Chương 1797: Tam thế đồng quan

Thế Giới Hoàn Mỹ

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Lần này Vũ Trụ Hồ không hề xuất hiện, căn nhà tranh cũng chưa từng hiển hoá ra, về phần dược điền vẫn khô cạn như cũ, không hề có mùi hương Trường Sinh dược phát ra.

Tuy nhiên, bạch y nhân lại hiển hoá ra sớm nhất, hoàn toàn khác với trước đây.

Y bach y như tuyết, phong thần như ngọc, là một tuyệt thế mỹ nam tử, mang theo vẻ mặt kinh hải, nhìn chằm chằm chín bộ Long cốt cùng với cái quan tài bằng đồng đó.

“Tiền bối, người có gì chỉ điểm không?” Thạch Hạo thả đồng quan xuống rồi hỏi.

Bất kể là Long cốt hay là đồng quan cũng đều rất là nặng, nếu là người bình thường căn bản mang đi không nổi, khi Thạch Hạo thả xuống khiến cho mặt đất run chuyển không thôi.

“Trong đồng quan này từng mai táng một thi thể như thế nào?” Thạch Hạo hỏi.

“Thi thể? Ngươi vì sao cảm thấy nhất định phải mai táng người chết?” Chủ Cấm Khu khẽ giật mình nói

“Trong quan tài lẽ nào không phải là thi hài sao?” Thạch Hạo có chút ngẩn người hỏi.

“Đúng vậy, thời đại bất đồng rồi, ý nghĩa ban đầu của vật này cũng không giống nhau nữa.” Bạch y nam tử lắc đầu, có chút hoảng hốt, khẽ thở dài, vô cùng cảm khái.

“Quan tài này có lai lịch như thế nào?” Thạch Hạo kinh ngạc.

“Đây là Tam Thế Đồng Quan từng có lai lịch rất lớn, rất thần bí, vô cùng cổ lão.” Chủ Cấm Khu trực tiếp nói ra một số tình huống.

Thạch Hạo đã từng nghe qua, quan tài này gọi là tam thế. Hắn một mực rất hiếu kỳ, nhưng lại không ai có thể nói ra lai lịch của nó. Hiện tại hắn nóng lòng muốn biết rõ rốt cuộc thứ này là thứ gì.

“Đồng quan, là nơi để trầm miên, là nơi để nghỉ ngơi, là thành luỹ chiến tranh của cường giả!”

Những lời này vừa ra, khiến cho Thạch Hạo trợn mắt há mồm, điên đảo mọi nhận thức của hắn, đồng quan không phải là nơi mai táng thi hài sao?

“Nhất là cái quan tài này, rất là nổi danh, nó đại biểu cho tiền thế, hiện tại, và tương lai, là nơi mai phục của cường giả, không phải là táng địa, là nơi tu dưỡng, để cho tương lai càng thêm mạnh mẽ!”

Lời nói của chủ Cấm Khu khiến Thạch Hạo kinh hãi.

Có người muốn vĩnh hằng bất hoại, một mực tồn tại, chưa từng chết đi? Cái gọi là Tam Thế Đồng Quan, không phải chôn xuống thân thể của tam thế mà là đại biểu cho vĩnh hằng.

Quá khứ, hiện tại, tương lai, có người đang trầm miên, nó không phải là nơi mai táng, mà là thành luỹ chiến tranh.

“Chủ nhân của nó đâu, lẽ nào hiện tại còn trầm miên ở bên trong?” Thạch Hạo hỏi, nếu khẳng định như vậy thì đáp án này quá kinh khủng rồi.

Chủ Cấm Khu lắc đầu nói: “Đồng quan quá cổ lão rồi, không thể bị phá huỷ, bất quá, bên trong nó đã không còn sinh linh nào trầm miên nữa, chủ nhân cũng đã rời đỉ rồi.”

Dựa theo lời bạch y nhân nói, ở một hai kỷ nguyên trước, đồng quan này đã trống không rồi, chủ nhân của nó đã biến mất không thấy nữa.

Đương nhiên có thể còn xa xưa hơn nữa!

Không ai có thể nói ra lai lịch của đồng quan này, không biết nó có từ niên đại nào nữa.

Ở thời kỳ Tiên Cổ, nó đã bị đám Chân Tiên lợi dụng, từng sử dụng nó để chạy trốn. Bởi vì Tiên Cổ phá diệt, nó cũng từng bị chôn vùi trong suốt một kỷ nguyên.

“Hoặc có lẽ, nó là cái quan tài kia ở thời đại Đế Lạc.” Chủ Cấm Khu khẽ thở dài nói.

Trong lòng Thạch Hạo hơi động, hắn nghĩ tới Đại La Kiếm Thai. Cây kiếm này rất đặc biệt, dưới tình huống cực đoan nó không chỉ có hiện ra hình ảnh mưa ánh sáng bay đầy trời, còn xuất hiện hình ảnh mặt đất có từng toà cổ mộ ngập trong biển máu. Trong đó có một màn vô cùng kinh người chính là có một sinh linh ôm lấy hai đầu gối ngồi phía trên đồng quan kia.

“Đó quan tài đó!”

Trong lòng Thạch Hạo không cách nào bình tĩnh được.

Tiếp sau đó hắn thỉnh giáo rất nhiều vấn đề, đều liên quan đến đồng quan này. Đáng tiếc chủ Cấm Khu cũng không biết rõ lai lịch chính xác của nó.

Không lâu sau, Thạch Hạo vô cùng lớn mật chủ động thử tiến vào trong đồng quan.

“Một cái quan tài nhỏ!”

Bên trong quan tài to mấy chục thước, còn có một quan tài nhỏ.

Có chủ Cấm Khu ở đây, hắn ngược lại không hề lo lắng, lớn mật đi tìm hiểu.

Cho dù Thạch Hạo trời sinh thần lực, pháp lực siêu tuyệt, cũng phải tốn khí lực rất lớn mới có thể mở quan tài nhỏ đó ra, nhất định khói bụi mù mịt bốc lên.

Vô số ánh sáng chiếu rọi, thai nghén ra sinh cơ nồng đậm.

Bên trong bụi mù mờ mịt, vô cùng mơ hồ, chớp mắt không thể nhìn thấy hết được, giống như là một cánh cửa.

Thạch Hạo kinh ngạc, quả nhiên giống như lời nói của chủ Cấm Khu, đây không phải là nơi mai táng người chết, mà là nơi tu dưỡng, là thành luỹ chiến tranh, bên trong nó có sinh cơ quá nồng đậm.

“Ồ, nó đã từng khô cạn, trải qua năm tháng dài đăng đẳng tẩy lễ, đã dần dần khôi phục, lại xuất hiện sinh cơ mới.” Chủ Cấm Khu kinh ngạc nói.

Hiển nhiên, bạch y nhân năm xưa cũng từng gặp qua đồng quan này, đã từng tiến vào tìm hiểu qua.

Thạch Hạo cắn chặt răng nhảy vào trong đó. Đây là một vùng tiểu thiên địa tươi tốt, thảo mộc phong phú, linh dược dày đặc, quá không tầm thường.

Diện tích của nó hẳn là rất lớn, có thể dung nạp được rất nhiều người vẫn có thể sống tốt.

“Đây là thế ngoại đào viên a, di chuyển Thạch thôn vào trong này cũng không hề có vấn đề!” Thạch Hạo kinh hỉ.

Trên thực tế, di dời thêm nhiều người vào nữa cũng không thành vấn đề.

“Anh linh trước kia ở trong đây đều rời đi cả rồi, đây có thể coi như là vật vô chủ.” Chủ Cấm Khu gật đầu, sau đó suy nghĩ một lúc lại nói: “Ngoại giới phải chăng đang trời long đất lở, phát sinh ra đại biến cố.”

Từ khi thấy đồng quan trống không, y đã biết, thượng giới đã xảy ra đại sự.

Thạch Hạo gật đầu, nói ra sự việc hắc ám bao phủ cả mươi lăm Châu.

“Quả nhiên!” Chủ Cấm Khu không hề kinh ngạc sau đó than thở nói: “Tiên Cổ chiến hồn ẩn cứ bên trong đồng quan quá nửa đều bị tịch diệt rồi!”

“A?” Thạch Hạo thất kinh.

“Hắc ám lại hiện, tàn hồn do Chân Tiên chết đi lưu lại làm sao có thể ngăn được!” Chủ Cấm Khu nói, hơn nữa rất khẳng định, nếu như Tiên Vực không xuất thủ, Cửu Thiên Thập Địa rất nhanh sẽ bị huỷ diệt.

“Sinh linh hắc ám là cái gì, bọn họ có lai lịch như thế nào?” Thạch Hạo hỏi, hắn quả thật rất muốn biết.

“Tự mình đi nhìn, đi quan sát, đi tìm hiểu đi.” Chủ Cấm Khu không hề hồi đáp.

“Vì sao?” Thạch Hạo không hiểu, bạch y nhân vì sao không trực tiếp nói cho hắn biết.

“Ta sợ sẽ đả kích tới ngươi. Điều đó rất tàn khốc, ngươi sẽ phát hiện những người đó quá mạnh đi! Huống hồ, lai lịch chân chính của bọn họ ta cũng không rõ lắm.” Lời nói của chủ Cấm Khu khiến Thạch Hạo vô cùng kinh hãi.

Bên trong chuyện này khẳng định có ẩn tình, chủ Cấm Khu biết được không ít, nhưng có một số việc y cũng không biết.

Cuối cùng, Thạch Hạo khiêng chín bộ Long cốt và đồng quan về Thạch thôn, khiến tất cả thôn nhân đều ngây người ra.

“Ngươi lên thượng giới một chuyến, không ngờ lại có thể mang nó về đây… ” Vân Hi phát ngốc, nàng từng nghe nói qua đồng quan này, vì hành động điên cuồng của Thạch Hạo mà vô cùng kinh hãi.

“Nhiều Long cốt như vậy, có thể nấu canh không?” Đại Hắc Quy chạy đến, nhô cái cổ dài ra, miệng chảy nước miếng ròng ròng.

“Thật là Long cốt a!” Một đám người đều chấn kinh, xông lên vuốt ve lấy nó.

“Bạch Hổ cốt tửu đã là dược tửu hiếm thấy, nếu thật là dược tửu do Long cốt nấu ra, nhất định càng thêm kinh người!” Chu Yểm lau nước miếng nơi khoé miệng nói.

“Cái đám tham ăn các ngươi, không được khinh nhờn tổ tiên của ta!” Xích Long hai mắt đỏ hồng nói, nó xông lên trước dùng tay vuốt ve Long cốt.

Thạch Hạo thấy thế trong lòng hơi động nói: “Cho ngươi một nhiệm vụ, cẩn thận cảm ứng, xem xem có thể từ trên Long cốt này lạc ấn ra phù văn Chân Long, nắm giữ được truyền thừa!”

Xích Long nhắm mắt nhẹ nhàng lắc đầu, rất là uể oải nói: “Sớm đã tan biến mất rồi.”

“Tìm không ra phù văn, thế thì dùng để nấu canh vậy!” Thạch Hạo nói.

Hắn lại rời đi, vẫn như trước thông qua con đường cũ đi lên thượng giới. Hắn muốn nhìn cho rõ ràng, hắc ám giáng lâm, rốt cuộc sẽ mang đến cái gì cho thượng giới.

Hắn rất không yên lòng, có một số địch nhân, có một số bằng hữu đều ở trên thượng giới. Nếu như có biến, hắn hy vọng có thể cứu được đám người đó, mang về hạ giới.

Ít nhất, Tam Thế Đồng Quan có thể ngăn cản sự ăn mòn của hắc ám, không sợ nó xâm nhiễm.

“Tiên Vực xuất binh rồi!”

Khi Thạch Hạo đi lên thượng giới lần nữa, nghe được một tin tức kinh người, Tiên Vực đã động, có đại binh xuất phát, muốn đi tới một giới này.

Bọn họ cuối cùng cũng ngồi không yên được nữa!

“Khi nào đến?”

“Sẽ lập tức xuất phát thôi!”

. . .

Khi nghe mọi người nghị luận, trong lòng Thạch Hạo không thể yên tĩnh được nữa.

Gần đây, sứ giả Tiên Vực truyền xuống pháp chỉ, nói với chúng sinh của giới này. Tiên Vực sẽ không ngồi nhìn không quản, lập tức sẽ phái đại quân đến, sẽ thủ vững một giới này.

Thạch Hạo bĩu môi, Tiên Vực làm vậy chỉ vì tự vệ, sợ vật chất hắc ám quá nồng nặc, sớm muộn cũng sẽ có một ngày lan tới Tiên Vực.

Nên biết ngày trước khi hắn cùng với hai vị táng sĩ tiến vào Tiên Vực, từng bị sinh linh ở Tiên Vực kỳ thị suốt dọc đường, nói ba người bọn họ không sạch sẽ, không thuần khiết, mang theo khí tức bất tường.

Hiện tại, sinh linh hắc ám xuất hiện, Tiên Vực khẳng định càng thêm chịu không được.

Tiếp theo, khi Thạch Hạo hiểu rõ những biến hoá sau khi hắn rời khỏi giới này, hắn càng thêm giật mình, bị chấn động mạnh mẽ.

Khó trách Tiên Vực lại không thể ngồi yên được, bởi vì hắc ám chi địa kia lại có biến hóa, ngắn ngủi mấy ngày thời gian, từ khu vực mười lăm Châu mở rộng đến cả trăm châu rồi!

Ba Ngàn Châu,một hơi bị cắn nuốt nhiều như vậy, tổng cộng đã mất đi trăm Châu, tốc độ này quá kinh người!

Đồng thời, bây giờ khu vực hắc ám cũng không còn yên tĩnh, có thể nhìn thấy ở sâu trong khu vực hắc ám, lờ mờ hư ảo, khắp nơi đều là hư ảnh, khắp nơi là sinh linh.

Bên trong hắc vụ đó, có đại quân vô tận đang chuyển động!

Sau khi Thạch Hạo biết được những tình huống này, hắn không khỏi hít một hơi lãnh khí, tình thế nghiêm trọng đến cực đoan.