Q.14 - Chương 8: Phú Nhân Vương Giá Lâm

Vạn Giới Vĩnh Tiên

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Trong cạnh sơn cốc bên bờ Vị Thủy hà, A Tổ đi đi lại lại trong trung quân đại trướng, mày nhíu chặt.

Từ khi y vào Đại Tùy đây là lần đầu tiên tỏ vẻ khó xử.

Triệu thúc xếp bằng cạnh đó, lúc này không thể giúp được nhưng chỉ cần A Tổ hạ lệnh, y sẽ triệt để chấp hành.

Dù mệnh lệnh đó là gì.

Ma kỵ sinh đôi cũng ngồi đó, tay đặt lên đùi, tư thế này có thể đứng lên ngay.

Một chốc sau, A Tổ day lông mày: “E phải đổi kế hoạch, Kim Phong Tế Vũ lâu chợt có thêm một trận pháp đại gia… Nếu chúng biết sử dụng thì đúng là mối uy hiếp!”

Ai cũng hiểu thế.

A Tổ thoáng nghĩ: “Truyền lệnh mỗ, điều chỉnh bộ thự…”

Mệnh lệnh nhanh chóng được thi hành.

Mệnh lệnh sau cùng ban ra, truyền lệnh binh mới đi ra đã quay vào: “Tiểu vương gia…”

A Tổ không vui: “Xong nhanh thế?”

“Không phải, tiểu vương gia, lão gia đến rồi…”

A Tổ hớn hở: “Nghĩa phụ!”

Phú nhân vương bước lên sát lục vương tọa thì giáo đồ Thần Hoang đạo đều gọi y là vương gia, A Tổ tự nhiên là tiểu vương gia.

Chỉ người thân cận mới biết cốt tủy của Phú nhân vương là thương nhân, nên y vẫn xưng là “Lão gia”, “người hầu” của y quen gọi lão gia chứ không phải vương gia, xưng hô A Tổ là “Thiếu gia”.

Phú nhân vương thích kiểu xưng hô hỗn loạn đó.

A Tổ hào hứng chạy ra, bị một cái bụng mềm nhũn hất lùi lại.

A Tổ chỉ ôm được cái bụng.

“Nghĩa phụ! Nhớ người quá!”

Phú nhân vương cười cười xoa đầu A Tổ: “Ha ha, lại cao thêm rồi!”

Triệu thúc cười: “Lão gia, A Tổ thiếu gia mấy năm nay đâu có cao nữa, mỗi lần gặp lão gia vẫn nói câu đó…”

Phú nhân vương khẳng định: “Phi dã, lão gia ta dùng Phú giáp thuật toán, rõ ràng A Tổ nhà ta cao hơn chút xíu!”

Triệu thúc lén cười: “Lão gia nói cao thì là cao.”

Sau lưng Phú nhân vương, hai người hầu mang vào một cái ghế lớn, không thì trong trướng này không có gì chịu được trọng lượng của y.

“Cho cha biết xem tình hình thế nào?”

A Tổ hơi thẹn, kể lại qua loa.

Phú nhân vương ngẩn người: “Trận pháp đại gia?” Y trầm ngâm: “Tôn Lập mới vào Kim Phong Tế Vũ lâu, ở đó có thêm trận pháp đại gia, hắc hắc!”

A Tổ cũng bất ngờ: “Lẽ nào là Tôn Lập đó? Không thể nào?”

Phú nhân vương sờ cằm, bào tay múp míp thấy rất dễ chịu: “Mấy lần con truy sát có phải đều thấy y không thể thoát?”

A Tổ cười khổ: “Lão nhân gia còn động vào nỗi đau của con làm gì.”

Phú nhân vương cười ha hả: “Con đừng nghĩ nhiều, ngày mai công phá Kim Phong Tế Vũ lâu, bắt y ra hỏi là xong chứ gì?”

Triệu thúc hớn hở: “Lão gia định đích thân xuất thủ?” Phú nhân vương xuất thủ, Chí nhân cảnh siêu cấp cường giả, thậm chí có thể cắt đứt Vị Thủy hà linh mạch, mọi việc sẽ xong!

A Tổ nhăn nhó: “Lão nhân gia xuất thủ chứng tỏ con thất bại còn gì?”

Phú nhân vương thuận tay cầm ngọc bản, trên đó ghi lại tổn hao, A Tổ biết ngay không xong. Quả nhiên Phú nhân vương đau lòng nhăn mặt: “Không được, ta phải xuất thủ, không thì mối làm ăn Đại Tùy lỗ vốn!”

A Tổ bó tay, Phú nhân vương tính toán đến vốn chứng tỏ không thể vãn hồi.

Phú nhân vương tựa hồ ý thức đến tâm trạng của A Tổ nên vỗ vai: “Mối làm ăn Đại Tùy này vượt dự liệu, đấy không phải lỗi của con, là do ta tính sai. Không sao, diệt xong Kim Phong Tế Vũ lâu thì con về phía tây, ở đó mới là chiến trường của con. Đại Tùy có là gì.”

A Tổ hầm hừ coi như đồng ý.

Phú nhân vương chợt nghĩ ra một vấn đề: “Tôn Lập tiểu tử lấy đâu ra sáu khẩu Thiên môn long pháo?”

Triệu thúc và A Tổ ngẩn người, trước đó họ quên mất chuyện này.

Phú nhân vương lại hỏi: “Tiểu triệu, còn nhớ sáu khẩu Thiên môn long pháo có ấn ký gì không?”

Triệu thúc nhớ lại, tập trung vào sáu khẩu Thiên môn long pháo.

Triệu thúc nói: “Lão gia, tiểu nhân đúng là không chú ý chú ý, giờ mới nghĩ ra sáu khẩu Thiên môn long pháo đó hình như có dấu hiệu của Dũng nhân vương điện hạ!”

Phú nhân vương nhảy lên: “Chiến đấu cuồng đáng chết, quả nhiên đã tới, dám cướp của ta hả, muốn chết! Lão tử tốn nhiều vốn như thế, đời nào để ngươi…”

Y gầm gào, A Tổ và Triệu thúc đã quen, tính đến hơn thua là y đều thế.

“Ha ha ha!” Phú nhân vương cười vang vui vẻ: “Chiến đấu cuồng ngu xuẩn, sáu khẩu Thiên môn long pháo ít nhất cũng bằng nhất phẩm cơ quan thú, Tôn Lập tiểu tử này hủy được nhất phẩm cơ quan thú của y, chiến đấu cuồng nghèo hơn ta nhiều, tất tiếc lắm, ha ha!”

Phú nhân vương lại sờ cằm: “Tiểu tử này, hiện tại càng lúc càng đáng tiền, hắc hắc!”

Trong tòa lấu cao nhất Kim Phong Tế Vũ lâu, Lạc Vân Bằng bợ cằm suy nghĩ.

Bên trái là Lục Khiêm Vĩnh và Từ Doanh Hầu, bên phải là Chiêm Hưng Hiền.

Song phương tranh cãi đến đỏ mặt.

“Sao lại không được? Trận pháp tạo nghệ của Tôn Lập đã được chứng minh, trận pháp đại gia như thế mà không dùng là vì sao? Ngươi nói được nửa phần lý lẽ thì ta nhịn!”

Lục Khiêm Vĩnh nói gì, Chiêm Hưng Hiền chỉ sầm mặt buông ra ba chữ: “Không đảm bảo!”

Lục Khiêm Vĩnh chỉ muốn tung chưởng vào mặt y!

“Không đảm bảo? Lẽ nào trận chiến hôm nay còn chưa rõ? Ngươi còn muốn thế nào mới đảm bảo? Dù hộ sơn đại trận cũng không tuyệt đối…”

“Không đảm bảo!” Chiêm Hưng Hiền lại nói, ai cũng nhận ra y không tin Tôn Lập.

Tam vị lão tổ kia im lặng, song phương đều có lý. Trận pháp của Tôn Lập đích xác là lợi khí, nhưng bảo họ tin tưởng người Tố Bão sơn thì về lý trí hay tình cảm đều khó.

Từ Doanh Hầu kéo Lục Khiêm Vĩnh đang nổi giận lại, nhìn lâu chủ Lạc Vân Bằng: “Lâu chủ có ý kiến gì?”

Lạc Vân Bằng biết rồi đến phần mình, cân nhắc rồi nói: “Tôn Lập giỏi về trận pháp thì không nên lãng phí.”

Chiêm Hưng Hiền định nói, Lạc Vân Bằng giơ tay cản: “Nhưng họ là người Tố Bão sơn, mới xảy ra việc Vọng Long nên không thể không đề phòng.”

Lạc Vân Bằng ngẩng lên: “Nên thử đã…”

Chúng nhân ngẩn người: là sao?

Lục Bạt Đỉnh do dự một chốc ngoài Quý tân lâu rồi mới đi vào.

Quý tân lâu thực tế là một dãy nhà, chỗ Tôn Lập ở nằm trong đó. Lục Bạt Đỉnh đi tới mà lòng ngổn ngang.

Đến cửa thì y thở dài.

“Tôn Lập,” y gọi với vào.

Cả toán hoang mang: có chuyện gì đây?

Lục Bạt Đỉnh không giải thích, kéo Tôn Lập đến bờ Vị Thủy hà. Trong sơn cốc đối diện là doanh rại của A Tổ.

Bờ sông này là một đoạn quan trọng trong kết cấu “Long hấp thủy” của Kim Phong Tế Vũ lâu, được bảo vệ trong hộ sơn đại trận.

Bất quá bãi sông này bằng phẳng, rải rác mọc cây ưa nước, ngoài xa nữa là hàng cổ thụ.

Lục Bạt Đỉnh móc một trữ vật giới chỉ giao cho Tôn Lập: “Xem đi.”

Tôn Lập mở ra: Thương viêm kim phấn, Lục hào tầm ti tuyến, Băng phách thủy ngọc, Cổ tê bì…

Đều để bố trí trận pháp.

Lục Bạt Đỉnh chỉ lên không, bao lấy bãi sông và khu rừng: “Những chỗ này đều do huynh đệ sử dụng, thế nào, có bố trí được sát trận?”

Tôn Lập nhíu mày: “Là sao?”

Lục Bạt Đỉnh xòe tay: “Coi như tại hạ nhờ đi? Không đủ gì xin cứ nói.”

Tôn Lập do dự rồi gật đầu: “Được, mỗ thử xem sao.”

Lục Bạt Đỉnh thở phào.

Nhưng người có tài đều kiêu ngạo, y vốn tưởng Tôn Lập cũng thế, Lạc Vân Bằng nghĩ ra cách “chiết trung” trông có vẻ lưỡng toàn kỳ mỹ, thực tế hoàn toàn bỏ qua cảm thụ của Tôn Lập.

Người ta vì sao phải để các người “thử”?

Tu bổ hộ sơn đại trận đã chứng minh trận pháp tạo nghệ của gã rồi.

Lục Bạt Đỉnh sợ Tôn Lập nổi giận đi mất.

May mà Tôn Lập không khiến y khó xử, càng khiến y cảm kích.

Tôn Lập nhận lời rồi bảo Lục Bạt Đỉnh đi, nói rõ không ai được lại gần không thì gã không làm nữa. Lục Bạt Đỉnh vỗ ngực đảm bảo.

Bên sông có ma tu giám thị, nhưng lúc này hộ sơn đại trận khiến bên ngoài không nhìn thấy gì.

Tôn Lập đi theo bờ sông một lúc, quanh khu rừng, hiểu qua về địa hình.

Võ Diệu nói: “Chỗ không rộng, thời gian khẩn bách, hơi phiền.”

Tôn Lập vội nịnh: “Trong mắt Võ tổ thì đều là chuyện nhỏ thô, có gì làm khó được Võ tổ?”

Võ Diệu cười ha hả: “Tiểu tử hiện tại nhãn quang càng lúc càng sắc.”

La Hoàn khinh miệt: “Dừng!”