Q.14 - Chương 7: Ngân Giao Lục Bảo

Vạn Giới Vĩnh Tiên

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Có công thì thưởng, Lạc Vân Bằng làm sao tìm được điểm không đúng?

Y cười khổ, Chiêm Hưng Hiền lạnh giọng: “Chân nhân lão tổ bọn ta ngăn chặn ma tu, cũng vất vả, có nên xin lâu chủ thưởng không?”

Lạc Vân Bằng đưa tay cản: “Được rồi, đững cãi nhau nữa, mỗ nghĩ ra một vật để thưởng cho Tôn Lập!”

Chiêm Hưng Hiền định nói, Lạc Vân Bằng vẫy tay với Lục Khiêm Vĩnh, hơi không vui: “Lục lão tổ, theo mỗ đi lấy một thứ giao cho Tôn Lập.”

Lạc Vân Bằng dẫn Lục Khiêm Vĩnh đi vòng vèo đến một vạt rừng. Lục Khiêm Vĩnh ngẩn người: “Lâu chủ, đến đây làm gì?”

“Thứ đó ở trong.”

Lục Khiêm Vĩnh lấy làm lạ: sao không vào kho mà lại đến “Tịnh quy chi địa”?

Hàng cây không biết mọc bao nhiêu năm, bé nhất cũng bằng thân người, to nhất phải bốn người ôm, ở giữa bãi cây là một từ đường, cửa có bốn người gác, hành lễ hỏi: “Lâu chủ, trưởng lão!”

Cả hai gật đầu đi vào.

Đây là chỗ các tiền bối cao nhân của Kim Phong Tế Vũ lâu khi hết dương thọ thì về vũ hóa.

Lạc Vân Bằng dẫn Lục Khiêm Vĩnh vào chính điện, chỉ vào một hàng trụ: “Thưởng thứ này cho Tôn Lập, thế nào?”

Lục Khiêm Vĩnh nhăn nhó: “Cái này…”

Một hàng sáu cái cột đó điêu khắc bằng hán bạch ngọc, cao bằng thâ nngười, đỉnh khảm minh châu cỡ nắm tay, quang mang chiếu sáng đại điện.

Lạc Vân Bằng nói thưởng là thưởng sáu viên minh châu này.

Thứ đặt ở đây không có ý nghĩa trọng đại thì cũng vô vùng trân quý. Sáu viên bảo châu được cả hai.

Sáu viên ngọc này rất nổi danh ở ngoài, là “Ngân giao lục bảo”.

Kim Phong Tế Vũ lâu sáng lập thế nào, bề ngoài chỉ còn lại truyền thuyết mang sắc thái truyền kỳ. Nhưng Kim Phong Tế Vũ lâu phát tích trong tay ai thì Đại Tùy tu sĩ đều biết: Tả Đăng Thiên!

Chừng một nghìn năm trăm năm trước, Tả Đăng Thiên tiếp quản Kim Phong Tế Vũ lâu, ở Vị Thủy hà nguyên giết chết Ngân bối giao long có thiên niên đạo hành, giao long khi đó ngang với tu vi Chân nhân cảnh đệ thất trọng, trận chiến đó chấn kinh thiên hạ.

Tả Đăng Thiên nhất chiến thành danh, lấy được giao động tàng bảo, Kim Phong Tế Vũ lâu tức thì giàu có nhất Đại Tùy tu chân giới, quật khởi thế lực tu chân đệ nhất.

Sáu viên minh châu này lấy được ở giao động tàng bảo.

Tuy thập phần hữu danh nhưng không ai biết sáu viên khỏa bảo châu này có tác dụng gì, đệ tử Kim Phong Tế Vũ lâu cũng không rõ, chỉ biết được đặt trong tịnh quy chi địa, ý nghĩa trọng đại.

Lục Khiêm Vĩnh biết sáu viên bảo châu trân quý bị để ở đây vì bắt buộc.

Năm xưa Tả Đăng Thiên tiên tổ quyết chấn hưng Kim Phong Tế Vũ lâu, giết giao long đoạt được bảo tàng đều chuyển hóa thành thực lực môn phái. Ngân giao lục bảo này lúc Tả Đăng Thiên lấy được rất yêu thích, trong bảo châu hàm chứa linh lực cực kỳ phong phú, mỗi viên tương đương với linh tủy cao cấp to cỡ cái đĩa!

Tả Đăng Thiên tổ sư hớn hở, rồi phát hiện linh khí cực kỳ “kiên cố”, không cách gì rút ra được…

Sau Tả Đăng Thiên, vô số tiên tổ Kim Phong Tế Vũ lâu muốn sử dụng nhưng bó tay, sau cùng được đạt vào tịnh quy chi địa, thành vật chiếu sáng quý nhất Đại Tùy tu chân giới!

Lạc Vân Bằng thương Ngân giao lục bảo cho Tôn Lập, “lượng” thì đủ mà lại không xót ruột, quả là sáng trí.

“Lâu chủ, thứ này quá quý trọng?” Lục Khiêm Vĩnh do dự. Cho Tôn Lập thứ này có tác dụng gì?

Lạc Vân Bằng cười đắc ý: “Không quý, như thế cả Đại Tùy đều thấy Kim Phong Tế Vũ lâu quyết tâm cùng tu chân giới tồn vong!”

Lục Khiêm Vĩnh bó tay: “Lão phu thay mặt Tôn Lập đa tạ lâu chủ.”

Lục Khiêm Vĩnh ấm ức cầm Ngân giao lục bảo rời tịnh quy chi địa, Lạc Vân Bằng cười cười chắp tay sau lưng đi ra, ứng phó xong Lục Khiêm Vĩnh, lại không tổn thất, Lạc Vân Bằng quả thực thoải mái.

Nhưng khổ cho Lục Khiêm Vĩnh, y cầm tới Ngân giao lục bảo tuy trân quý vô cùng nhưng không có giá trị gì, do dự mãi trước Quý tân lâu rồi mặt dày đi vào.

Tôn Lập chưa nghỉ, thấy Lục Khiêm Vĩnh đến thì mừng rỡ: “Lục tiền bối, mời ngồi.”

Lục Khiêm Vĩnh cười khan, xua xua tay: “Ta không ngồi lại đâu, tiểu hữu sửa được hộ sơn đại trận, đấy là công lớn. Lâu chủ sai mang tới thứ này, coi như phần thưởng.”

Đoạn lấy ra hộp ngọc, Ngân giao lục bảo phát ra quang mang nhu hòa.

Tôn Lập thầm nhủ Kim Phong Tế Vũ lâu rộng rãi như thế từ lúc nào?

Gã khách khí: “Đều là trách nhiệm, lâu chủ khảng khái quá.”

Lục Khiêm Vĩnh thầm nhủ chốc nữa xem kỹ sẽ không nghĩ thế, tức thì cũng hơi thẹn: “Được rồi, đồ đưa tới rồi, lão phu về thôi.”

“Cung tống Lục tiền bối!”

Lục Khiêm Vĩnh cước bộ cực kỳ nhanh nhẹn đi ra, lắc đầu thở dài.

Tôn Lập đóng cửa nghiên cứu sáu viên minh châu. Ban nãy chỉ liếc mắt là nhận ra mỗi viên chứa lượng linh khí sánh với trận pháp hạch tâm của một khẩu Thiên môn long pháo!

Kiểm tra kỹ, phát hiện quả nhiên sáu viên minh châu là bảo vật!

Tôn Lập càng hồ nghi, dồn linh nguyên chú vào kiểm tra: “Hóa ra vậy!”

Đồng thời, Võ Diệu và La Hoàn kinh ngạc: “À –”

Tôn Lập cười khổ: “Tiểu tử biết tên kiệt sỉ Lạc Vân Bằng này đời nào rộng rãi, quả nhiên, thứ này có vẻ quý nhưng linh khí không thể tiếp dẫn ra được…”

La Hoàn im lặng, Võ Diệu mỏ nhọn: “Lẽ nào ngươi không thấy gì khác lạ?”

Võ Diệu nói thế tất có nguyên nhân, Tôn Lập lại dồn linh nguyên vào, cảm tri kỹ rồi nhíu mày: “Vì sao linh khí này lại quen quen?”

Võ Diệu cười hắc hắc: “Nghĩ đi.”

Tôn Lập vắt óc rồi xuội lơ: “Võ tổ, tiểu tử không nghĩ ra.”

Võ Diệu chỉ nói bốn chữ: “Thiên thần bảo lục.”

Tôn Lập hưng phấn: “Không sai, cảm giác linh khí ngưng cố này rất giống với Thiên thần bảo lục trắng, tiểu tẻ biết rồi, họ không biết cách sử dụng linh khí vì Thiên thần bảo lục đã thất truyền!”

Võ Diệu hiển nhiên không vừa ý: “Chà, ngộ tính này không bằng một phần mười lão tổ ta năm xưa!”

Y vẫn thế, đả kích Tôn Lập đồng thời không quên tự khen.

“Không sai, đây là sáu tấm Thiên thần bảo lục trắng, bất quá không phải hình ngọc bài.”

Tôn Lập sau cùng cũng có cơ hội biểu hiện ngộ tính: “Cũng như linh phù có đủ loại, chứ không chỉ vẽ trên giấy vàng.”

Võ Diệu: “Còn phải hỏi?”

Tôn Lập lại bị đả kích: “Được, tiểu tử nhiều lời…”

“Sáu viên bảo châu này, đẳng cấp cao hơn mớ ngọc bài lần trước nhiều, để ta nghĩ xem, nên khắc tên ai…”

Thiên thần bảo lục lần trước cứu Tôn Lập hai lần, lần này cao cấp hơn thì gã càng mong chờ!