Q.13 - Chương 13: Dũng Nhân Vương

Vạn Giới Vĩnh Tiên

Đăng vào: 12 tháng trước

.

“Một năm bốn tháng! Tốc độ nhanh nhất Tố Bão sơn là bao nhiêu?”

Sùng Dần cười khổ: “Hai năm tám tháng.”

Chúng nhân nhìn Tôn Lập như nhìn quái vật.

“Lập ca, chỉ bằng một nửa kỷ lục của Tố Bão sơn! Lập ca làm cách nào?” Đông Phương Phù hâm mộ.

Sùng Dần tiếp lời: “Đừng nói Tố Bão sơn, cả Đại Tùy thì từ lúc bắt đầu tu luyện, đạt tới Đạo nhân cảnh, kỷ lục nhanh nhất là sáu trăm năm trước Kim Phong Tế Vũ lâu đệ nhất thiên tài Thôi Long Mậu, cũng mất một năm tám tháng, kém xa Tôn Lập!”

“A!” Chúng nhân kinh ngạc, Chung Lâm lắc đầu cảm khái: “Lúc nhập môn ai cũng cho là Tôn Lập không có tiền đồ, tư chất quá kém, thậm chí không thể thành nội môn đệ tử. Có ai nghĩ đến ngày hôm nay?”

Giang Sĩ Ngọc hầm hừ: “Nhắc đến những kẻ thiển cận đó làm gì? Đi nào, Tôn Lập phá quan thành công, chúng ta ăn mừng đã!”

“Được!” Chúng nhân kêu to.

Tất cả xôn xao.

Quy Xà sơn chiến trường liên tục nổ vang, linh quang ràn rạt, là đại hình chiến tranh pháp khí oanh kích hộ sơn đại trận của Kim Phong Tế Vũ lâu.

Trong sơn cốc bên Vị Thủy hà, A Tổ nằm trên cái ghế trải da gấu trắng, nhắm mắt dưỡng thần.

Triệu thúc đi vào, định nói lại thôi.

A Tổ nhắm mắt cười: “Triệu thúc định hỏi tiểu điệt vì sao để họ bất chấp tổn hao tấn công như thế?”

Triệu thúc thản nhiên: “Thiếu gia, Kim Phong Tế Vũ lâu tích lũy thâm hậu, các tiểu môn phái không so được, lại kết hợp sơn môn với Vị Thủy hà linh mạch, trừ phi chúng ta cắt được linh mạch, không thì tất công thế này cũng không hiệu quả.”

Vị Thủy hà là con sông trứ danh của Đại Tùy, trừ phi Phú nhân vương tới, không thì ai dám nói sẽ cắt đứt được linh mạch ở đây? Dù Phú nhân vương, cũng chỉ tạm thời ngăn chặn chứ không thể cắt đứt hoàn toàn linh mạch.

A Tổ mở mắt đứng dậy: “Triệu thúc, yên tâm đi, tiểu điệt biết rồi.”

Triệu thúc sáng mắt: “Thiếu gia lại có tính toán gì hả?”

A Tổ cười ha hả, Triệu thúc cũng cười: “Được, Triệu thúc không hỏi nữa, thiếu gia từ bé đã thế…”

Trên Quy Xà sơn vẫn vang tiếng pháo, A Tổ tỏ vẻ tin tưởng tuyệt đối: “Triệu thúc yên tâm, Quy Xà sơn là của chúng ta!”

Có người từ Quỷ Nhung xuất phát, đi bộ qua thảo nguyên, qua Tây man hoang sơn, đến tận Đại Tùy.

Con đường này hung hiểm vô cùng, nhưng y không hề phải giao chiến, có ai từ trên cao nhìn xuống sẽ thấy y đi theo đường thẳng tắp!

Từ Quỷ Nhung xuyên qua Tây man hoang sơn vào Đại Tùy, dù gặp núi cao hay sông dài, tuyết nguyên hay băng hà, y cứ thẳng tiến, không hề vòng tránh.

Có người biết tránh hết tai họa, biết trước nguy hiểm để tránh, tự nhận là cao thủ, còn người này khiến mọi nguy hiểm phải tránh y

Dọc đường, giao long thò lên mặt nước săn mồi, thấy y là ngoan ngoãn lặn xuống, hỏa sơn sắp phun cũng dừng tỏa khói, cự lang vương đang hú vũng cúp đuôi xuống núi, lũ quét sắp xảy ra cũng đột nhiên dừng…

Y đến tận Đại Tùy mà chỉ mất ba ngày, nhanh hơn tuyệt đại bộ phận tu sĩ phi hành.

Y là người đứng dưới một người trên vạn người của Thần Hoang đạo, được ngồi trên Sát lục vương tọa, một trong Ngũ sĩ nhân vương: Dũng nhân vương.

Đổi áo giáp sang áo da thú, quần vải bố đen, tay y lộ ra ngoại, cơ bắp cuồn cuộn như bách niên cổ thụ.

Dũng không có nghĩa là lỗ mãng, Dũng nhân vương không phải lỗ mãng chi vương. Lần này y hớt tay trên của Phú nhân vương, tuy ở trong điện thì y huênh hoang nhưng lúc làm thật lại kín đáo.

Phú nhân vương đầu tư lớn cho chuyến xâm lược Đại Tùy, hớt tay trên mà y làm quá thì bức Phú nhân vương liều mạng.

Hơn nữa y cũng không rõ có phải Phú nhân vương lão hồ ly này bày trò mượn sức y trừ đi Tôn Lập.

Vì danh dự nên cần kín đáo.

Dũng nhân vương nhìn Đại Tùy, lắc đầu: “Tuy nói là chạy về phía nam nhưng phạm vi lớn quá.”

Y tùy ý xoay cái nhẫn xanh biếc trên ngón trỏ tay trái, trước mặt mở ra không gian chi môn.

Trong không gian chi môn tối om có gợn sóng màu lục đậm bay ra ba trăm sáu mươi khôi lỗi chiến binh!

Khôi lỗi chiến binh đều do nguyên liệu cao cấp luyện chế, chiến lực Đạo nhân cảnh đệ tam trọng, là nhánh quân thấp nhất của Dũng nhân vương.

Tôn Lập mà ở đó sẽ thấy cái nhẫn xanh của Dũng nhân vương quen mắt, quá giống thú binh linh hoàn.

Cả Quỷ Nhung, chỉ Dũng nhân vương có thể nghi ngờ đội quân của A Tổ là rác rưởi vì trong tay y là Quỷ Nhung đệ nhất cường binh!

Cơ quan nhân mới là binh sĩ tốt nhất, không có tình cảm, chỉ biết nghe lệnh, không sợ hi sinh, chỉ có xông lên!

Ba trăm sáu mươi khôi lỗi chiến binh xuất hiện, từ không gian chi môn lại đi ra thêm ba hàng, chín mươi chiến binh.

Toán chiến binh phân thành chín tiểu đội, mỗi tiểu đội mười người, đội viên Hiền nhân cảnh đệ nhất trọng, đội chính Hiền nhân cảnh đệ tam trọng, phó đội chính Hiền nhân cảnh đệ nhị trọng.

Mỗi tiểu đội đều mang theo Thiên môn long pháo cỡ nhỏ, uy lực kém hơn cỗ trên chiến xa nhưng đối phó hộ sơn đại trận thông thường thì có thừa.

Trừ ra còn nỏ cỡ lớn phải hai người hợp lực mới điều khiển được.

Chín tiểu đội theo sau ba trăm sáu mươi khôi lỗi chiến binh, phía trước phát hiện tung tích Tôn Lập thì phía sau tiến lên bắt.

Cách chế tạo cơ quan nhân của sư môn Dũng nhân vương thiên hạ vô song, cơ quan nhân này là “mắt” của y, y không cần thân lâm chiến trường, cũng nhìn được tất cả.

Tôn Lập đã quen với Long bì ảnh kiếm ảnh hí, đồng thời thường thử giấu Mãng long tỏa liên vào kiếm ảnh hí.

Chúng nhân đều tu luyện, tiến bộ cực nhanh.

Chung Mộc Hà vẫn ngủ, cảnh giới của y quá cao, Tôn Lập không dám hạ thủ chữa. Chung Mộc Hà hình như đang tự chữa trị, gã đành an ủi Chung Lâm.

Dạo này cách xa Đại Tùy tu chân giới, tựa hồ tất cả cơ cơ hội để tu luyện.

“Ầm!”

Quyền của Tô Tiểu Mai rực ánh kim loại, giáng vào Sùng Bá. Y không phản kích, cơ nhục gồ lên chặn lại.

Tô Tiểu Mai đã hóa thành kim thuộc nhân, tốc độ, sức mạnh, phòng ngự xuất sắc kinh nhân. Dù chỉ Phàm nhân cảnh đệ lục trọng nhưng cũng khiến Sùng Bá cảm giác thấy uy hiếp.

Cả hai qua lại mấy chục chiêu, tiếng nổ và sóng khí lan tràn, mặt đất thủng lỗ chỗ, là kiệt tác của họ.

Sùng Bá trải mấy lần sinh tử quan đầu, đột phá đến Đạo nhân cảnh đệ tứ trọng rồi thì như mở được thiên phú chi môn, chỉ hai tháng ngắn ngủi đã thành Đạo nhân cảnh đệ ngũ trọng!

Y hào hứng kéo Tô Tiểu Mai đi diễn luyện.

Tô Tiểu Mai bó tay, người ta là nữ hài tử, kiểu xáp lá cà bạo lực này nên tìm Giang Sĩ Ngọc mới đúng.

Sùng Bá thấy công pháp của nàng ta thú vị nên ép.

Hai người giao chiến, cách biệt cảnh giới được thể hiện.

Tô Tiểu Mai không phải đối thủ.

Giang Sĩ Ngọc không nhịn được, nhận ra đúng lúc, kêu lên: “Tiểu Mai, ta giúp ngươi…”

Đoạn y hoàn toàn yêu hóa, thể hình còn hơn Sùng Bá, nhảy xuống gia nhập vòng chiến.

Tô tiểu muội hớn hởn: “Ta lui xuống đã…”

Giang Sĩ Ngọc kêu lên: “Không được, mình ta khẳng định không phải đối thủ của giáo tập, ngươi không thể để ta bị ngược đãi!”

Tô Tiểu Mai bĩu môi: “Vừa muốn thỏa thích vừa không muốn bị ngược đãi, hay nhỉ.”

Tuy nói thế nhưng cả hai vẫn vây công Sùng Bá.

Tiếng sấm vang vọng, Tôn Lập đi ra.

Cả ba giao đấu thoải mái, Sùng Bá hú vang, đạm thanh sắc khí lãng vấn vít bạch sắc ba văn xung thiên, không hề khách khí đấm văng Tô Tiểu Mai và Giang Sĩ Ngọc, kết thúc diễn luyện.

“Thống khoái!”

Y thống khoái còn Tô Tiểu Mai và Giang Sĩ Ngọc như nứt hết người.

“Đừng giả bộ, ta hạ thủ có chừng mực, không sao đâu.” Sùng Bá kêu: “Ngày mai tiếp tục!”

Tô Tiểu Mai nói: “Ngày mai đệ tử bế quan tu luyện!”

Giang Sĩ Ngọc càng vô sỉ: “Ngày mai đệ tử sinh bệnh!”

Sùng Bá: “…”

Lại một ngày qua đi, thái dương đỏ rực như miếng sắt nhúng nước, từ từ chìm xuống.

Tất cả tụ họp, Tô Tiểu Mai nấu nướng.

Hoang sơn có nhiều thức ăn, cả rượu do khỉ nấu.

Có người đi trộm hầu nhi tửu, có người đi bắt thỏ và gà rừng.

Năm lưỡi dao bén từ ngón tay Tô Tiểu Mai thò ra, ném con thỏ đã làm thịt xong lên, năm ngón tay khẽ vạch, sáu miếng thịt rơi xuống kêu tanh tách trên lửa.

Giang Sĩ Ngọc lại khen Tôn Lập: “Ngươi cho Tô Tiểu Mai công pháp này quá thích hợp…”

Mỗi lần nói về vấn đề này, sắc mặt Tô Tiểu Mai không dễ chịu gì.

“Lẽ nào người ta cứ phải làm đầu bếp?”