Q.7 - Chương 17: Môn Phái Đại Khảo (Thượng)

Vạn Giới Vĩnh Tiên

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Bọn Tôn Lập từ xa đã thấy Điền Anh Đông như vì sao trong đêm. Không hiểu vì sao óc Tôn Lập nhớ lại đêm kiếp nạn, vô số lưu tinh bắn xuống, Tôn Lập nhớ có một vì sao rơi cạnh y.

Điền Anh Đông tựa hồ sau lần đó mới thể hiện tư chất hơn người.

Đến Tố Bão sơn, Tôn Lập nghe nói các môn các phái đều phát hiện đệ tử thiên tài thân mang tuệ căn ở những nơi như thế.

“Lưỡng vị lão tổ, Bảo lưu tuệ căn của Điền Anh Đông liên quan đến lưu tinh?”

La Hoàn im lặng, Võ Diệu trầm mặc một chốc sau mới miễn cưỡng nói: “Đúng.”

Tôn Lập có được một câu trả lời.

Điền Anh Đông và thủ hạ chiếm trọn một góc hơi cao hơn, đệ tử khác không thể bước lên.

Điền Anh Đông chắp tay sau lưng đứng giữa.

Sùng Dần và Sùng Bá cùng tới, Sùng Bá nhìn bọn y, hơi nhíu mày.

Bọn Tôn Lập tới, gã chợt thấy, hoặc bọn Điền Anh Đông tạo cho gã cảm giác: Điền Anh Đông là sư vương, dẫn thủ hạ chiếm đỉnh núi cao nhất đợi bách thú đến triều bái.

Tôn Lập đi qua, Điền Anh Đông thoáng mong chờ, có lẽ y cho là trong “bách thú” thì duy nhất có tư cách triều bái y là Tôn Lập?

Điền Anh Đông tự tin, qua một loạt chuẩn bị, Tôn Lập sẽ thần phục y. Tôn Lập là “tướng tài” y cần, còn lại chỉ là nịnh thần.

Tôn Lập đi tới, Điền Anh Đông tưởng gã sẽ nêu điều kiện nhưng Tôn Lập chợt rẽ sang phía khác, để lại tấm lưng rộng cho ánh mắt y nhìn.

“Điền sư huynh…” Thủ hạ bực mình.

Điền Anh Đông hầm hừ: “Hừ, quả nhiên chưa cam lòng, sau kỳ thi thì y không còn tư cách đề ra điều kiện nữa.”

“Lúc đó y sẽ hối hận!” Các nịnh thần phụ họa.

Điền Anh Đông tất nhiên là đệ nhất, chắc chắn áp chế Tôn Lập. Sau kỳ thi, Tôn Lập sẽ ngã lòng nhưng lúc đó thì không được mặc cả nữa.

Dù Điền Anh Đông hay thủ hạ đều tin tưởng như thế.

Sùng Dần và Sùng Bá đến trước mặt chúng nhân, Sùng Bá ho khẽ, các đệ tử đang ồn ào liền yên tĩnh lại.

Sư vương thật sự đã tới, các đệ tử nhanh chóng thành thỏ non.

Sùng Dần mỉm cười: “Lần này tất cả chuẩn bị lâu rồi nhỉ?”

Các đệ tử không ai cười nổi, tuyệt đại bộ phận đều thấp thỏm.

Sùng Dần gật đầu, hiểu tâm tình tất cả: “Chuẩn bị bắt đầu, kỳ thi này chỉ có hai môn, tu hành, đấu võ. Tất cả cũng biết Đại Tùy không còn thái bình, hai môn này là căn bản giữ mạng… Chuẩn bị đi!”

Các đệ tử xôn xao, không ngờ mấy môn trước bị thủ tiêu việc thi cử, thoáng sau hiểu ngay Sùng Dần nói không sai.

Tin tức hung thú lâm thế đã đồn ra, tuy chưa biết hung thú đáng sợ đó có hành động gì nhưng ai cũng biết không phải vì chúng nghỉ ngơi.

Tây bắc Quỷ Nhung ma tu đang rậm rịch, Đại Tùy đang lúc nguy nan.

Các đệ tử mới không có kinh nghiệm để tu luyện thêm.

Sùng Dần lấy thạch cầu pháp khí từ trữ vật không gian ra, vẫy tay: “Như cũ, xếp hàng đi.”

Các đệ tử hỗn loạn, có người lui lại, càng lúc càng sắp đến thời hạn bảy tháng, không ít đệ tử không còn dũng khí đối diện với pháp khí hiện rõ tu vi.

Một lúc sau mới xếp hàng xong, các đệ tử lục tục bước lên.

Đội ngũ bàn luận nhi nhao như ong dại, càng về phía trước, thanh âm càng nhỏ, đến mấy đệ tử sắp thi thì im hẳn, bầu không khí nặng nề nghẹt thở.

Người thành công hớn hởn, người thất bại bi thương, đấy là thường tình; nhưng kỳ thi là một kiểu tàn khốc: buộc mỗi người đối diện với thất bại biết trước, dù không muốn!

Nhược điểm của tính người lúc này mới được bộc lộ.

Tôn Lập đứng ở cuối đội ngũ, nhìn các đệ tử, thầm thở dài. Gã không có tư cách cười người ta, không có tam vị lão tổ thì giờ y cũng như họ.

Thuận theo đội ngũ nhìn lại, Điền Anh Đông và thủ hạ xếp ở giữa, vị trí của y cũng là của “đệ nhất nhân”.

Tôn Lập hoàn toàn bị đẩy xuống cuối.

Vết thương trên vai Giang Sĩ Ngọc không sao, sức khôi phục của yêu tộc kinh nhân. Sau lưng y là Đông Phương Phù và Lý Tử Đình, y nóng nóng bảo Tôn Lập: “Sao chậm thế…”

Đội ngũ theo tốc độ cố định mà ngắn lại, không thay đổi vì Giang Sĩ Ngọc.

Sau nửa canh giờ cũng dến lượt Điền Anh Đông.

Ai nấy nín thở, cả các đệ tử chán nản vì thất bại cũng lau nước mắt nhìn y.

Điền Anh Đông đi lên, đặt tay vào rãnh đá, vận chuyển linh nguyên đẩy thạch cầu. Thạch cầu lăn qua vạch thứ mười tám trong thần sắc nhẹ tênh của y.

Vạch thứ mười chín có nghĩa là Phàm nhân cảnh đệ tứ trọng, các đệ tử không nháy mắt.

Thạch cầu không dừng, lăn qua vạch thứ mười chín.

“Oành…”

Chung quanh hoan hô, Phàm nhân cảnh đệ tứ trọng! Nhập môn năm tháng đã đạt mức này, tính cả Đại Tùy tu chân giới, Điền Anh Đông cũng là nhất đẳng thiên tài!

Thạch cầu không dừng, tuy chậm lại nhưng lăn qua vạch thứ hai mươi.

Rồi chỉ dừng khi xung kích vạch thứ hai mươi mốt.

“Bốp, bốp…” Thủ hạ của Điền Anh Đông vỗ tay ầm ĩ, những đệ tử khác không dám không hùa theo.

“Điền sư huynh hay quá!”

“Điền sư huynh đúng là thư viện đệ nhất nhân!”

Điền Anh Đông lễ phép vái Sùng Dần, Sùng Dần mỉm cười ghi lại thành tích ký, y mới ngẩng đầu lui xuống.

Từ nay danh hiệu đệ nhất nhân trong các đệ tử của y mới thành sự thật.

Dù danh hiệu đó theo người khác vì Tần Thiên Trảm đột nhiên thất tung, tự động đến lượt y nhưng vẫn là vòng sáng chói lòa.

Dù vết xước đó khiến y không thích nhưng được chúng đệ tử nhìn đầy ngưỡng mộ thì y cũng lâng lâng, suýt bật cười.

Tích tắc đó y chợt thấy trạng thái anh hùng không có địch thủ, cao thủ tịch mịch cũng không phải không hay ho gì, ít nhất gã có thể coi thường thiên hạ, không cần lo lắng Tần Thiên Trảm xuất hiện.

Đến lượt thủ hạ của y thì không xong, không ít đệ tử thiên tư ưu tú xuất thân nhóm chữ Giáp nhưng tốt nhất mới vừa đạt Phàm nhân cảnh đệ nhị trọng.

Điền Anh Đông lắc đầu, ngoài mặt vẫn bình tĩnh.

Nhưng kẻ đó không để tâm tư vào tu luyện, nhưng gã quen sai khiến họ nên không tiện nói gì. Y biết tu vi của họ tiến bộ chậm cũng phần nào đó vì mình.

Nên y càng mong Tôn Lập theo về.

Giang Sĩ Ngọc chỉ Phàm nhân cảnh đệ tam trọng đã đánh cho thủ hạ của y tan tác, buộc y phải ra tay, sau này cứ thế thì làm gì còn thời gian tu luyện?

Điền Anh Đông nhìn Tôn Lập ở cuối, hơi máy động, thi xong Tôn Lập sẽ ngoan ngoãn đến tìm y, y sẽ đáp ứng vài điều kiện, y đích xác cần tướng tài như thế.

Tôn Lập không biết Điền Anh Đông “cầu hiền” nên cứ từ từ tiến bước, đội ngũ di chuyển chậm như mãng xà đã no nê.

Một canh giờ sau thì đến lượt Tô Tiểu Mai.

Tô Tiểu Mai lần trước miễn cưỡng đột phá Phàm nhân cảnh đệ nhất trọng, lần này dễ dàng đạt đệ tam trọng, chúng đệ tử ghen tị nhưng không kinh ngạc.

Tô Tiểu Mai đã đạt Phàm nhân cảnh đệ tam trọng họ đã biết.

Không ít đệ tử nhìn Tôn Lập, ai có quan hệ tốt với gã đều tu vi tăng cao, thư viện đều biết thế, họ thầm thở dài, lúc nhập môn sao không thân với gã, giờ thì muộn rồi.

Đến lượt Chung Lâm cũng Phàm nhân cảnh đệ nhị trọng điên phong.

Lúc tới phiền Tôn Lập, các đệ tử lại yên lặng, nếu có ai đủ tư cách khiêu chiến Điền Anh Đông thì chỉ là gã.

Tuy ai cũng cho là Tôn Lập về tu vi không địch nổi Điền Anh Đông nhưng vẫn muốn xem gã đẩy thạch cầu đến vạch thứ mấy.

Không ai chú ý thấy lúc Sùng Bá thấy Tôn Lập đi lên thì sáng mắt.

Bất quá y nhanh chóng khôi phục tư thái chỉ muốn gây sự với người khác.

Tôn Lập để tay lên rãnh đá, dồn linh nguyên.

Thạch cầu từ từ lăn lên, thuận lợi qua vạch thứ mười sáu, lần trước gã đã Phàm nhân cảnh đệ tam trọng nên không ai kinh ngạc.

Rồi nhanh chóng qua vạch thứ mười bảy, mười tám, vạch thứ mười chín ngay trước mắt.

Ai nấy nín thở, trong óc nảy ra ý nghĩ: có qua không?