Q.10 - Chương 13: Về Núi

Vạn Giới Vĩnh Tiên

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Tôn Lập thản nhiên đến ngoài Huyền Vũ đại điện, đệ tử phụ trách mới tỏ vẻ kinh ngạc, gã đã nói: “Không sai, mỗ chưa chết.”

Đệ tử canh gác ngượng ngùng: “Tôn sư đệ phúc lớn, đâu dễ chết thế được.”

Tôn Lập xua xua tay: “Mỗ có việc quan trọng báo cho chưởng giáo chân nhân, xin thông báo hộ.”

Đối phương gật đầu: “Tôn sư đệ đợi một chút.”

Vọng Hư chân nhân chưa biết gã còn sống, có người đã vội đi báo tin, có điều đối tượng nhận tin cao cấp nhất cũng chỉ là Sùng Ngọc.

Tân đệ tử cảnh giới quá thấp, không đáng cho chưởng giáo chân nhân chú ý.

Vọng Hư nghe nói Tôn Lập còn sống thì hơi bất ngờ, trầm ngâm đặt chu sa bút xuống: “Để y vào.”

Đệ tử đáp “tuân mệnh” rồi dẫn Tôn Lập vào.

Chưởng giáo chân nhân ngồi trên ghế, Tôn Lập hành lễ: “Chân nhân, đệ tử lần này thất lạc tại Liệt Hỏa cốc, nhờ Kim Phong Tế Vũ lâu Lục Bạt Đỉnh sư huynh và Thanh Việt phường thị Triệu cô nương cứu, không thì đã không thể về được sơn môn.”

Vọng Hư nghe đến tên “Lục Bạt Đỉnh” thì nhướng mày, chuyến đi Liệt Hỏa cốc này, Tố Bão sơn phải ngậm bồ hòn, trong đó có Kim Phong Tế Vũ lâu xúi giục.

Lúc đoạt đơn võ hội kết thúc, Kim Phong Tế Vũ lâu đề nghị tiếp tục hợp lực, luyện chế Hợp nguyên chân hỏa đơn.

Hợp nguyên chân hỏa đơn giúp đệ tử mở rộng kinh mạch, giúp nhiều cho đệ tử mới nhập môn, dù tư chất bình thường uống vào cũng có kinh mạch không kém gì đệ tử tư chất ưu tú.

Hợp nguyên chân hỏa đơn là nền tảng cho một môn phái để bồi dưỡng đệ tử nhập môn. Đệ tử kiểu này là “cơ số” có được thiên tài, cơ số càng lớn càng dễ có thiên tài.

Hợp tác luyện đơn trước đó, các phái đều thu lợi nên tức thì đồng ý, kiểm tra tích lũy xem có nguyên liệu nào thích hợp.

Gom lại còn thiếu vài thứ, trong đó có yêu tâm Tam nhãn độc hỏa tích.

Vọng Hư lúc đó cũng không nghĩ nhiều, nghe nói thiếu thì chủ động nhận lấy, đảm bảo Tố Bão sơn sẽ đưa tới yêu tâm Tam nhãn độc hỏa tích.

Lúc đó Tố Bão sơn đã có kế hoạch rèn luyện ở Liệt Hỏa cốc, thuận đường săn Tam nhãn độc hỏa tích đâu có khó gì.

Nhưng không ngờ, chuyến đến gần như khiến đệ tử Tố Bão sơn mất hết đệ tử mới!

“Lục Bạt Đỉnh hả.” Vọng Hư thản nhiên đáp ứng.

Còn “Triệu cô nương của Thanh Việt phường thị” thì Vọng Hư còn quá thấp cấp, không biết gì chứ không đã giật mình.

Tôn Lập kể lại những gì trải qua tại Liệt Hỏa cốc, đương nhiên giấu những việc quan trọng như lấy yêu tâm, còn việc xuống tầng thứ ba thấy doanh trại hung thú thì giải thích là vô tình.

Việc doanh trại hung thú thì gã muốn Đại Tùy tu chân giới để ý nên không giấu.

Vọng Hư nghe gã lải nhải thì tỏ vẻ bực mình.

Ngươi sống sót thì kệ ngươi, bản tọa có hỏi đâu, ngươi sống hay chết liên can gì đến bản tọa?

Nhưng khi Tôn Lập nói đến Long hình ngọc thược và Thiên Đô thần điện, Vọng Hư rời bảo tọa, chụp vai gã: “Ngươi nói gì? Long hình ngọc thược là chìa khó mở Thiên Đô thần điện!?”

Y kích động nên Tôn Lập đau đến toát mồ hôi, nghiến răng: “Vì đệ tử có mặt, Kim Phong Tế Vũ lâu Lục Bạt Đỉnh sư huynh đành tính cả Tố Bão sơn vào -…”

Vọng Hư cười to: “Ha ha ha, hay, hay, hay quá!”

Y buông Tôn Lập, chắp tay sau lưng đi đi lại lại trong điện, nghĩ kỹ càng tiền nhân hậu quả.

Thiên Đô thần điện, một trong thiên hạ tam đại bí cảnh!

“Thiên đô cửu đại” khiến tu sĩ thèm thuồng!

Tố Bão sơn năng được chia phần trong chuyến đến Thiên Đô thần điện tìm bảo vật thì chưởng giáo như y tất đột phá Chân nhân cảnh, thậm chí đột phá Chí nhân cảnh cũng nên!

Tố Bão sơn thậm chí dựa vào bảo vật trong Thiên Đô thần điện để vượt lên thất đại phái.

Có lẽ thêm trăm năm nữa, Đại Tùy tu chân giới không còn là “nhất lâu song môn thất đại phái…” mà biến thành “nhất lâu tam môn lục đại phái…” còn Vọng Hư sẽ thành người hưng vượng Tố Bão sơn.

Chỉ nghĩ là Vọng Hư đã vô cùng hưng phấn, ba vạn sáu nghìn lỗ chân lông trải ra thoải mái.

Vọng Hư định thần, nhìn Tôn Lập thầm nhủ tiểu tử này đúng là phúc lớn mạng lớn, mỗi lần sa vào nguy hiểm đều sống sót.

Lần này còn mang về một tin cực tốt, xem ra là người phúc duyên thâm hậu, có khi phải xem lại việc đối xử với gã.

Tần Thiên Trảm đã chết, Vọng Hư tuy hoài nghi do gã làm, còn sai Sùng Ngọc điều tra nhưng không có bừng chứng, không thể công nhiên xử trí Tôn Lập.

Thời gian lâu dần, Vọng Hư cũng không chú ý nữa.

Tần Thiên Trảm tuy trên danh nghĩa là “quan môn đệ tử” nhưng y chưa từng đích thân chỉ dẫn, thích Tần Thiên Trảm vì Ngũ hành tuệ căn mà thôi.

Nếu Tôn Lập hữu dụng hơn Tần Thiên Trảm, Vọng Hư không ngại dùng gã thay cho Tần Thiên Trảm, thành “quan môn đệ tử” của y.

Y không có hai chữ cừu hận. Tần Thiên Trảm bị giết, y chỉ thấy mình bị mạo phạm, hoàn toàn có thể dùng dụng lợi dẹp yên.

Bất quá y còn phải xem Tôn Lập có thật sự là phúc tướng.

Vọng Hư dịu giọng: “Tôn Lập, lần này ngươi lập công lớn, cứ yên tâm, bản tọa xưa nay thưởng phạt phân minh, cứ về nghỉ đi, bản tọa sắp xếp xong chuyến đi Thiên Đô thần điện sẽ luận công ban thưởng.”

La Hoàn không hề khách khí: “Võ Diệu, y còn mặt dày hơn người…”

Tôn Lập bái tạ lui đi, mới rời Huyền Vũ đại điện, nhân ảnh loáng lên, Tô Tiểu Mai bổ tới ôm gã: “Ngươi chưa chết, hay quá, hay quá!”

Hốc mắt nàng ta đỏ lên, giọng hơi nghẹn đi.

Chuyến đi Liệt Hỏa cốc, đệ tử Tố Bão sơn tử thương thảm trọng, chỉ còn mười tám người sống sót.

Vọng Long trọng thương, đến giờ còn bế quan.

Trong năm giảng tập, Sùng Dần cùng Sùng Bá trọng thương, Sùng Mạch đỡ hơn một chút. Sùng Trọng và Sùng Kim chiến tử.

Đệ tử lục lục tục tục thoát khỏi Liệt Hỏa cốc, đều như trải qua một kiếp người, kể cả Tô Tiểu Mai và Chung Lâm.

Tôn Lập không rõ sinh tử thế nào, Giang Sĩ Ngọc trốn ở Liệt Hỏa cốc thì các bằng hữu thân mật nhất thống khổ cỡ nào.

Đột nhiên nghe nói Tôn Lập sống sót, Tô Tiểu Mai sau khi vui mừng, nghĩ đến Giang Sĩ Ngọc, lại càng đau đớn.

Chung Lâm nghẹn ngào, vỗ vai Tô Tiểu Mai: “Được rồi, Tiểu Mai, chuyện vui nên đừng khóc nữa, Tôn Lập coi như đã về, nên chúc mừng.”

Bên ngoài Huyền Vũ đại điện, hai bóng người co cụm, định vào nhưng còn e ngại gì đó.

Tôn Lập thầm thở dài.

Tô Tiểu Mai không cần quay lại cũng biết là ai, càng thấy khó xử với Đông Phương Phù và Lý Tử Đình, dạo này va ngươi vẫn ở cùng nhau nhưng ít khi nói chuyện, nàng ta không rõ mình trách hay thông cảm với họ nữa.

Chung Lâm thở dài: “Gặp họ đã, việc này không trách được…”

Tôn Lập gật đầu, đi ra ngoài.

Đông Phương Phù và Lý Tử Đình thấy gã đi ra thì định tránh, gã gọi: “Đông Phương Phù, Lý Tử Đình.”

Gã quay lại bảo Tô Tiểu Mai và Chung Lâm: “Khê cốc, đợi ta ở chỗ cũ, nên chúc mừng một phen.”

Hai người nhìn hai thiếu nữ rồi gật đầu đi trước.

Tôn Lập thở dài: “Theo mỗ, tìm chỗ yên tĩnh nói chuyện.”

Gã đi trước, cả hai do dự một chốc, từ từ bước theo.

Tôn Lập cứ đi vơ vẩn, Tố Bão sơn tựa hồ toàn là nơi yên tĩnh, nhưng không nơi nào khiến người ta yên tâm.

Cả ba đi mãi, trong trầm mặc. Đi liền gần nửa canh giờ, Tôn Lập ngẩng lên, bất tri bất giác đến Tam văn địa hỏa hỏa huyệt.

Tôn Lập thầm nhủ lẽ nào là ý trời?

Gã dừng lại, linh giác trải ra, tất cả tự nhiên, không ai nghe lén.

Gã ngoái lại, Đông Phương Phù và Lý Tử Đình đều gầy hẳn.

Gã cũng khó chịu, chỉ vào tảng đá: “Ngồi xuống nói chuyện.”

Cả ba ngồi xuống, Tôn Lập cân nhắc, không biết mở lời thế nào.

Đông Phương Phù và Lý Tử Đình không phải Giang Sĩ Ngọc, y có thể thoải mái mắng họ, muốn nói gì thì nói nhưng đến đây thì khác, họ lại là nữ, gã có vô vàn thứ để nói nhưng không biết mở miệng thế nào.

Sau chút trầm mặc, Lý Tử Đình lên tiếng trước.

Giọng nàng ta hơi khàn, tất khóc thầm không ít: “Giang lang… thật ra là sao?”

Tôn Lập thoáng nghĩ, thấy thế này cũng tốt, họ hỏi gì đáp nấy là được.

Đông Phương Phù cũng hướng đôi mắt tiều tụy nhìn gã đầy chờ đợi.

Đông Phương Phù vốn là nữ hài xinh đẹp kiểu mũm mĩm, mắt ướt long lanh nhưng hiện giờ hốc mắt thâm quầng, gầy đi không ít.