Q.13 - Chương 5: Lần Mở Miệng Thứ Nhất

Vạn Giới Vĩnh Tiên

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Tôn Lập lỏng người, tìm được căn nguyên, vội dừng “Thiên thắng mục” công pháp, trước mắt đỏ ngầu, đâu đến trào nước mắt.

Tôn Lập cực kỳ hư nhược, đứng không vững, nắm lấy Sùng Bá.

Sùng Bá cả kinh, đỡ gã: “Sao hả?”

Sùng Dần hỏi: “Tôn Lập sao hả?”

Sùng Bá như không nghe thấy.

Chúng nhân tụ lại, Tôn Lập biết không phải lúc nghỉ, vẫy tay với Chung Lâm: “Chung Lâm, ngươi huyết tế hai Huyết ma đỉnh, tu luyện công pháp đặc thù nên có oan hồn chi lực vây quanh, thành ra những kẻ kia mới đuổi được. Nhìn này…”

Tôn Lập không còn sức xử lý oan hồn chi lực, Tô Tiểu Mai băng tuyết thông minh, lập tức vẽ man văn, lấy quy xác vu khí ra hút, quả nhiên hắc khí nhỏ hơn sợi tóc được ‘giữ’ lại trong đó.

Tôn Lập miễn cưỡng: “Đi mau, tìm chỗ tránh xem có thoát được không…”

Nói đoạn thì hôn mê.

Sùng Bá ôm gã, chúng nhân liên tục đổi hướng, rồi nhảy xuống sông, đi thêm hơn mười dặm, vào một sơn động.

Chung quanh tối om, Tôn Lập cảm giác thấy mình liên tục rơi xuống, không biết xuống đấu nhưng cực kỳ mệt mỏi, chỉ rơi xuống mới có thể giải thoát.

Nên cả tư duy, ý thức dừng lại ở trạng thái đó, gã thoải mái chìm xuống.

Mệt quá, thật sự mệt quá rồi.

Cứ thế đi.

Chìm xuống phân nào là cảm giác mệt mỏi bớt đi phân ấy.

Dần dần gã cảm giác được mặt đất tựa hồ có ánh sáng, tư duy và ý thức vốn đã ngừng lại hơi động, nơi đó có đất liền hơi sáng lên, có vô số sinh linh, nhưng nhìn không rõ lắm.

Càng lúc càng xuống sâu, không nhìn rõ cả đại lục.

Phía sau là một dãy bài lâu, Tôn Lập càng rơi càng thấp, lúc xuống tận đại lúc mới nhìn rõ bài lâuthò ra khỏi mây cao, được lục sắc quang vân bao trùm, nhờ vào ánh sáng nhàn nhạt đó, phía trên bài lâu có một tấm biển cổ kính thương tang khắc hai chữ cổ triện: Minh ngục!

Tôn Lập run lên, không ngăn được xu thế rơi, tốc độ càng lúc càng nhanh, sắp rơi vào quang vân.

Chợt một giọng nói lạ nhưng cảm giác quen thuộc vang lên.

“Tôn Lập, tỉnh lại…”

Đại lục tan nát, quang vân tiêu tan, bài lâu và tấm biển đá khắc chữ “Minh ngục” thành tro, bóng đêm như bị đánh tan tành.

Tôn Lập tỉnh lại, Võ Diệu và La Hoàn thở phào.

“Sau này không được khiêu chiến thế giới pháp tắc khi chưa đủ sức, lần này không có Dạ Ma Thiên lên tiếng thì…”

Võ Diệu nói được một nửa thì biết lỡ lời, vội quay sang trách La Hoàn: “Đều là tại ngươi.”

La Hoàn không phản bác: “Ta cũng hết cách rồi.”

Tôn Lập nghe lời Võ Diệu thì nghi hoặc:

Giọng nói đó là Dạ Ma Thiên? Chả trách vừa quen vừa lạ.

Cứ chìm xuống như thế liệu có vào Minh ngục?

Nơi là Minh ngục trong truyền thuyết? Vào Minh ngục là chết rồi!

Tình cảnh thế giới sụp đổ lại dựng lại trong lòng Tôn Lập, nếu là thật, Dạ Ma Thiên chỉ dùng mấy chữ mà khiến minh ngục thế giới tan vỡ thì là sức mạnh cỡ nào!

Gã mở mắt, thấy Giang Sĩ Ngọc và Tô Tiểu Mai.

“Ngươi tỉnh rồi!” Tô Tiểu Mai thở phào, mắt đỏ lên: “Bọn ta tưởng ngươi…”

“Chết rồi?” Tôn Lập cười: “Yên tâm đi, không phải người ta nói là người xấu sống nghìn năm sao, ta không thiếu việc xấu gì chưa làm, không dễ chết thế đâu.”

Chúng nhân không cười nổi.

Tôn Lập cười khan: “Ta hôn mê bao lâu?”

“Nửa ngày. Bọn ta trốn ở đây, truy binh không xuất hiện, chắc bị bọn ta cắt đuôi.”

Tôn Lập thở phào, ngồi lên định nói thì chợt biến sắc, Chung Mộc Hà cũng quát, quang mang hộ tráo bao lấy tất cả.

“Oành!”

Núi đồi lay động, sơn động sụp đổ, Chung Mộc Hà gầm vang, toàn thân rực quang mang, kéo chúng nhân ra.

Trên không trung, bốn hỏa cầu hóa thành bốn bình đài lửa, Huyết ma đỉnh sau cùng cầm cung ở tay trái, năm ngón tay xòe ra chụp lên trời, vạn trượng kim quang từ bốn phương tám hướng tụ vào lòng tay rồi y đặt lên dây cung, hắc sắc trường cung chợt hiện lên một gương mặt quỷ nanh ác, hòa với kim quang thành mũi ám kim sắc trường tiễn.

“Chát!”

Không khí tựa hồ bị ép đến rung lên.

Ám kim sắc trường tiễn bắn tới, gương mặt quỷ xuất hiện, liên tục gầm lên.

“Đi mau!”

Mũi tên như sao băng, Chung Mộc Hà gầm to, chúng nhân tản đi.

Trường tiễn bắn vào dốc núi, tức thì khoét thành một lỗ sâu mấy trượng, đá văng tứ tán.

Chúng nhân hãi hùng, ma tu đó bắn liền hai mũi mà không kiệt lực, lại xòe tay, kim quang tụ thành mũi tên bắn vào Chung Mộc Hà.

Chung Mộc Hà dấy lên tầng tầng kim quang, quang mang như chuông đồng bay lên, lắc leng keng, sóng âm thanh nối nhau, mũi tên như bay vào đám bùn, tốc độ càng lúc càng chậm, chưa tới nơi thì đã nổ tung.

Trường cung ma tu ngẩn người, định xuất thủ, Hồ Chửng sáng mắt: “Lão tứ, để ta.” Y phất tay: “Đừng đứng đấy nữa! Thiếu gia nuôi các ngươi không phải để lười nhác, giết hết!”

Lão tứ gật đầu, nhìn sang Sùng Bá.

Y bất động, trường cung lại nhả tên.

“Vù.”

Ám kim sắc quang mang lóe lên, Sùng Bá đan chéo song thủ cầm phủ che trước mặt, thuẫn bài quang mang xuất hiện.

“Oành!”

Trường tiễn bắn trúng, sức mạnh hùng hậu dâng lên, Sùng Bá văng đi mấy chục trượng, đập vào một tảng đá lăn xuống.

Trường cung ma tu khẽ lắc đầu, có phần thất vọng, mục tiêu hướng sang người khác.

Song bào thai không để ý lời Hồ Chửng, nhìn nhau giục ma kỵ, đài lửa hóa thành hai dòng hỏa diễm lưu tinh, lao về phía bọn Tôn Lập.

Hai dải hỏa diễm lưu tinh lại tách ra tám hỏa cầu nhỏ hơn bao quanh, trong lúc lao về phía bọn Tôn Lập thì mười sáu hỏa cầu không ngừng oanh kích.

Hồ Chửng thấy kim linh pháp khí của Chung Mộc Hà thì rất hưng phấn.

“Đều là người chơi nhạc khí, giới thiệu nào, ta tên Hồ Chửng.”

Chung Mộc Hà giật khóe môi, kim sắc linh đang rung lên, hất lệch hỏa cầu.

Giang Sĩ Ngọc tơi tả, tưởng không tránh được, hỏa cầu chệc đi thì vẫn kinh hãi: “Đa tạ lão tổ.”

Hồ Chửng thản nhiên: “Không nể mặt? Ta biết Chân nhân cảnh lão bất tử đều thế.”

Y hầm hừ, tựa hồ vì bị “khinh thị”.

Trên đài lửa, Hồ Chửng chợt đứng tấn trên không, một chân vòng lên chân kia, hộp sắt sau lưng không biết từ lúc nào đặt lên cái chân đó.

Trên hộp có chín đạo phong ấn linh phù!

Chung Mộc Hà nheo mắt, thận trọng hẳn, không còn tinh lực để ý đến ai.

Hồ Chửng cởi từng lớp của cửu đạo phong ấn linh phù, mỗi tấm lột ra là dao động đáng sợ dấy lên.

Phong ấn vừa hết, tiếng gào thê thiết vọng lên.

“Oành!”

Hắc khí xung thiên, cửu đầu quỷ vương bay lên, sắp tự do thì bị sợi xích kéo lại.

Đến đùi Hồ Chửng thì hóa thành ma cầm đen nhánh như mực, toàn bằng xương người!

Ma cầm rải ra chín viên đầu lâu đen.

“Tang -“

Hồ Chửng khẽ gảy lên say mê, tiếng động như ma khóc quỷ gào vang vọng, ai nấy đều choáng váng.

Hồ Chửng cảm giác là âm nhạc kỳ diệu nhất.

Y mặc kệ hết, nhắm mắt gảy đàn, mười ngón tay lướt nhanh, chín cái đầu lâu há miệng, đạo đạo ma âm bay ra.

“Ầm, ầm, ầm…”

Ma âm đi qua nơi nào là tan tành nơi ấy, kim linh của Chung Mộc Hà liêu xiêu, y liên tục lắc chuông rải âm thanh trong ngần ra, nhưng đẳng cấp ma cầm quá cao, kim linh chỉ là một trong những pháp khí còn lại của y nên kém xa, bị ma cầm áp chế chặt chẽ.

Hồ Chửng tựa hồ rất thích gảy đàn, vai rung liên hồi, tiếng đàn như thủy triều, ma âm quán não, chín cái đầu lâu múa tít.

Đạo đạo ma âm từ miệng phun ra ngập trời.

Ba ma tu còn lại nhíu mày, cùng lùi lại.

“Giao cho y đi, mau mau kết thúc, ta không chịu nổi thanh âm này nữa.”

Hai người kia gật đầu.