẳng cấp tuyệt đối khiến trận pháp Thiên Đô thần điện phản ngược. Họ cần nó đến Thiên Đô thần điện là tự tìm cái chết.”

Tôn Lập ngây người: “Thật hả?”

La Hoàn cười lạnh: “Hắc hắc, chi bằng chúng ta thử xem? Lúc chúng dùng Long hình ngọc thược mở Thiên Đô thần điện thì ngươi ẩn thân cạnh đó, ta thấy chừng nghìn dặm là an toàn. Đợi khi chúng bị cấm chế phòng ngự đánh thành tro, Long hình ngọc thược sẽ không sao, chúng ta vẫn lấy được.”

Ngoài nghìn dặm mới là khu vực an toàn!

Tôn Lập ngầm tắc lưỡi, quả nhiên là một trong tam đại bí cảnh, cấm chế uy lực quá đáng sợ.

Giờ gã thay mặt Tố Bão sơn – dù gã không thích nhưng là đệ tử Tố Bão sơn, dính vào thì coi như Tố Bão sơn có phần.

Vọng Hư chân nhân không biết Long hình ngọc thược không thể mở Thiên Đô thần điện, tương lai y biết Tố Bão sơn có phần thì sẽ đưa hết tinh duệ đi theo Kim Phong Tế Vũ lâu đến đó.

Tôn Lập không có cảm tình với Tố Bão sơn nhưng nếu cao thủ của môn phái đều chết ở Thiên Đô thần điện thì Tố Bão sơn sẽ sụp đổ, gã còn cần chỗ dựa nào.

Hơn nữa Vọng Hư rút cao thủ đi, chân nhân lão tổ Chung Mộc Hà, Hình đường trưởng lão Vọng Long, Sùng Dần, Sùng Bá khẳng định sẽ đi cùng, đó đều là bạn của gã, gã không thể trơ mắt nhìn họ chết.

“Chúng ta làm giả Long hình ngọc thược, đẳng cấp quá tệ, sẽ không khiến cấm chế Thiên Đô thần điện tấn công ngược.” La Hoàn nói.

Tôn Lập đồng ý: “Được.”

Tôn Lập nhìn Lục Bạt Đỉnh và Triệu Thục Nhã, quyết định báo trước về hung hiểm ở tầng thứ ba: “Lục sư huynh, Thục Nhã, các vị có thể tầng thứ hai không có yêu thú.”

Lục Bạt Đỉnh nhíu mày: “Tại hạ đang định hỏi lúc Tôn sư đệ vào thì tình hình thế nào??”

Tôn Lập cười khổ, nói ra bốn chữ: “Hung thú lâm thế!”

Gã kể lại tình huống tầng thứ ba, dù Lục Bạt Đỉnh hay Triệu Thục Nhã đều hiểu về hung thú lâm, Triệu Thục Nhã không hiểu nghĩ gì mà thản nhiên còn Lục Bạt Đỉnh biến sắc: “Nơi này có doanh trại của hung thú? Như ở Cổ Lô sơn?!…”

Y ôm quyền vái Tôn Lập: “Tôn sư đệ, phát hiện này giúp ích nhiều cho thiên hạ, đáng nhận của Lục mỗ một vái!”

Tôn Lập thầm thở dài, y quả thật khiến người ta không ghét nổi, vội đỡ dậy: “Lục sư huynh khách khí quá, hung thú này sẽ không lên trước đêm huyết nguyệt tới, ở trên còn an toàn, nhưng…”

Gã nói được một nửa thì dừng lại.

Lục Bạt Đỉnh gật đầu: “Tôn sư đệ yên tâm, tại hạ sẽ bẩm cáo tình huống với gia tổ. Chúng ta cứ tìm ở hai tầng trên, nếu không thấy… Tầng thứ ba dù thế nào cũng không nên xuống.”

Tôn Lập thở phào.

Lục Bạt Đỉnh viết ngọc phù, truyền tin về ngay trước mặt Tôn Lập.

Bốn người ở tầng thứ hai, trực tiếp tìm từ đây. Tiểu Hà khống chế trứ mấy chục vạn hỏa nghĩ tản đi, dòng chảy như lửa đỏ từ từ tan vào cửa động.

Tìm kiếm kỹ lưỡng kiểu này khó hơn nhiều Tôn Lập tìm kiếm lúc trước, Tiểu Hà dốc toàn lực, mà tốc độ vẫn rất chậm. Tầng thứ hai mênh mông, với tiến độ này, không đủ bốn năm ngày, khó lòng bài trừ hết những điểm khả nghi.

Tôn Lập vặn người: “Tiểu Hà cố lên, mỗ ngủ một giấc, từ lúc vào Liệt Hỏa cốc đến giờ chưa lúc nào ngủ yên.”

Tiểu Hà bĩu môi: “Phàm nhân cảnh chính là phiền hà.”

Phàm nhân cảnh cố có nghĩa vẫn là phàm nhân, phàm nhân cần ăn uống nghủ nghỉ, tu sĩ ở cảnh giới này cũng thế, Tôn Lập nói muốn ngủ, bọn Triệu Thục Nhã không hề hoài nghi.

Tiểu Hà mừng thầm, như thế có khác gì tiểu thư và Lục Bạt Đỉnh được ở riêng cạnh nhau.

Triệu Thục Nhã nhìn Tôn Lập như thể gã sắp bỏ nàng, có điều một nam nhân nói muốn đi nghủ thì nàng không thể đi theo, đành ở lại.

Tôn Lập tìm một cửa động chui vào, bắt đầu kế hoạch.

La Hoàn đã thể hiện hình dáng Long hình ngọc thược cho gã xem.

Để khiến đồ giả giống thật, Võ Diệu thiết kế mấy trận pháp, mỗi loại có hiệu quả riêng, cộng lại khiến Long hình ngọc thược trông rất cổ kính, thần bí khó dò, dù chân nhân lão tổ cũng không biết là đồ giả.

Tôn Lập có vài khối linh ngọc, chọn khối tốt nhất rồi làm theo lời La Hoàn và Võ Diệu chỉ dẫn.

Xử lý xong, dùng trận pháp đao bút, khắc trận pháp vào chìa khóa xong, chỉ mất một canh giờ là Long hình ngọc thược xuất hiện trong tay gã.

Tôn Lập cười: “Hắc hắc, khả năng làm giả của hai vị kinh thế tuyệt luân!”

La Hoàn im lặng, Võ Diệu ho khẽ: “Khụ khụ, nịnh kiểu này không lấy gì làm cao minh…”

Tôn Lập nháy mắt: “Cũng là cách kiếm tiền mà.”

Gã cầm Long hình ngọc thược giả mạo, vận công giả bộ mơ màng, từ từ đi ra.

Tiểu Hà đang vất vả, Lục Bạt Đỉnh và Triệu Thục Nhã ở bên. Lục Bạt Đỉnh rất quy củ, giữ khoảng cách khiến Triệu Thục Nhã dễ chịu, chứ không xoắn lấy.

Triệu Thục Nhã đang nhắm mắt dưỡng thần.

Tiểu Hà thấy Tôn Lập thì nói: “Ngủ nhanh thế? Ngươi cứ ngủ thêm, vạn nhất có việc gì thì không có thời gian nghỉ, lúc đó đừng vướng chân mọi người.”

Tôn Lập lấy làm lạ, lần trước gặp Tiểu Hà tuy không vui vẻ nhưng khá hợp, lần này sao thế nhỉ, tiểu nha đầu cứ bất âm bất dương chống lại gã?

Tôn Lập nhẫn nhịn mấy lần, định phát tác nhưng nhìn Triệu Thục Nhã, thầm lắc đầu, quyết định bỏ qua.

Triệu Thục Nhã mở mắt, tròng mắt trong veo.

“Ngồi đi, còn lâu lắm.”

Tôn Lập gật đầu ngồi xuống, Tiểu Hà thấy Tôn Lập gần Triệu Thục Nhã hơn Lục Bạt Đỉnh thì không vui, đanh định lên tiếng, Triệu Thục Nhã đã giục: “Chú ý.”

Tiểu Hà chăm chú thao túng hỏa nghĩ, bĩu môi với Tôn Lập.

Cả ba không có việc gì nên cứ trò chuyện nhát gừng, Tôn Lập kỳ thực cũng có tình cảm với Triệu Thục Nhã không thì không khó chịu với việc Lục Bạt Đỉnh theo đuổi nàng, gã muốn hỏi xem phụ mẫu nàng quyết định thế nào, tốt nhất là đừng có kén rể thì giữa hai người sẽ càng không còn áp lực.

Triệu Thục Nhã cũng nhận ra nên không nói, gã càng ngứa ngáy trong lòng.

“Tìm thấy một chỗ.”

Tiểu Hà chợt lên tiếng, cả ba vây lại.

“Ở đâu?”