Chương 1771: Thiếu niên đại ma vương

Thế Giới Hoàn Mỹ

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Chỗ cửa giới môn, một đám người đều dựng tóc gáy, nổi hết da gà, lạnh cả sống lưng, vô cùng sợ hãi!

Đó là ai? Là đại nhân trẻ tuổi đến từ Tiên vực, gọi là Y Hải, nghe đồn ở Tiên vực rất có danh khí, là đệ tử kiệt xuất của một đại giáo.

Tuy nhiên, y trên đường đi xuống hạ giới gặp phải chuyện gì? Lại bị người ta đánh bay!

Trên mặt đất, chiếc răng trắng như tuyết, trên đó có từng tia máu đỏ, chấn động lòng người, một vị cường giả bị người ta đánh rớt hơn cả nửa hàm răng, đủ để nói rõ một vấn đề.

Nếu như không gặp phải nguy hiểm cực lớn, sao có thể như vậy? Đó là việc rất mất mặt, cho dù chỗ khác thụ thương, khuôn mặt cũng không thể bị trúng quyền.

“Đó là xương ngón tay, lại bị đánh vỡ như vậy, bay ra tới đây!”

Bọn họ đồng loạt lui lại, Y Hải rốt cuộc trải qua trọng kích như thế nào, ngay cả xương ngón tay cũng vỡ nát, bay ra tới đây, văng lên trên cánh cửa giới môn!

Đám người này trong lòng sợ hãi, sao có thể không sợ được, vị đại nhân trẻ tuổi đến từ Tiên Vực vừa mới đi xuống, liền gặp phải thảm cảnh như vậy, thật là khiến cho người ta cảm thấy kinh hoàng.

Ai đang công kích y? Thật sự gặp phải đại hung ở hạ giới sao?

Một số sinh linh ở thượng giới không quá hiểu biết về hạ giới, chỉ biết đó là nơi bị đày ải, nơi giam giữ những tù nhân cổ đại và những sinh vật cùng hung cực ác.

Càng không hiểu rõ thì càng thêm sợ hãi, thậm chí có lời đồn rằng, còn có đại hung từ thời Tiên Cổ bị trấn áp ở dưới, đang đợi ngày thoát khốn.

Kỳ thực, những việc này nếu như suy nghĩ kỳ lại, cũng không phải lời vô căn cứ, ví như trong Thập Hung có người sống tới thời Thái Cổ ở đầu kỷ nguyên này, từng xuất hiện ở hạ giới.

“Nhanh, nhanh đi mời người tới!”

“Mai đi bẩm báo các vị chưởng giáo!”

Những người này hoảng hốt lo sợ, từng người đều hét lớn. Không ít người lanh trí quay đầu muốn chạy, rời khỏi nơi thị phi này.

“Đi mấy người là được rồi, không cần phải toàn bộ rời khỏi!” Có một vị lão giả mắng

Đáng tiếc, không có ai nghe lời lão nói. Chỉ một lúc đã có hơn một nửa số người bỏ chạy tứ tán, cuối cùng lão giả đó cũng hoảng sợ mà chạy đi mất.

Bởi vì, chính vào lúc này, một tiếng gầm rống thông qua cửa giới môn truyền đến, giống như tiếng gầm thét của dã thú, quá mức thảm liệt.

“Ngao… “

Lại một tiếng rất thê thảm truyền đến, cho dù là đã sớm rời xa giới môn, tránh ở rất xa, nhưng đám người này vẫn nhịn không được mà run rẩy.

Có một số người bỏ chạy, nhưng cuối cùng vẫn có hơn nửa số người bị ép lưu lại. Ở nơi rất xa giám thị, sợ bị đám chưởng giáo biết được sẽ trách phạt.

“Trời ạ, Y Hải đại nhân tiến vào địa ngục sao, tại sao lại gào thét như vậy?”

“Ta cảm thấy, hạ giới rất có thể liên thông tới cửa địa ngục, mai táng các loại cự hung cổ xưa, hiện tại đang phá vỡ phong ấn thoát ra rồi.”

Một đám người đều run rẩy, thực sự đã bị doạ sợ.

Ngay cả cao thủ trẻ tuổi đầy danh tiếng của Tiên vực cũng gặp nạn ở nơi này, phát ra những tiếng gào thét như dã thú, sao có thể không khiến họ kinh hãi?

Giờ khắc này, trên đàn Đồng Tước, Y Hải toàn thân đầy máu, bước chân lảo đảo không ngừng lui lại, đây là một ngày đen tối nhất trong cuộc đời y.

Chưa bao giờ y cảm thấy bị sỉ nhục, phẫn nộ như lúc này, y thật sự đánh không lại Thạch Hạo, bị hắn đánh đập nghiền nát, thân thể cũng sắp tan vỡ rồi.

Đây là một cảm giác thất bại to lớn, y chưa từng trải qua.

Ở Tiên vực, y cũng là tuấn kiệt một phương, hiếm có địch thủ, cũng từng bị người ta truy sát, nhưng chưa từng gặp phải đại bại như bây giờ.

Điều này quá sỉ nhục, tên nhân tộc cường giả trẻ tuổi đó, một quyền mạnh hơn một quyền, trực tiếp đánh tới điên cuồng, hết quyền này tới quyền khác, đấm xuyên qua hàm răng y, còn đấm vỡ cả bàn tay, xuyên thẳng qua lồng ngực, trước sau thông suốt.

Đây còn là người sao? Y nhịn không được muốn chửi to, trước giờ y chưa từng gặp phải tu sĩ nhân tộc hung tàn như vậy. Nên biết dù là trong Tiên vực, chủng tộc hung tàn nhất, cũng không có lực lớn như vậy.

Lúc này, Y Hải cảm thấy bản thân không phải chiến đấu với một sinh linh, mà giống như đang đánh với một khoả ngôi sao thu nhỏ, nhưng thể trọng không hề thay đổi, không ngừng oanh kích là người mình.

“Ầm!”

Lại một quyền khác rơi xuống, Y Hải đưa hai tay đã tàn phế ra ngăn cản, kết quả hai tay bị chấn nát, máu bay tứ tán, đỏ rực cả một mảng, quá thảm liệt.

Hai tai y ù đi, hai mắt mơ hồ, mũi miệng như không thở nổi.

Dọc theo tai, mắt, mũi, miệng, đều đang chảy máu, đây là trực tiếp bị chấn cho nội thương, thất khiếu đều bị chấn vỡ cho máu chảy.

“Aaaaa… ” Y Hải gầm lên, giống như một con dã thú bị thương đang bị vây khốn.

Y quả thực muốn phát điên, hôm qua gặp phải Hoang, ngoại trừ một trăm chiêu đầu, y còn có thể chiếm chút thế chủ động, tiếp theo sau đó hoàn toàn là bị động, mỗi lần đều bị trọng thương.

Trong cơ thể y, xương cốt kêu lên răng rắc, đang điên cuồng chữa trị, huyết nhục cũng đang sinh trưởng lại. Y nhiều lần sinh trưởng lại cánh tay gãy, phục hồi lại hàm răng của mình.

Tuy nhiên, vẫn như cũ không thể nào ngăn cản, hai tay một lần lại một lần bị Hoang đánh cho gãy nát, phế đi. Loại đau đớn dày vò như vậy khiến cho y muốn phát điên.

Y xem ra, truyền nhân trẻ tuổi đi ra từ đám đạo thống cổ lão ở Tiên vực cũng không có một ai có thể áp chế Hoang, luôn cảm thấy Hoang quá tà môn, mạnh mẽ tới quá đáng sợ.

Y thậm chí còn cảm thấy, Hoang vượt xa cực hạn của nhân tộc, phát huy ra tiềm năng rất không bình thường.

Trong nhận thức của bản thân y, cái thế cao thủ từ xưa đến nay đi ra từ Tiên vực, đều xuất thân từ chủng tộc đặc thù có huyết mạch hiếm có, cho nên mới vô địch!

Còn nhân tộc do số lượng quá lớn, huyết mạch không có gì khác thường. Mọi người đều nói thể chất nhân tộc quá bình thường, nhưng sau khi mạnh mẽ tới một cấp bậc nào đó, liền có tác dụng to lớn.

Y từng nghe đồn, đó là điều đúc kết của Tiên Vương, là tự thân cao thủ vô thượng này kiểm chứng, nhưng phải có một số điều kiện tiên quyết không thể thiếu.

Tuy nhiên, tên Hoang này giống như là không có cực hạn, huyết khí cuồn cuộn, mạnh mẽ tới cực điểm.

“Ta biết rồi, trong cơ thể ngươi khẳng định còn có huyết dịch của cường tộc vô địch khác.” Y Hải gầm nhẹ

“Cút!” Thạch Hạo một quyền giết tới, lần nữa xuyên thủng cơ thể y.

Thạch Hạo bản thân là chủng tộc gì còn không biết sao? Đồng thời, hắn cũng cảm thấy có chút tức cười, mạnh hay không mạnh thật sự có liên quan rất lớn tới chủng tộc sao?

“Cái gọi là thể chất, cái gọi là chủng tộc, khẳng định là đại nhân nhà ngươi nói, mê hoặc loại người vô tri như ngươi, cho các ngươi lòng tin, kỳ thực chả là cái gì cả!” Thạch Hạo bay ngang tới, một chân đạp xuống, không trung nổ vang, khiến cả người Y Hải tứ phân ngũ liệt.

“Ngao.. hống… ” Y Hải hét thảm.

“Ngươi cho rằng tiềm lực của nhân tộc không đủ mạnh, nhưng vì sao các ngươi lại lựa chọn tiến hoá thành nhân hình?” Thạch Hạo lạnh lùng nói.

Những lời này khiến Y Hải sửng sốt, nhưng rất nhanh liền tỉnh táo nói: “Ngươi không hiểu, cái gọi là nhân hình, chỉ là bề ngoài giống với nhân tộc, nhưng con đường đại đạo bên trong cơ thể hoàn toàn bất đồng.”

“Cũng chính là nói, nhân tộc trời sinh là chủng tộc tiếp cận đại đạo, chỉ bất quá có chút xiềng xích cần phải được đánh vỡ.” Thạch Hạo vô cùng bình tĩnh, nhưng khi xuất thủ lại tuyệt không lưu tình.

“Aaa… ” Y Hải hét thảm, giống như gặp phải kích thích, đồng thời cũng giống như được gợi ý, như trong cõi u minh được tiếng hót Phượng Hoàng soi sáng.

Cơ thể y phồng lên, huyết dịch cuồn trào mãnh liệt, trong chốc lát y biến thành khuôn mặt của Ma Viên, nhưng sau lưng lại có đôi cánh Chân Hoàng, ngoài ra hai tay cũng biến thành Chân Hoàng trảo, hai chân là chân của Ma Viên.

Lúc này, bộ dạng của y rất quái dị, cũng rất doạ người.

“Thì ra là một tên tạp chủng!” Thạch Hạo cười lạnh.

“Ta muốn giết ngươi!” Y Hải phẫn nộ, đây là phản tổ, y không phải Chân Hoàng thuần huyết, cũng không phải thuần huyết của tộc đại lực Ma Viên. Bởi vậy sau khi tộc này tiến hoá thành nhân hình, bình thường mà nói sẽ không lộ ra bản thể, vì cảm thấy nó rất khó coi.

Tới đời của Y Hải đã cố định thành nhân hình, rất khó hiển hoá ra bản thân, nếu như muốn phản tổ, cần phải bỏ ra cái giá cực lớn.

Bởi vì, tộc này từng sử dụng qua Cổ Hoá thuật, chính là vì truy cầu một lĩnh vực cực kỳ cường đại khác, buông bỏ một số tiềm năng trong cơ thể.

Y đời này cũng không mấy khi sử dụng thuật phản tổ, bởi vì không chỉ là biến hoá huyết nhục, thần hồn cũng sẽ nứt vỡ, trọng tổ lại, đối với y tổn thương rất lớn.

Ầm!

Một khắc sau, trên lưng Thạch Hạo xuất hiện cặp cánh Chân Hoàng to lớn có ánh lửa đỏ rực. Đôi cánh vừa động, thiên địa rung chuyển, cảnh tượng này quá khủng bố.

Lúc này, cho dù là đàn Đồng Tước rất kiên cố cũng bị nứt vỡ, muốn nổ tung, nhưng theo đôi cánh Chân Hoàng phát sáng, nó lại trở nên rắn chắc như trước.

“Ngươi không phải có Chân Hoàng huyết mạch sao, để ta dạy ngươi làm sao thi triển thần thông Chân Hoàng.” Thạch Hạo lạnh lùng nói.

Y Hải vô cùng sợ hãi, theo đôi cánh Chân Hoàng của đối phương phát sáng, y không thể cử động, giống như hư không và đàn Đồng Tước, kiên cố rắn chắc đứng yên tại chỗ, không thể cử động chút nào.

Ầm ầm!

Thạch Hạo một chân đạp xuống, đạp lên trên ngực y, ép y rơi xuống đàn Đồng Tước, đè bẹp thân thể y, xương cốt toàn thân vỡ nát.

“Cái gọi là phản tổ, cũng bất quá chỉ như vậy.” Thạch Hạo thì thào nói.

Y Hải kinh hãi, trong lòng hoàn toàn tuyệt vọng. Trong mắt của y, đây chính là một tên thiếu niên đại ma vương, có lẽ chỉ mấy vị Vương giả trẻ tuổi đồng bối trong Tiên vực mới có thể trấn áp hắn.

“Chỉ dạng người như vậy, mà dám xuống hạ giới tác oai tác quái?” Thạch Hạo cúi đầu khinh thường nhìn y.

Y Hải nghĩ tới không lâu trước đây, y cũng từng giẫm đạp đệ đệ của Hoang dưới chân như vậy, kết quả hiện tại lại ngược lại, y trở thành người bị chà đạp.