Chương 1700: Trở về

Thế Giới Hoàn Mỹ

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Những ánh điện có màu đỏ thắm, có màu đen xì, chấn động tâm hồn.

Chúng đan xen vào nhau tựa như là sợi dây xích quấn quanh trên trụ đá, phong tỏa tòa bình đài này.

“Sinh linh thượng giới?” Có người thì thầm, đó là một vị thần linh giác bạc, bên ngoài đang bốc cháy những ngọn chân hỏa mạnh mẽ tới dị thường.

Thạch Hạo lộ vẻ khác thường, hắn từ phía sau cánh cửa kia tiến vào trong chốn lao tù này, và đã bị phong tỏa lại.

“Ta không có ác ý, vốn là thành viên của khu vực này, hiện tại đã trở về.” Thạch Hạo lên tiếng.

Đồng thời hắn quan sát thật cẩn thận, sinh linh giáp bạc này khả năng cũng không phải là sinh vật thật sự, mà là quy tắc của Hư Thần giới biến thành để bảo vệ nơi này.

“Thích uống sữa thú nhất?!”

Quả nhiên đã bị Thạch Hạo đoán trúng, người này là do quy tắc biến thành, trong con ngươi chảy xuôi ký hiệu nhìn chằm chằm Thạch Hạo và nói ra ‘thân phận’ của hắn.

Thời khắc này, Thạch Hạo vô cùng xấu hổ, lần đầu tiên cảm thấy thẹn thùng như vậy.

Bởi vì, đây quả thật là thân phận năm xưa của hắn, sau khi tiến vào Hư Thần giới thì không ngừng phá các kỷ lục, hắn từng dùng tên giả là ‘Thích uống sữa thú nhất’, đây chính là thân phận ở khu quốc gia tinh thần này của hắn.

Hiện giờ lại nhắc tới chuyện xưa, dù cho da mặt của hắn sớm đã dày cộm thế nhưng vẫn phải đỏ mặt.

Nếu để người khác nghe thấy, đường đường là Hoang khi còn trẻ lại khác loại như vậy, lại có cái tên như vậy, và nếu truyền tới thượng giối nữa thì sẽ bị người khác cười tới mức rụng răng.

Thật sự quá buồn cười!

Hoang? Một đứa trẻ thích bú sữa!

Lúc này, Thạch Hạo như muốn ‘hủy thi diệt thích’, xóa bỏ những chỗ dơ bẩn này, xóa sạch sẽ đoạn lịch sử đen tối này.

“Không đúng, trên người của ngươi có khí tức không cách nào suy đoán được, nguyên nhân không rõ, không cách nào thả ngươi đi được.” Thần linh giác bạc nói.

“Thời gian của ta không có nhiều, kính xin hãy dàn xếp cho, bằng không hãy đi xin Điểu gia Tinh Bích đại gia.” Thạch Hạo nói

Nhưng mà, đây chỉ là một đoạn quy tắc, là một sinh linh có có cảm tình, rất cứng nhắc không hề chịu thả Thạch Hạo, đồng thời phát ra âm thanh cảnh cáo.

Ầm!

Cuối cùng, Thạch Hạo xuất thủ đánh vào tòa bình đài này, hắn muốn đánh ra ngoài.

Hư Thần giới, Linh giới đều có một hạn chế rất đáng sợ, ở một khu vực đặc biệt nào đó, mặc cho ngươi có thần lực tuyệt thế ra sao thì cũng sẽ bị áp chế, cùng với việc khu địa vực này có thể bày ra sức lực ở cấp bậc tối đỉnh để hàng phục ngươi.

Ví như, có địa phương chỉ có thể bày ra tu vi cảnh giới Bàn Huyết, có địa phương lại có thể bày ra tu vi cảnh giới Động Thiên.

Hiện tại, nơi này có sức áp chế tuyệt đối, Thạch Hạo dì cho là tu sĩ ở cảnh giới Độn Nhất thì cũng sẽ bị giam cầm ngay tức khắc xuống cảnh giới Tôn giả.

Muốn loại bỏ ngăn cản này thì chỉ có thể đột phá cực cảnh, đánh vỡ phong tỏa, vượt qua áp chế cực hạn của quy tắc!

Thạch Hạo là ai? Từng bước tiến tới, mỗi một cảnh giới hắn tu luyện đều là như vậy, mỗi lần đều đột phá cực cảnh, tiến hành thăng hoa ở mỗi cảnh giới lớn.

Vì vậy, hắn toàn lực xuất thủ, liều mạng công kích, kết quả sẽ rất đáng sợ.

Sau cùng, hắn miễng cường đánh nát bình đài, đánh nát trụ đá, đánh đứt những xích thần và giết thẳng ra ngoài.

Thần linh giáp bạc kia hóa thành một vệt sáng và tiêu tan như vậy.

Hết thảy mọi thứ ở nơi này đều biến mất, Thạch Hạo suy nghĩ tới thất thần, hắn phát hiện mình đang đứng đối diện với cánh cửa khổng lồ, đã thoát vây, hơn nữa đang ở Hư Thần giới.

Con đường này cũng không có gì xa lạ, năm xưa từng đứng ở nơi đây rồi.

Có tế đàn, có cổ lộ, có sương mù, khu địa vực này rất yên tĩnh, bởi vì ngày thường chẳng ai thèm tới đây cả.

Rầm!

Thạch Hạo cất bước tiến vào trong màn sương mù, hắn muốn thâm nhập Hư Thần để để ngao du đôi chút.

Rất nhiều năm rồi không có trở về, hiện giờ tuy rằng không phải là chân thân thế nhưng nguyên thần có thể hạ giới sớm hơn thì cũng đủ khiến hắn kích động rồi.

Hay là, có thể gặp được người quen?

Đương nhiên, cũng sẽ gặp phải một vài thế lực đối địch xưa kia.

Nhưng mà, tới lúc này thì Thạch Hạo không còn sợ hãi gì nữa, ở dưới hạ giới này đã khó có ai có thể gây trở ngại được với hắn.

“Côn bằng chết ở hạ giới, cô gái gấp thuyền giấy với lai lịch kỳ lạ, còn có nơi Tây Lăng giới cũng rất thần bí nữa…”

Thạch Hạo lẩm bẩm, hắn chợt cảm thấy bản thân mình lo toang quá nhiều, khi nghĩ kỹ thì cảm thấy hạ giới có rất nhiều bí mật đang chờ hắn đi thăm dò.

“Vẫn nên cẩn thận một chút thì hơn, ít nhất không thể để cho thiên hạ biết ta đã trở về.”

Thạch Hạo cảm thấy, không nên kinh động bốn phương mà trước nên tìm hiểu một chút tình huống nơi này, có biến có gì hay không?

Nghĩ tới đây thì Thạch Hạo che mặt lại, không có bại lộ chân thân.

Hắn đi lên một tòa tế đàn rồi phá không rời đi, xông vào nơi sâu của Hư Thần giới.

Cát Cô, một vị thiếu niên kỳ tài đột ngột quật khởi trong những năm vừa rồi đã chấn động cả vực, ít có người biết về xuất thân của hắn, thế nhưng thiên tư hơn người của hắn thì đã kinh động thiên hạ.

Bởi vì, hắn vẫn đang khiêu chiến cao thủ khắp nơi trong Hư Thần giới, chiến tích huy hoàng, không bại một trận nào.

Có người nói, khả năng hắn là một con Chân Long, bởi vì có người tìm hiểu về tung tích của hắn và từng nhìn thấy hắn hóa rồng bay vút lên trời cao, tốc độ cực nhanh.

Một Chân Long tuổi đang còn nhỏ xuất hiện ở hạ giới, việc này sẽ chấn kinh tới mức nào chứ? Tuy rằng không có chứng cứ gì thế nhưng tiềm lực của nó lại đáng sợ của đáng sợ.

Thậm chí, có người từng so sánh hắn với tiểu Thạch của ngày xưa, cho rằng hắn đã đạt tới loại độ cao kia và không ngừng phát các hạng kỷ lục.

Tây Cố, một thanh niên đột nhiên quật khởi gần nửa năm trước, đồng thời cũng khiến thiên hạ khiếp sợ, bởi vì hắn vô địch ở Hư Thần giới, mạnh mẽ tới quá đáng.

Hắn tuổi lớn hơn Các Cô, hiện giờ đã hơn hai mươi tuổi.

Thế nhưng, không một ai biết tu vi thật sự của hắn, bởi vì, ở Hư Thần giới, những khu vực khác nhau sẽ thể hiện ra tu vi khác nhau, những nơi này đều bị giam cầm.

Có thể, vì để khiêu chiến những kỷ lục

thì Tây Cố đã xuất hiện ở những khu vực khác nhau, nửa năm qua đều quét ngang toàn bộ đối thủ, không một ai vượt qua hai chiêu.

Việc này vô cùng đáng sợ, quả thật tựa như là một tồn tại đầy thần thoại vậy.

Có lời đồn cho rằng, khả năng hắn tới từ Tây Linh giới, là một chủng tộc cực kỳ thần bí.

Rất nhiều người đều thở dài, Tây Cố xuất thế quá muộn, với tuổi tác như hắn mà xuất thế sớm hơn vài năm thì nói không chừng có thể đụng được tiểu Thạch cùng với đại Thạch.

Ngày nay, Tây Cố ngang hàng với Cát Cô, tựa như là song Thạch năm xưa vậy.

Đồng thời, bọn họ cũng đã quyết đấu một lần với nhau, cũng xem như là lần thứ nhất hai người tranh đấu.

“Song hùng tranh bá, ngay hôm nay sẽ phân ra thắng bại, ai là đệ nhất thiên hạ? Thật là khiến người khác kích động và chờ mong mà.”

Hư Thần giới, ngày hôm ấy rất nhộn nhịp, rất nhiều người đang suy đoán xem ai là người mạnh hơn.

Đây là một việc rất trọng đại và gợi nên sóng lớn mênh mông, thế lực ở khắp nơi đều đang quan sát, rất nhiều người tiến vào Hư Thần giới chỉ vì để tận mắt chứng kiến một trận chiến này.

Một con Chân Long sẽ khai chiến với Tây Linh giới, đây là sự kiện lớn!

“Hai người này đều đánh vỡ rất nhiều kỷ lục đó, theo các ngươi, bọn họ có đi phá những kỷ lục mà tiểu Thạch đã phá không?”

“Nghe nói hai người này vẫn không có đi phá, khả năng là muốn đợi thêm một hai năm nữa, hiện tại bọn họ không chắc chắn cho lắm.”

Một con Chân Long, có thật hay không?

Tây Linh giới, cực kỳ thần bí, Tây Cố là cường giả xuất thân từ đây ư?

Việc này khiến người người chờ mong, rất nhiều cao thủ đã tới.

Khu vực này sớm đã chật ních sinh linh đang không ngừng chiếm cứ những vị trí có lợi để quan chiến.

Đương nhiên, nơi khu trung tâm rất trống trải, đó là chiến trường và không ai tới gần cả, đều giành ra đất diễn cho Cát Cô cùng Tây Cố.

Lúc này, hai bóng người đã xuất hiện, mang theo sương mù mang theo thần quang mịt mù, vô cùng thần bí, từ hai hướng lao tới đây.

Thế nhưng, bịch, một bóng hình thứ ba từ trên không trung hạ xuống nơi ấy.

“Người phương nào, mau lui ra!” Tây Cố lên tiếng, hắn là một thanh niên với thể phách cường tráng, tóc den dày rậm, da thịt màu đồng, con mắt như điện xẹt.

Người khác không cách nào nhìn rõ hình dáng của người thanh niên này, thế nhưng với Thạch Hạo thì chẳng có vấn đề gì, thiên nhãn tự nhiên có thể phá tan sương mù.

Ở một hướng khác còn có một thiếu niên mười mấy tuổi với mi thanh mục tú, khí chất siêu phàm rất không tầm thường, có hương vị siêu nhiên.

“Ô?” Thạch Hạo kinh ngạc, hai người này đều không tầm thường.

“Nơi đây là chiến trường, mời ngươi lùi lại.” Thiếu niên kia lên tiếng.

Thạch Hạo cũng không có lùi về sau mà nhìn chằm chằm thiếu niên kia, rồi nói: “Gân cốt cực tốt, nhân tài, nhưng hơn nửa đã có sư tôn rồi, đáng tiếc thật.”

Thạch Hạo nhìn về thiếu niên kia và chợt lóe lên suy nghĩ thu đồ đệ.

“Chuyện cười, mơ mộng hão huyền thu ta làm đồ đệ?” Thiếu niên rất ngạo khí, khi nghe ra ý tứ của Thạch Hạo thì cười khẩy, và nói: “Ngươi cũng ngông cuồng đó chứ, để cho ta xem ngươi có bản lĩnh gì không nào.”

Hắn tự nhiên sẽ có niềm tin, bởi vì nơi này luôn áp chế đạo hạnh, tất cả mọi người đều sẽ ở cùng một cảnh giới như nhau.

“Ngươi còn trẻ, hai người các ngươi cùng tiến lên một lúc cũng không được, quá miễng cưỡng.” Thạch Hạo lắc đầu.

Lời này vừa ra, lập tức đắc tội một lần hai người.

“Hung hăng, để ta xem thử ngươi lợi hại tới mức nào.” Chàng thanh niên Tây Cố cũng nổi giận.

Thạch Hạo mỉm cười, nói: “Như vậy đi, nếu các ngươi đều thất bại, vậy sẽ cam nguyện bái ta làm thấy chứ?”

Tất cả người nơi phương xa đều hóa đá, xảy ra chuyện gì thế này, người tới là người nào, đột nhiên xông vào rồi muốn thu Cát Cô cùng Tây Cố làm đồ đệ, quá kiêu ngạo mà.

Thạch Hạo nhất thời dâng trào tâm huyết, bởi vì, huyết thống của hai người này làm hắn cảm thấy hứng thú vô cùng.

“Ầm!”

Cát Cô Tây Cố nổi giẩn đồng loạt xuất thủ vồ về trước, bảo thuật kinh thiên.

Thế nhưng, chàng trai kia chẳng hề nhúc nhích hai chân gì cả, chỉ dùng hai tay lắm chặt lấy nắm đấm đang tỏa ra vô số phù văn của hai người bọn họ, cứ thế nắm chặt lại.

Giây lát sau, hai người đều cảm thấy đau nhức từ nơi tay, thân thể run rẩy, không ngờ lại không cách nào chống trả.

Mọi người ồ lên, nơi đây trở nên náo loạn, người người đều ngây dại.