Q.15 - Chương 18: Ma Tuyền Điện

Vạn Giới Vĩnh Tiên

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Hai canh giờ sau, Tôn Lập dùng Tử cực thiên hỏa luyện hóa “Ngũ hành hợp linh trận kỳ”, các nguyên liệu bày sẵn, định tăng cấp “Ngũ hành hợp linh trận kỳ” thành “Ngũ hành vân long trận kỳ”.

Từ trận pháp đến chế khí đều do Võ Diệu.

“Lão tử nợ ngươi thì phải…” Võ Diệu ai oán.

Lần này trừ tế luyện Ngũ hành hợp linh trận kỳ thì gã còn luyện chế phong ấn trận bàn, khối trận này đơn giản hơn nhiều, gã bị Võ Diệu đày đọa dạy dỗ thành nền tảng trận pháp thâm hậu nên lần này không khó.

Bế quan hai ngày, Tôn Lập luyện chế xong trận kỳ và trận bàn.

Ngũ hành vân long trận kỳ thi triển là ngũ sắc trường hà sẽ hóa thành ngũ sắc vân long uốn lượn trên đâu gã, dồn thiên địa linh khí vào thể nội.

Tôn Lập đã Đạo nhân cảnh đệ lục trọng, trận kỳ này có thể trực tiếp tăng cảnh giới của gã thành Hiền nhân cảnh tầng thứ nhất!

Có nó thì chiến lực nhảy vọt kinh nhân!

Hiệu quả như thế, công đầu đương nhiên là Võ Diệu các hạ.

Kim Phong Tế Vũ lâu cũng có công, trước đó Tôn Lập lấy được nhiều nguyên liệu trân quý, gần như tiêu hao hết vào Ngũ hành vân long trận kỳ.

Phong ấn trận bàn, cửu tằng trận pháp phong ấn điệp gia, hiệu quả hơn xa trận pháp gã thuận tay bày ra bây giờ, ít nhất trong thời gian ngắn thì phong ấn trận bàn không cần tăng thêm.

Tôn Lập xuất quan, bọn Tô Tiểu Mai đang diễn võ. Linh quang ràn rạt, cười nói vui vẻ.

Tôn Lập lén gia nhập, định đánh lén Tô Tiểu Mai, nhưng bị Sùng Bá phát giác. Chúng nhân xô tới đè gã dẹp lép…

Phú nhân vương mệt mỏi day mi tâm, ngồi trên chiếc ghế như vĩnh viễn thuộc y, ở trong đại điện.

Vương tọa này, cả Thần Hoang đạo và cả Quỷ Nhung thảo nguyên, có vô số người thèm muốn nhưng không dám động thủ cướp đoạt.

“Lão gia, dùng chút trà sâm.” Người hầu tận tâm bưng khay đựng trà sâm làm từ thiên niên lão sâm và Quỷ Nhung tuyết sơn liên tử, Phú nhân vương uống nhiều năm, chỉ người hầu hiểu rõ khẩu vị nên không đun quá lửa.

“Ân.” Phú nhân vương mở nắp hợp một hớp.

Y thờ dài bưng chén trà đi ra, trường bào gấm quét đất, người hầu khom lưng, cẩn thận đi theo.

Phú nhân vương ra cửa, tấm thân to béo che kín khung cửa, quang mang chỉ qua được khe hẹp giữa thân ảnh và cửa điện, người hầu nhìn từ phía sau, không khác nào y chìm trong kim quang thần thánh!

Y vội quỳ xuống: “Lão gia…”

Phú nhân vương thở dài: “A Tổ e không cam lòng… nhưng chúng ta không còn thời gian.”

Y nhìn ra ngoài. Vạn dặm xanh biếc, mây trắng mênh mông.

Thạch điện bay giữa trời quang, tòa điện là đại điện trên đỉnh Quỷ Nhung tuyết sơn nhưng bị Phú nhân vương nhổ lên phi hành.

Bên dưới thạch điện là lớp đá dày năm trượng, trên bốn phương vị tứ tượng cùng phun ra ma tuyền.

Ma tuyền phun lên cột nước cao mười trượng, đường kính cả trượng, liên miên bất tuyệt!

Sức mạnh từ ma tuyền tràn ra, hóa thành vô số linh thể hắc nha, tụ tập dưới thần điện, đỡ thần điện phi hành.

Sau một lúc, lại có cả đàn linh thể hắc nha tan đi vì kiệt lực, liền có thêm hắc nha từ Tứ tượng ma tuyền hình thành, đỡ cự thạch cung điện đi về Đại Tùy.

Tòa thần điện này là “Ma tuyền điện”, siêu cấp pháp khí, lực tấn công hơn hẳn đại hình chiến tranh pháp khí!

Ma tuyền điện mới là bản mệnh pháp khí của Phú nhân vương!

Phú nhân vương bất đắc dĩ mới sử dụng tới Ma tuyền điện, chinh chiến Thiên La quốc, ổn định cục diện, rồi tới Đại Tùy.

“Ầm, ầm, ầm…”

Tiếng sấm vang vọng, song phương trên chiến trường há hốc miệng nhìn cự thạch cung điện.

A Tổ hớn hở: “Nghĩa phụ!”

Mọi ma tu đều lui ra quỳ xuống hô to: “Cung nghênh ngô vương ngự giá!”

Kim Phong Tế Vũ lâu chúng nhân kinh hãi, cảm thấy bất lực: pháp bảo như thế ép xuống, Kim Phong Tế Vũ lâu còn cơ hội nữa sao?

“Oành!”

Ma tuyền điện từ từ đáp xuống đỉnh núi, ép đỉnh núi thấp xuống một trượng!

Ma tu thổi sừng thú, hai hồi dài, hai hồi ngắn là hiệu lệnh thu binh.

Ma tu đại quân nhanh chóng rút sạch. Kim Phong Tế Vũ lâu không ai thấy nhẹ lòng.

Ma tuyền điện không phải ép lên đỉnh núi mà ép vào lòng họ.

Lạc Vân Bằng triệu tập mọi chân nhân lão tổ thương nghị đối sách, Kim Phong Tế Vũ lâu không yên!

“Nghĩa phụ!” A Tổ hoan hô chạy vào đại điện, Phú nhân vương chưa uống xong trà sâm, nhưng không để lãng phí.

“Ha ha, A Tổ, vi phụ về rồi.”

Phú nhân vương phụ tử trùng phùng nhưng niềm vui không che được mệt mỏi, A Tổ ngẩn người: “Nghĩa phụ… phía tây tệ thế sao?”

Người hầu cạnh đó định nói lại thôi.

Phú nhân vương cười ha hả: “Nói những việc mất vui đó làm gì…”

A Tổ bỏ qua, chụp tay người hầu: “A bá, nói đi, tình hình thế nào.”

Người hầu thở dài: “Thiếu gia, lão gia dùng tới Ma tuyền điện, trên chiến trường tthậm chí đích thân xuất thủ mới giữ được cục diện, thế có tệ không?”

A Tổ ngẩn ra, Phú nhân vương cười khổ: “Thiên La quốc thập nhị đạo cung có một vị đạo quân đến, ta đích thân xuất mã mới ngăn được, lần này lỗ to rồi… Động dụng Ma tuyền điện một lần là cả ức linh thạch.”

A Tổ nghiến răng: “Nghĩa phụ, ngày mai người xuất thủ phá Kim Phong Tế Vũ lâu, san bằng Đại Tùy! Xong chiến sự ở đây, con sẽ cùng người chinh chiến Thiên La quốc!”

Phú nhân vương gật đầu: “Kỳ thực mấy năm nay có con ở phía tây, ta đỡ lo hẳn, con vừa đi là nguy ngập ngay.”

Tróng đó người hầu cũng lo là vạn nhất A Tổ không chịu về vì Đại Tùy chưa xong, thuyết phục y không dễ.

Hiện tại A Tổ chủ động yêu cầu quay về, không vướng bận với Đại Tùy chiến cục. Người hầu cười cười bưng Quỷ Nhung mỹ tửu lên.

Phú nhân vương con xót ruột vì Ma tuyền điện tiêu hao, bưng rượu nói: “Nào, chúng ta uống, tiền cũng tốn rồi, hưởng thụ cũng tốt…”

Lục vị chân nhân lão tổ và Lạc Vân Bằng thương nghị một canh giờ rồi mới ngưng trọng lui ra.

Ai cũng biết Kim Phong Tế Vũ lâu đủ sức liều mạng nhưng bảo thắng thì… trừ phi có kỳ tích!

Tôn Lập lén mở trữ vật không gian, xem Tiểu Hắc thế nào, nó có vẻ còn mệt mỏi, vẫn đang say ngủ, gã lo lắng: Sáu khẩu Thiên môn long pháo bị hủy tại Thánh Thống chi địa, tuy thu hoạch không tệ nhưng tựa hồ chiến lực bây giờ giảm đi.

Tiểu Hắc vẫn say ngủ, lúc này không thể mượn sức nó xuyên việt không gian, Tôn Lập thầm nhủ: lẽ nào chỉ có thể tử chiến?

Ngay cả gã, đối diện một vị Chí nhân cảnh cường giả, với cung điện bay tới đó thì cũng không có lòng tin. Tử chiến, hoặc chiến tử.

Đêm đó qua rất nhanh, cả Kim Phong Tế Vũ lâu không ai ngủ được, đêm qua trời sáng là không thể ngăn được.

“Ô, ô ô – – “

Tiếng kèn sừng thú của ma tu vang lên bên bờ kia, mấy trăm ma tu cường giả từ từ đi tới như một bàn tay từ minh ngục vẽ lên phù hiệu tử vong ở bờ Vị Thủy hà!

Trong Ma tuyền điện, tứ tượng ma tuyền phun lên, vô số linh thể hắc nha bay ra, tụ tập dưới Ma tuyền điện, vỗ cánh nhanh, tòa điện hơi rung lên, từ từ bay cao, trong lúc này lại ép đỉnh núi xuống thêm một trượng.

Phú nhân vương đứng ở cửa điện, A Tổ đứng cạnh. Người hầu xuôi tay đứng lùi hơn một bước.

Ma tuyền điện bay tới trên Kim Phong Tế Vũ lâu, bao phủ tất cả. Phú nhân vương lẩm bẩm: “Có nên cho họ cơ hội sau cùng?”

Y chợt lắc đầu: “Không cần nữa.”

Tứ tượng ma tuyền xung thiên, nước đen tụ thành một trên độ cao trăm trượng rồi ngưng tụ thành hắc thủy cầu mười trượng, không ngừng co lại.

Trong thủy cầu lấp lóe ám hồng sắc lôi điện, trông như vết thương.

Lóe lên mấy trăm đạo lôi điện, hắc sắc thủy cầu co về còn một trượng, một đạo ám hồng sắc lôi điện vạch ngang, như có ai dùng đao chém, để lại một vết thương kinh rợn.

“Choang.” Trong thủy cầu xuất hiện ám hoàng sắc thú đồng!

“Xoạt – – “

Thú đồng phun ra ám hồng sắc lôi quang, uốn khúc trên không trung ròi giáng xuống hộ sơn đại trận của Kim Phong Tế Vũ lâu.

“Oành!”

Quang vân bay lên, ám hồng sắc lôi điện liên tục giao phong với hộ sơn đại trận, rồi hồng sắc điện mang khuếch tán, tốc độ không nhanh nhưng không ngăn được, tiếp đó hộ sơn đại trận tan rã!

Hộ sơn đại trận bảo vệ Kim Phong Tế Vũ lâu nửa năm nay đã bị công phá!

Phú nhân vương không lên tiếng, đứng trên Ma tuyền điện phất tay!

Ma tu gào rú lao vào…

Kim Phong Tế Vũ lâu chúng nhân đã sắp hàng trong các tòa kiến trúc, mồ hôi lạnh nhỏ xuống.

Ma tu xông vào, không biết ai hô lên đầu tiên: “Giết”

Tiếng gầm hét vang trời, sợ hãi, tuyệt vọng, cùng đường đều tụ vào tiếng gầm lên đó, Kim Phong Tế Vũ lâu vốn lép vé lại tấn công buộc ma tu lùi liên tục.

Phú nhân vương và A Tổ khí định thần nhàn, biết kết quả không thể thay đổi, Kim Phong Tế Vũ lâu sẽ bị phá, Đại Tùy chính đạo tu chân diệt tuyệt!

Trên chiến trường có mấy dải sáng, càng lúc càng cao, đấy là các chân nhân lão tổ giao chiến, lục vị chân nhân lão tổ của Kim Phong Tế Vũ lâu cầm chân ma tu cùng cấp.

Lạc Vân Bằng không hề xuất hiện.

Phú nhân vương chợt cười: “Hóa ra tiên tổ Kim Phong Tế Vũ lâu để lại thứ này…”

“Vù – – “

Mặt đất dao động, đến và đi đều cực nhanh.

Kim Phong Tế Vũ lâu chúng nhân và ma tu không kịp đề phòng, không ít tu sĩ ngã nhào. Ma tu còn chưa hiểu gì, tu sĩ Kim Phong Tế Vũ lâu đã bỏ chạy.

“Ầm!”

Từ mặt đất phun lên một đạo quang mang.

“Ầm!”

Đạo quang mang thứ hai phun theo.

Lưỡng đạo quang mang cuộn lên, thú ảnh bay lên hóa thành một rùa một rắn. Rắn dài ba mươi trượng, rùa như hòn núi, được Vị Thủy hà linh mạch tưới nhuần nghìn năm, cả hai xuất hiện là gầm vang.

Rắn cuộn mình, rùa ấn trảo xuống đất, cả hai bay lên nhưng tới lưng chừng không thì bị sức mạnh như của phù văn, của trận pháp áp chế.

Hai con thú gầm lên không cam lòng nhưng vẫn phải lui về.

Lạc Vân Bằng đứng trên đỉnh lầu nhìn Ma tuyền điện, gầm lên: “Con lợn mập kia có dám đấu với bản tọa không!”

Y dán hai mảnh chưởng môn linh phù lên tay.

Đuôi linh xà, linh quy rực sáng, nối với tay y.

“Oành!”

Sức mạnh dồn vào! Ai cũng biết Kim Phong Tế Vũ lâu có lục vị chân nhân lão tổ, hiếm người biết rằng Lạc Vân Bằng kỳ thực đã đột phá Chân nhân cảnh.

Lưỡng đại linh thú gia thân, Lạc Vân Bằng vẫn không chịu nổi, thất khiếu lưu huyết!

“Ha ha ha!” Y cười vang, râu tóc tung bay: “Con lợn béo kia, có dám đấu một trận không!”

Đã bao năm rồi có ai dám mắng Phú nhân vương là “lợn béo”? Một trong Ngũ sĩ nhân vương cao cao tại thượng khẽ mỉm cười: “Ngươi muốn chết? Không được đâu, khi bản vương phá sơn môn, diệt đạo thống, giết sạch môn nhân của ngươi rồi vĩnh viễn tù cấm ngươi trong giếng khoáng tối tăm, biến ngươi thành nô lệ bẩn thỉu nhất, lúc đó mới là muốn sống không được, muốn chết không xong!”