Q.14 - Chương 9: Thất Cực Thiên Quỹ Sát Trận

Vạn Giới Vĩnh Tiên

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Võ Diệu trầm ngâm rồi bảo Tôn Lập: “Nếu ngươi đã Hiền nhân cảnh, có đủ nguyên liệu thì bố trí trận pháp có thể cầm chân được mấy tiểu tử Chân nhân cảnh. Nhưng ngươi chỉ Đạo nhân cảnh, nguyên liệu cũng tệ, chỉ cầm chân được Hiền nhân cảnh, tối đa chỉ đệ nhị trọng. Bất quá ngươi có thứ đó thì lợi dụng được…”

Tôn Lập vốn định bảo Kim Phong Tế Vũ lâu cung cấp nguyên liệu, nhưng nghĩ đến nguyên liệu tốt nhất của họ cũng chỉ là “hạng bét” trong mắt Võ Diệu, như thế không phải tự rước lấy lời mắng sao.

“Võ tổ nói đúng, bố trận thế nào mong Võ tổ chỉ dẫn.”

Võ Diệu nói: “Lần này truyền cho ngươi Thất cực thiên quỹ trận, làm theo lời lão tổ ta thì dù Hiền nhân cảnh đệ thất trọng có vào cũng không về được!”

Tôn Lập giật mình: “Hiền nhân cảnh đệ thất trọng? Thật hả?”

Võ Diệu không vui: “Ngươi không tin?”

Tôn Lập giải thích: “Đâu có, là tiểu tử kinh ngạc trước trận pháp của lão tổ!”

La Hoàn thở dài: “Ngươi nịnh hót tốt quá, sau này không tốt hơn thì đồ mỏ nhọn không giúp nữa, lúc đó biết làm sao…”

Tôn Lập thầm nhủ: có thể thế lắm!

Võ Diệu hầm hừ: “Đồ ẻo lả thường nhỏ nhen, thường lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử, nào tiểu tử, để ta dặn kỹ.”

Võ Diệu nói qua về trận pháp, Tôn Lập tìm Lục Bạt Đỉnh đưa ra một danh sách: “Số nguyên liệu này không món nào thiếu được.”

Lục Bạt Đỉnh giật mình: “Nhiều thế hả?!”

Danh sách toàn đồ cao cấp, gần như không dưới lục phẩm! Ba loại sau cùng là nhất phẩm!

Tôn Lập nhạt giọng: “Ở đây gần Vị Thủy hà, thủy hệ sát trận có thể cầm chân được Hiền nhân cảnh đệ thất trọng cường giả. Đương nhiên, tiền trao cháo múc, xem đi.”

Lục Bạt Đỉnh xanh mắt: “Cầm chân được Hiền nhân cảnh đệ thất trọng cường giả?”

Tôn Lập thực tế còn giữ bớt, Võ Diệu bảo là “giết được” Hiền nhân cảnh đệ thất trọng cường giả, gã chỉ bảo “cầm chân” được.

“Mỗi nói được làm được.”

Lục Bạt Đỉnh tắt hẳn mong chờ, hạ giọng hỏi: “Huynh đệ biết Chiêm Hưng Hiền vẫn theo dõi, nếu uy lực không như thế thì y nắm được thóp…”

Tôn Lập cười: “Lão Lục cũng nói rồi, mỗ không phải người thật thà, liệu có thấy mỗ chủ động cho Chiêm Hưng Hiền bắt thóp?”

Lục Bạt Đỉnh ngẩn ra, y từ nhỏ trung hậu, nhưng không ngốc: “Tức là gạt Chiêm Hưng Hiền…”

Tôn Lập cười: “Thắng cược lên trước khiến mỗ thoải mái, một vốn vạn lời khiến ưu phiền tan hết nên Chiêm Hưng Hiền là người tốt! Ta quyết định lại cho y cơ hội làm người tốt…”

Lục Bạt Đỉnh đã đi rồi.

Thật ra danh sách của Tôn Lập đều nâng cao mỗi thành phần ba phần, cả mấy loại quý giá không dùng tới.

“Chát!”

Chiêm Hưng Hiền vỗ bàn: “Cái gì, nhiều thế hả? Tổn hao ngần này nguyên liệu, nếu trận pháp không có hiệu quả thì sao?”

Lục Khiêm Vĩnh cười lạnh: “Ngươi không tin thì cá tiếp với Tôn Lập.”

Lục Khiêm Vĩnh giảo trá hơn tôn tử, không hề khách khí chế nhạo Chiêm Hưng Hiền.

Chiêm Hưng Hiền giật giật da mặt, hiển nhiên còn tiếc Kim nhưỡng dược điền nhượng.

“Đây là việc của cả môn phái, sao cứ để mình ta gánh?”

Y nhìn Lạc Vân Bằng: “Lâu chủ, Tôn Lập tiểu tử này chắc có tham ô, sau này trận pháp bố trí xong là thế nào thì ai biết. Hà huống, Đạo nhân cảnh đệ nhị trọng tiểu tu sĩ mà dám lớn lối là bố trí được trận pháp cầm chân nổi Hiền nhân cảnh đệ thất trọng thì khoác lác quá hả?”

Từ Doanh Hầu nói: “Lần trước sửa sơn môn trận pháp hình như ngươi cũng nói thế…”

Chiêm Hưng Hiền mãi không nói được gì.

“Ngươi… đâu… đâu thể giống nhau? Lần trước là sửa, vốn sơn môn đại trận vững sẵn rồi!”

Từ Doanh Hầu đổi tư thế, thoải mái rụt tay vào: “Được, ngươi khẳng định như thế sao không dám cá?”

Chiêm Hưng Hiền run lên: “Ta sao lại không dám? Các ngươi cá gì!”

Lục Khiêm Vĩnh và Từ Doanh Hầu chợt phát hiện: vốn tưởng gạt Chiêm Hưng Hiền, không ngờ là Chiêm Hưng Hiền đang gạt họ.

Chiêm Hưng Hiền muốn Tôn Lập đặt Kim nhưỡng dược điền, y chỉ đặt ba mươi viên Tam hoàn đơn.

Chiêm Hưng Hiền từ đầu đã muốn đánh cược, y dám chắc trận pháp của Tôn Lập bố trí không thể cầm chân nổi Hiền nhân cảnh đệ thất trọng tu sĩ – y tiến lên từng bước từ tu sĩ cấp thấp nhất nên biết Đạo nhân cảnh đệ nhị trọng và Hiền nhân cảnh đệ thất trọng cách biệt cỡ nào.

Trận pháp san bằng cách biệt này? Không thể nào.

Quả nhiên đều là lão hồ ly, không ai dễ đối phó.

Tam hoàn đơn là đơn dược bí truyền của Chiêm Hưng Hiền, tại Đại Tùy tu chân giới cũng là liệu thương thánh dược xếp thứ năm.

Có câu “một viên Tam hoàn đơn một mạng sống” chứng tỏ là linh dược rất quý, chỉ là không thể so với Kim nhưỡng dược điền.

Sự thực có Kim nhưỡng dược điền hậu thuẫn, Chiêm Hưng Hiền có nhiều nguyên liệu thượng hạng, chỉ cần bản lĩnh đơn đạo thủy không tệ thì thứ luyện ra đều cao cấp.

Tôn Lập tựa hồ không biết mình thiệt, vui vẻ đồng ý.

Tôn Lập lấy được nguyên liệu trân quý, cộng với phần Lục Bạt Đỉnh giao cho lúc trước thì có thể bắt đầu bố trận bên bờ Vị Thủy hà.

Lục Khiêm Vĩnh, Từ Doanh Hầu, cộng thêm Lục Bạt Đỉnh, cùng ở trên một tòa lầu nhìn xem. Lưỡng vị lão tổ ngồi thưởng trà, Lục Bạt Đỉnh chỉ có thể rót nước hầu.

Lục Khiêm Vĩnh và Từ Doanh Hầu không dám tin quá nữa.

“Lão lục, nói xem được không? Hiền nhân cảnh đệ thất trọng…”

“Trận pháp vốn là lợi khí lấy yếu thắng mạnh, trận pháp đại sư không phải thường dùng trận kỳ, trận bàn giao chiến vượt cấp sao?” Lục Bạt Đỉnh nói có vẻ có lý nhưng ngữ khí như tự an ủi.

Từ Doanh Hầu cười khổ: “Nói là nói thế nhưng Đạo nhân cảnh đệ nhị trọng bố trí trận pháp vây khốn được Hiền nhân cảnh đệ thất trọng, thì quá thần kỳ?”

Lục Khiêm Vĩnh im lặng rồi thở dài uống trà: “Kim nhưỡng dược điền cũng là của Chiêm Hưng Hiền, có mất cũng không phải tổn thất.”

Tôn Lập vừa xử lý nguyên liệu vừa hỏi Võ Diệu: “Võ tổ, họ đều không tin trận pháp này diệt được Hiền nhân cảnh đệ thất trọng tu sĩ.”

Võ Diệu hầm hừ: “Có gì đâu, các ngươi bây giờ chia ra quá nhiều cảnh giới, nên từ trên nhìn xuống mới thấy lâu. Thực tế ở thời đại của bọn ta, gì mà Phàm nhân cảnh, Đạo nhân cảnh, Hiền nhân cảnh đầu là cảnh giới Đạo kiển sơ sinh, tuy có phân cao thấp. Ngươi từ góc độ đó mà nhìn thì trận pháp có gì mà không tin nổi?”

“Trong trận pháp này có những thứ đã thất truyền. Mượn Vị Thủy hà linh mạch thì khiến uy lực trận pháp thêm bốn phần!”

“Hơn nữa quan trọng nhất là thứ ngươi vừa có, còn gì phải lo?”

Một đêm hơi gấp, nhưng Tôn Lập có Võ Diệu và La Hoàn chỉ dẫn, phút cuối cũng hoàn thành “Thất cực thiên quỹ trận”.

Là người chủ trì trận pháp, gã không cần đến tiểu điểm danh mà chuyên tâm trấn thủ đại trận.

Trời sáng, Lục Khiêm Vĩnh thoáng thấy trong sơn cốc, ma tu tựa hồ bắt đầu tập kết.

Y không khỏi lo lắng: “Kế hoạch này coi như đẩy sát trận ra, trận pháp mà không đủ uy lực, Tôn Lập sẽ nguy hiểm…”

Từ Doanh Hầu cũng nhìn về phía đó, công pháp đặc thù nên mục lực còn hơn Lục Khiêm Vĩnh: “Hả? Không ổn, ma tu hôm nay rình rang để làm gì?”

Trong sơn cốc, ma kỵ của Huyết ma đều mặc giáp đỏ rực, tay cầm cờ, chia làm hai hàng.

Phias sau kỵ binh chia thành bốn trận thế hình vuông, mỗi trận gồm một trăm ma tu cao thủ, thấp nhất cũng Hiền nhân cảnh đệ tam trọng, cao nhất là Hiền nhân cảnh đệ thất trọng!

Tất cả đều như chiến sĩ, quy quy củ củ xếp thành hình vuông.

Sau nữa là mười sáu chiến xa, chiến xa chở Thiên môn long pháo, cũng trùm vải đỏ, trên đó là một vị chân nhân lão tổ.

Chẵn mười sáu vị!

Sau đó nữa mới là một cái kiệu lớn do sáu mươi bốn thớt ma mã kéo, dù thế cũng như không chịu nổi, mũi đều phun khí trắng.

Trên kiệu là một gã mập lười nhác.

Từ Doanh Hầu chỉ nhìn từ xa thì gã mập đã nhận ra, cũng ơ hờ nhìn lại.

“A!”

Từ Doanh Hầu rống lên thê thảm, mắt đau nhói, loạng choạng lùi mấy bước.

Lục Khiêm Vĩnh cả kinh: “Lão từ, sao thế?”

Từ Doanh Hầu lỏng tay, không mở nổi mắt, Lục Khiêm Vĩnh hãi hùng: đồng bạn đang nhỏ huyết lệ!

“Lão từ, thật ta ngươi thấy gì?!”

“Siêu cấp cường giả, ít nhất cũng Chí nhân cảnh!”

Lục Khiêm Vĩnh giật mình: “Cái gì! Chí nhân cảnh?!”

Từ Doanh Hầu liên tục xua tay: “Mau bẩm cáo lâu chủ!”

Lục Khiêm Vĩnh vội vàng đi vào dãy lầu hình tròn.