Q.11 - Chương 6: Lòng Dạ

Vạn Giới Vĩnh Tiên

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Tuy ai cũng biết Tôn Lập ra tay nhưng ai dám nói ra?

Tôn Lập là người hung hãn, cả đại đệ tử của chưởng giáo chân nhân mà cũng dám giết, thêm mấy kẻ tom tép thì có đáng?

Xác nhận gã là hung thủ? Đừng nói không tận mắt thầy mà có thấy cũng không thể nói, chả lẽ chán sống!?

Chúng đệ tử đều nhĩ thế, cả thân truyền đệ tử của Vọng Hư cũng không ai nói gì. Sùng Ngọc như ngọn núi ép trên đầu, y chết rồi họ vui còn không hết, về Tôn Lập thì Vọng Hư sư tôn sớm muộn cũng tra ra, đa sự làm gì? Cứ quan sát là hơn.

Chúng các đệ tử đều có tính toán, rồi mấy sư đệ của Sùng Ngọc chợt nhận ra, khóc to “Sùng Ngọc sư huynh chết thảm quá,” các đệ tử khác cũng nể mặt khóc theo, nhưng có điều trên mặt tất cả khô cong, không một giọt lệ nào rơi.

Mấy thân truyền đệ tử của Vọng Hư giữ nguyên hiện trường, phát ngọc phù bẩm cáo sư tôn đang ở Kim Phong Tế Vũ lâu.

Đông Phương Phù và Lý Tử Đình bị Tôn Lập ứng phó thì hoang mang quay về.

Đông Phương Phù bất ngờ: “Không phải do Lập ca? Ta thấy Lập ca có vẻ bị oan uổng?”

Lý Tử Đình thấy không có ai thì đưa tay gí vào trán đối phương.

“Ai u! Đau quá, Đình Đình làm gì hả…”

Lý Tử Đình không hề khách khí: “Ngây thơ, chắc chắn là Lập ca làm!”

“A? Sao ngươi lại khẳng định?”

“Lưỡng đạo kinh lôi khiến cả sơn môn đô kinh động nhưng Lập ca như thể mới ngủ dậy, chắc mới lẻn về, không kịp nghĩ mà xách thùng ta giả bộ.”

Đông Phương Phù hiểu ra: “Đúng, Đình Đình thông minh thật.”

Lý Tử Đình lắc đầu, thầm nhủ ngươi ngốc quá mới đúng.

Gần như cùng lúc, Tôn Lập vỗ trán nhận ra mình biểu diễn hơi quá.

La Hoàn cười ha hả.

Tôn Lập hổ thẹn: “La tổ lão nhân gia ban nãy chắc cũng nhận ra, câu đó không phải để khen mà nhạo tiểu tử. Tiểu tử vui mừng, chắc lão nhân gia thích lắm?”

“Ha ha ha! Ngươi nghĩ xem, đồ ẻo lả nói thế sao có thể là khen được?”

Tôn Lập tỏ vẻ nhận lỗi: “Tiểu tử sai rồi, lại còn ảo tưởng về phẩm đức của La tổ, mới ngốc làm sao…”

La Hoàn: “…”

Tôn Lập tuy đã sẵn sàng phản lại Tố Bão sơn nhưng gã chưa bại lộ.

Mọi chứng cớ đều cho thấy lưỡng đạo kinh lôi giết chết Sùng Ngọc. Nhưng không ai biết Tôn Lập có Bát diệp phù bảo, gã thấy chỉ cần kiên quyết không thừa nhận thì cũng không ai làm gì được?

Nếu làm lớn chuyện, phe Vọng Hư cùng lắm có Vọng Minh ủng hộ, gã có Chung Mộc Hà, còn lôi kéo được Vọng Long, dưới nữa có Sùng Bá và Sùng Dần, còn chiếm thượng phong.

Hơn nữa “Thiên diễn thần hóa quyết” còn có thủ đoạn riêng, Vọng Hư không tính đến lý lẽ thì không phải Tôn Lập phản lại Tố Bão sơn, mà gã trực tiếp tạo phản luôn.

Gã nghĩ thấu triệt, kỳ thực hiểu rõ với tính Vọng Hư thì việc này rồi cũng xong, không có lợi ích, Vọng Hư không bao giờ mạo hiểm.

Thật ra gã còn đánh giá cao Vọng Hư.

Ở tận Kim Phong Tế Vũ lâu, Vọng Hư nhận được truyền tấn ngọc phù, nổi giận nói là sẽ trừng trị hung thủ, nhưng không bảo sẽ về giải quyết.

Sắp đi Thiên Đô thần điện rồi, lợi ích như thế thì một đệ tử chết rồi có là gì?

Ai nấy đều cho là Vọng Hư quá tham lợi.

Chỉ có Vọng Minh hiểu y nhất thở dài: Vọng Hư e là vui mừng còn không hết.

Sùng Ngọc mấy năm nay tiến bộ quá nhanh, với Vọng Hư thì Sùng Ngọc vừa là trợ lực vừa là uy hiếp.

Ai cũng nói Sùng Ngọc là chưởng giáo đời kế nhưng Vọng Minh biết Vọng Hư không có ý nhường vị trí này.

Tôn Lập đánh giá quá cao phẩm đức của Vọng Hư còn Vọng Minh đánh giá thấp trí tuệ của sư huynh. Vọng Hư kỳ thực đã tính sẵn, Sùng Ngọc dù không chết trong tay Tôn Lập thì vài năm nữa cũng chết.

Tác dụng lớn nhất của Sùng Ngọc là “đệ tử kiệt xuất của chưởng giáo chân nhân” còn Vọng Hư kỳ thực có ý dùng Tôn Lập thay thế. Tôn Lập càng xuất sắc, thu gã làm quan môn đệ tử, phe chưởng giáo chân nhân dù không có Sùng Ngọc, cũng vẫn vượt trội.

Tôn Lập hiện tại cảnh giới còn thấp, ít nhất mười năm tới sẽ không uy hiếp tới địa vị của Vọng Hư. Dù thế nào dùng Tôn Lập thay Sùng Ngọc cũng không hại gì.

Những xung đột với Tôn Lập và việc gã là người của Chung Mộc Hà thì Vọng Hư không quan tâm. Y là chưởng giáo chân nhân, dù thế nào thì người thông minh cũng chọn y. Vì sau này y đi rồi, thân truyền đệ tử có cơ hội kế thừa đại thống!

Y thu Tôn Lập là thân truyền đệ tử còn có thể đả kích Chung Mộc Hà.

Không phải Vọng Hư ảo tưởng mà người ta khi suy tính việc gì thường theo lối mòn, Vọng Hư cũng thế, chỉ là Tôn Lập khác thường.

Việc ở Tố Bão sơn được đồn ra, thân truyền đại đệ tử của chưởng giáo bị giết tại sơn môn mà hộ sơn đại trận không hề phản ứng, thế là thế nào? Xung đột nội bộ!

Quy Xà sơn lúc này có thế lực: địa chủ Kim Phong Tế Vũ lâu, Triệu gia lai lịch thần bí và Tố Bão phái.

Triệu gia không để ý, Kim Phong Tế Vũ lâu thì tỏ vẻ vui mừng.

Lục Bạt Đỉnh hơi nhíu mày, chợt hiện lên hình bóng: Tôn Lập. Đấy là trực giác, ai cũng nói nữ nhân chuẩn xác về mặt này nhưng có lúc trực giác của nam nhân cũng như sấm truyền.

Triệu Thục Nhã nghĩ ngay tới Tôn Lập, nàng có quá nhiều tư liệu về gã, gần như hiểu gã hơn tuyệt đại đa số người Tố Bão sơn.

Nàng chắc chín phần cái chết của Sùng Ngọc là do gã.

Tiểu Hà bị đuổi đi, Triệu Thục Nhã không còn ai để thương lượng, chống cằm thoáng nghĩ cách truyền đạt khéo với Vọng Hư, để y không dám động tới Tôn Lập?

Trịnh lão quản sự đi vào: “Tiểu thư, nên chuẩn bị một chút, hai canh giờ nữa xuất phát.”

Là để đến Thiên Đô thần điện.

Triệu Thục Nhã hơi khổ não: “Trịnh bá, tiểu điệt muốn cảnh cáo Vọng Hư, nhưng không biết sao cho khéo?”

Trịnh lão quản sự cười ha hả: “Tiểu thư muốn cảnh cáo ai mà còn phải khéo sao? Trực tiếp uy hiếp là xong.”

Triệu Thục Nhã tự làm khó mình, Trịnh bá nhắc ngay đúng trọng tâm, nàng cười to: “Bá bá nói đúng!” Lần trước gặp mặt, Tôn Lập cười nhạo rằng những thứ như thế không thích hợp với nàng, quả nhiên!

Triệu Thục Nhã nghiến răng, lại nhớ đến tiểu tặc đó, mặt hơi đỏ, sau khi rời lòng đất thì ngày càng xinh đẹp.

Trịnh bá lấy làm lạ: Đỏ mặt cái gì? Không phải uy hiếp một người sao, tiểu thư hà cớ còn ngại?

Triệu Thục Nhã xua xua tay: “Chuẩn bị xe, tiểu điệt muốn gặp Vọng Hư.”