Q.13 - Chương 7: Mai Phục Không Kín Kẽ (Thượng)

Vạn Giới Vĩnh Tiên

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Trong bóng tối sâu thẳm dày đặc treo từng viên lam sắc quang tinh.

Tiểu Hắc lao nhanh trong bóng tối, quang tinh kéo thành những dải lam như gấm lụa, đẹp đến khiến người ta quên cả phiền não ưu sầu.

Tiểu Hắc há miệng, phía trước vô thanh vô tức xuất hiện lối ra, quang mang hơi đục, bọn Tôn Lập tiếc rẻ: sắp phải ra rồi.

Cùng với Tiểu Hắc lao ra với đà không thể cản nổi

Chúng nhân loạng choạng, Tiểu Hắc uể oải nằm xoài ra, thân thể thu lại, trở về dáng vẻ khả ái như trước.

Tôn Lập thương xót ôm lấy nó, Tiểu Hắc uể oải ngáp, thè lưỡi liếm tay gã rồi co lại ngủ.

“Nó lần đầu tiên biến thân truyền tống ở không gian dài nên mệt, để nó ngủ, có điều không biết lúc nào mới tỉnh.”

La Hoàn cũng đau lòng.

Tôn Lập nặng trĩu cõi lòng, biết Tiểu Hắc mạo hiểm cứu bọn gã.

Gã cẩn thận cho nó vào trữ vật không gian, lấy khối trận pháp hạch tâm còn lại để cạnh rồi lui ra.

Trừ Tôn Lập và Sùng Bá, những người khác đều trọng thương hôn mê, lần này là nghiêm trọng nhất từ khi chạy trốn.

Sùng Bá không chỉ trông coi Sùng Dần, cả hai lấy linh dược ra cho tất cả uống.

Y không biết làm gì với Chung Lâm, lại nhìn Tôn Lập, y không ngờ là đã quen với việc Tôn Lập luôn mang lại “niềm vui bất ngờ”.

Tôn Lập trầm ngâm, La Hoàn hiểu ý: “Ngưng trầm hương mộc đốt lên đi, có ích cho Chung Lâm.” Tôn Lập còn một ít Ngưng trầm hương mộc, bèn đốt lên, từng ngọn khói bốc lên, chia làm bảy chui vào thất khiếu Chung Lâm, quả nhiên y khá hơn.

Tôn Lập và Sùng Bá thở phào.

Cả hai đều mệt, nội thương không nhẹ nhưng không dám nghỉ, ngồi tựa sang bên, không còn sức nói câu nào.

Hai canh giờ sau, Chung Lâm tỉnh lại đầu tiên, rồi đến Tô Tiểu Mai, Giang Sĩ Ngọc, Sùng Dần… Chỉ còn Chung Mộc Hà nhắm mắt bất động, lão tổ dốc đạo bí pháp sau cùng đã tổn thương bản nguyên, vốn y trọng thương chưa lành, giờ lại như thế nên càng nguy hiểm.

Chung Lâm đau lòng, tất cả đều thê lương.

Tôn Lập cũng đỡ hơn, nhìn mọi người cười: “Các vị sao hả? Khó khăn thế mà chúng ta qua được, nên vui mới đúng!”

Gã hích Tô Tiểu Mai: “Này, ta muốn ăn đồ nướng!”

Tô Tiểu Mai nhìn gã, hơi bất ngờ, Tôn Lập hỏi: “Ai muốn ăn nữa?”

Gã giơ tay đầu tiên, ai nấy ngẩn người, tay gã giơ lên như ngọn cờ xí.

Dần dần mắt tất cả đều hồi phục thần thái.

Sùng Bá hầm hừ: “Lão tử thường không làm gì cùng tân đệ tử nhưng hôm nay đổi ý!”

Y giơ cánh tay to như quạt nan lên.

Sùng Dần do dự, Sùng Bá hầm hừ: “Y tham gia, ta không đi nữa.”

Sùng Dần cười khổ: “Ngươi còn tức ta hả.”

Sùng Bá ngó lơ quay đi.

Giang Sĩ Ngọc Giơ tay: “Ta nữa, ta đói rồi.”

“Ta.”

“Ta nữa…”

Tô Tiểu Mai cười: “Được, ta đi nướng.”

Suối có cả, núi có thỏ và gà rừng, Tôn Lập lớn lên ở sơn thôn nên đào một rễ cây như củ khoai, rửa sạch rồi cắt ra cho vào nướng cùng.

Chỉ mất nửa canh giờ, “thịnh yến” bắt đầu.

Sùng Bá tuy nói không ăn cùng Sùng Dần nhưng vẫn bị hương vị hấp dẫn, bá đạo cướp nửa con gà rồi im lặng ngồi ăn.

Bọn Tôn Lập lắc đầu, Sùng Dần tỏ vẻ ấm ức.

Sau lúc thả lỏng, tất cả như quay về lúc ở sơn môn.

Tất cả đều đi nghỉ, Tôn Lập ngồi trên tảng đá, đêm trong núi ào ào gió lạnh.

Sau lưng có tiếng động, Sùng Bá đi lên.

Chúng nhân nghỉ ngơi gần đó, Sùng Bá nhìn sang một phía, Giang Sĩ Ngọc lẫn trong tất cả, không thể nhận ra y là bán nhân bán yêu.

Sùng Bá định nói nhưng rồi nén lại.

Tôn Lập hỏi: “Giáo tập còn nghĩ về việc thủ sơn nhân?”

Sùng Bá cười khổ: “Còn vương vấn gì được nữa? Lâu thế rồi, giao chiến liên miên, không còn thời gian nghĩ linh tinh.”

Tôn Lập biết y nói thế nhưng trong lòng chưa bớt quật cường tí nào.

Tâm kết kiểu này, Sùng Dần cũng bó tay, gã càng vô văng.

Sùng Bá nhừng lại hỏi: “Tiếp theo chúng ta làm gì?”

Vốn tất cả theo Chung Mộc Hà lão tổ đến Ác hải, hiện tại Chung Mộc Hà hôn mê, lại không thể tỉnh nhanh, chúng nhân chợt không còn mục tiêu.

Tôn Lập nhìn vào bóng tối mà mắt thường không thấy, linh giác hơn người cho biết địch nhân đang tới.

Bốn ma tu chính như Tôn Lập nói, tách ra để tìm kiếm.

Tôn Lập chỉ sang hướng đó: “Chúng ta phục kích ở đây, giết hết chúng! Giáo tập có dám không?”

Sùng Bá ngẩn người, mắt Tôn Lập ánh lên cuồng nhiệt, ẩn sau đó là vẻ phức tạp và tự tin.

Sùng Bá toét miệng: “Tiểu tử còn thử lão tử? Đừng quên lão tử vĩnh viễn là giáo tập! Dù tương lai ngươi phi thăng cũng không thay đổi được sự thật này!”

Y đấm lên ngực: “Được! Chúng ta có thể chạy nhưng không thể cứ chui lủi mãi, phải địch nhân biết tay, dù phải chết!”

“Oành, oành, oành…”

Tiếng sấm vang lên, trời trong xanh nhưng có một điểm đỏ từ từ bay tới, càng lúc càng lớn, dần dần biến thành hỏa diễm lưu tinh.

Trường cung ma tu đã khỏi, thương thế đó với tu sĩ không là gì, chỉ cần kinh mạch không sao thì nửa ngày là xong.

Cơn đâu gãy xương khiến y phẫn nộ, thậm chí không bỏ nửa ngày đợi lành hẳn mà đuổi theo ngay, vừa đuổi vừa vận công liệu thương.

Nhưng tu chân thường ẩn ước cảm giác được một tia thiên cơ – ví như linh giác của Tôn Lập.

Trường cung ma tu cũng hơi hiểu ra, y đang đuổi đúng hướng, coi như đã gặp may!

Y tăng tốc, chợt thấy dưới đất có một cái bóng nhỏ, y ở trên cao nên dù là con trâu cũng không trông to hơn kiến bao nhiêu.

Y đẩy hỏa diễm lưu tinh ép xuống.

Hỏa phong thổi xuống mặt đất, có một thiếu nữ cõng Chung Mộc Hà chạy.

Trường cung ma tu ngẩn người, bật cười: đàn chuột buồn cười này cả nghĩ thế nào mới nảy ra chủ ý ngu xuẩn đến thế? Lẽ nào chúng không chấp nhận rằng song phương cách biệt về thực lực mà đem thiếu nữ này ra làm mồi, phục kích y?

Y nhếch khóe môi, cười tàn nhẫn.

Được, vậy để ta đùa với các ngươi, đùa cho đến chết! Hừ.

Lý Tử Đình nghiến răng cõng Chung Mộc Hà lao đi, nhận nhiệm vụ này là nàng ta biết nguy hiểm thế nào. Chỉ cần truy binh trên không cẩn thận một chút, phát pháp thuật là nàng ta và Chung Mộc Hà đều tan xác.

Lý Tử Đình lao đi, thầm đếm: một, hai, ba… đếm tới ba mươi, nhưng đòn chí mạng từ trên không vẫn chưa tới thì nàng ta thở phào, biết qua được thời khắc nguy hiểm nhất, may mắn là nàng ta và Tôn Lập đoán đúng, ma tu thực lực cao cường nên có phần tự đại.

“Oành!”

Ám kim trường tiễn bắn cạnh Lý Tử Đình, tạo thành miệng hố sâu năm trượng, hất tung nàng ta.

Lý Tử Đình nén đau, cõng Chung Mộc Hà chạy tiếp.

Trường cung ma tu cười lạnh, định dụ ta vào bẫy? Quá ấu trĩ.

Y do dự một chốc, có nên giải quyết đối phương rồi tìm kiếm bọn chuột bọ kia hay không, như thế là đơn giản nhất.

Ngón tay y kéo dây cung, nhắm vào lưng Lý Tử Đình.

Cảm giác cực độ nguy hiểm như vô số cương châm găm lên lưng. Lý Tử Đình toát mồ hôi, máy động linh cơ, loạng choạng kéo cả Chung Mộc Hà ngã xuống lăn tròn, lọt vào mắt trường cung ma tu.

Trường cung ma tu nheo mắt, bỏ qua tính toán lúc trước.

Không thể giết bọn chuột này dễ thế, đùa đã!

Lý Tử Đình thấy y lỏng dây cũng thì thở phào, bò dậy cõng Chung Mộc Hà bào.

Nhanh chóng vào một sơn cốc.

Sơn cốc hẹp, hỏa diễm lưu tinh va vào vách núi bắn tung đá vụn, nhưng không tiện phi hành. Trường cung ma tu cười lạnh, như các ngươi sở nguyện! Y thu hỏa diễm lưu tinh, cưỡi mây lửa đuổi sát.

“Oành!”

Trường cung ma tu vừa rẽ thì Thiên môn long pháo khai hỏa.