Chương 1491 : Đầu nguồn.

Thế Giới Hoàn Mỹ

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Vật này rất chói mắt rực rỡ tựa như mấy chục vầng thái dương cùng đứng một chỗ, hình thành nên ngọn nguồn hào quang!

Ba đại cao thủ cố gắng thích ứng với loại ánh sáng này, máu tươi trong mắt ứa ra, mạnh mẽ như bọn họ thì cũng cần phải thời gian rất lâu mới có thể nhìn rõ thứ đó là thứ gì.

Dù cho thiên nhãn cũng bị bỏng rát!

Đó là một chiếc rương.

Cung điện cổ xưa, ngay khu trung tâm có một tế đàn với chiều cao chưa bằng người trưởng thành, bên trên có đặt thứ này.

Đây là vật khởi nguyên?

Thạch Hạo nghi ngờ, cái gọi là khởi nguyên lại có quan hệ với chiếc rương này?

Tam Tạng cùng Thần Minh đều si mê tựa như muốn chìm vào bên trong, bởi vì, bọn họ được ánh sáng an lành chiếu rọi và cảm nhận được thân thể Táng sĩ của mình đang từ từ lột xác, tuy rằng rất chậm thế nhưng lại đang diễn ra!

Rất nhanh sau đó thì Thạch Hạo cảm thấy rất kỳ dị, sự dị động của thân thể cũng chỉ là thứ yếu, việc khiến hắn hãi hùng khiếp vía nhất chính là có một luồng khí tức khó tả đang tập kích về trong xương sọ của hắn.

Là do hào quang mà chiếc rương kia phát ra, nó muốn tiến vào trong nguyên thần!

Lúc này hắn hoảng sợ, bởi vì nơi đây là nơi thần hồn cư trú thì làm sao cho phép nó xâm nhập vào chứ!

Thạch Hạo hét lớn thế nhưng phát hiện chỉ vô dụng, sức mạnh kia quá bá đạo, nó có mặt khắp nơi, không thể chống cự, sau khi tiến vào giữa xương sọ thì hào quang lan tràn như muốn giao hoà với hắn.

Cũng may là vào thời khắc mấu chốt, kiếm thai Đại La đã được hắn thu lại vào trong cơ thể chợt phát ra tiếng ngâm khẽ và đẩy lui những hào quang này, cưỡng ép chúng ra khỏi cơ thể.

“Đây rốt cuộc là thứ gì?” Thạch Hạo cảm thấy bất an.

Vào lúc này, Trường Sinh thụ cũng đi ra ngoài, trước đây không lâu thì nó tránh né ở trong cơ thể hắn và khi thấy tình cảnh này thì cũng rất là giật mình.

“Thật đáng sợ, Trường sinh tuế nguyệt luân của ta cũng đang bị lay động, như muốn bị ăn mòn vậy á!” Nó sợ hãi nói.

Trường Sinh dược rất đặc thù, nếu không Táng sĩ cũng sẽ không dẫn chúng vào trong để tìm tạo hoá, nó có thể kiên trì trong thời gian ngắn.

“Thật là thoải mái, ta muốn trở thành Táng vương!”

“Ta là người mạnh nhất!” Tam Tạng thét gào.

Hai người run rẩy dữ dội, hoàn toàn quên đi mọi thứ, chìm đắm trong hoàn cảnh riêng biệt khó lý giải của từng người.

Thạch Hạo cũng không hề manh động gì mà chỉ lùi về sau mấy bước, đứng yên quan sát cẩn thận.

“Theo như ngươi, hai người này có cảm giác ra thân phận khác biệt của ta không?” Thạch Hạo hỏi lão dược, nếu không thì trước kia làm sao hai người lại nở nụ cười đầy kỳ lạ đó chứ.

Lúc ấy, cung điện cổ phát sáng và hình thành nên vòng xoáy hút hắn vào trong, nếu như không có kiếm thai Đại La thì hắn sớm đã tan xác rồi.

Có thể nói, hai người ấy tựa hồ đang có ý đồ với hắn.

Thậm chí Thạch Hạo còn muốn động thủ trấn áp hai người này ngay tại lúc này, sớm giải quyết đi phiền phức.

Nhưng, sau khi nghĩ tới tu vi sâu không lường được, cộng với đồ vật được Táng vương ban tặng trên người thì hắn không dám manh động nữa.

“Cũng đều là rương cả?” Thạch Hạo nhìn về thứ trên tế đàn đồng thời lại nhìn về chiếc rương gỗ mục trong tay mình.

Nhìn từ vẻ bên ngoài thì chiếc rương trong tay hắn hoàn toàn kém xa chiếc rương trên tế đàn kia, chiếc rương ấy toả ra ánh sáng vạn trượng, điềm lành dâng trào, vừa nhìn thì đã biết là trọng khí thần thánh rồi!

Mà chiếc rương trong tay hắn thì gần như nát bét, chỉ là một chiếc rương gỗ bị tàn phá.

Đồng thời, chiếc rương trên tế đàn kia tựa như có liên quan tới khởi nguyên, với lại có sức mạnh không cách nào tưởng tượng ra được, vì lẽ đó khiến cho Táng sĩ trở nên điên cuồng!

Về phần chiếc rương gỗ trong tay, tới thời điểm này Thạch Hạo cũng không biết nó có tác dụng gì.

Thạch Hạo quan sát thật cẩn thận, chiếc rương kia cao chừng một thước, lấp lánh chín loại màu sắc, tựa như là chín loại tiên kim được pha trộn và đúc thành.

Đương nhiên, nó gần tương tự với tiên kim bảy màu trong truyền thuyết kia!

Nhưng mà, khi nhìn kỹ thì Thạch Hạo lại cảm thấy, nó không hề giống tiên kim mà tựa tựa như ngọc thạch vậy.

“Quá nửa là do cành cây của tiên thụ tạc thành!” Trường Sinh thụ nói, đây là suy nghĩ của nó.

Như kim loại nhưng không phải là kim loại, như đá nhưng không phải là đá, như gỗ nhưng không phải là gỗ, không thể nói ra được nó được làm bằng chất liệu gì, quá kỳ lạ.

Rốt cuộc thì Thần Minh, Tam Tạng cũng tỉnh táo lại chứ không còn si mê như trước, cả hai không ngừng nhìn chăm chú, không ngừng cảm thán và kích động.

Hoa văn bên trên bề mặt của nó vô cùng phức tạp, tựa như là từng dấu ấn sinh mệnh vậy, thứ này như đang còn sống!

“Ta cảm thấy nó không phải là chiếc rương mà một khối đặc chắc, bản thân nó là cổ khí khởi nguyên!” Thần Minh lên tiếng, cũng không cho rằng nó chỉ là một riếng rương mà bên trong còn có thứ gì nữa.

“Ta cũng cảm thấy…” Tam Tạng nói.

Trong lòng Thạch Hạo hơi động, những gì hai người này nói đều có đạo lý cả, có thể bản thân của thứ này đã là vật khởi nguyên, bề mặt của nó không hề có khe hở nào, tựa như là một khối hoàn chỉnh.

“Chúng ta có thể lột xác thành Táng vương ư?” Thần Minh kích động nói, lúc này nàng đưa tay muốn sờ về vật khởi nguyên kia.

Ầm!

Nhưng mà nàng đã bị đánh bay và ho ra đầy máu, thân thể thiếu chút nữa đã rạn nứt.

Vẫn may là trên người nàng có hoa văn mà Táng vương ban tặng, nếu không nhất định hình thần đều diệt.

Thạch Hạo ngây người, thứ này thật khủng khiếp, không cho chạm vào.

“Để ta thử một lần!’ Tam Tạng nói, hai tay nắm tờ pháp chỉ rồi đi về trước, rất nhanh nơi đó phát ra âm thanh kinh văn to lớn và vang dội, từng ký hiệu nhảy múa bao phủ về trước.

Ầm!

Nhưng mà, hắn cũng gặp phải phản kích, có thể thấy được, bên trên tờ pháp chỉ đầy mạnh mẽ ấy đang có ngọn lửa đang nhấp nháy và đã bị đốt cháy đi một góc.

Tam Tạng hét lớn một tiếng, nửa người cháy khét, khoé miệng rỉ máu bay ngược ra sau, không cách nào tới gần cổ khí khởi nguyên kia.

“Chuyện này… Chúng ta không cách nào đụng vào được, làm sao có thể lột xác thành Táng vương đây?” Thần Minh và Tam Tạng bất đắc dĩ, ủ rủ không thôi.

Bởi vì, ai cũng tràn ngập sự kích động tiến tới đồng thời đã thành công tiến vào trong cung điện cổ này, thế nhưng không thể nào đạt được món đồ cổ này.

“Nên biết, tuy rằng hang cổ này vẫn nằm nơi ấy thế nhưng vật này dù trăm nghìn vạn năm cũng chưa chắc đã xuất hiện một lần, nếu bỏ qua lần này thì sẽ không thể nào thấy được nữa.” Tam Tạng không cam lòng nói.

“Để ta thử tiếp!” Thần Minh nói.

Vật này quan trọng như thế à? Thạch Hạo ngờ vực, nếu lợi hại như vậy thì tại sao Táng vương không tự mình ra tay, hà tất phải phiền toái như vậy.

Thạch Hạo hỏi vấn đề này với Trường Sinh thụ, nhờ nó giải đáp.

“Ngươi cho rằng đây là nơi nào, ngươi có thể tới đây đã là một may mắn ngất trời rồi, xưa nay có mấy người mò được tới đây?” Lão dược nói.

“Ta có thể đi vào thì Táng vương chắc chắn sẽ không thành vấn đề, cứ thế mà ra tay là được được rồi, trợ giúp con cháu mình!” Thạch Hạo không phục nói.

“Ai cũng có thể tiến vào nhưng Táng vương thì không thể đích thân tới, nếu không nhất định sẽ xảy ra vấn đề lớn ngay!” Trường Sinh dược phủ định lại ngay ý nghĩa kia của hắn.

“Vì sao?” Thạch Hạo giật mình.

“Có truyền thuyết nói rằng, sự xuất hiện của Táng vương có quan hệ với vật này!”

Theo như những gì lão dược nói thì đây là chuyện vô cùng kỳ lạ, khiến người khác khó có thể tin được.

Táng vương, sự xuất hiện của họ có quan hệ với cổ khí khởi nguyên này, đồng thời một đời cũng chỉ có thể nhìn thấy cổ khí một lần mà thôi, nếu như gặp hơn một lần thì sẽ xảy ra vấn đề lớn ngay!

Thậm chí còn có lời đồn, sau khi gặp lại cổ khí khởi nguyên thì toàn bộ sẽ thay đổi, bao gồm cả bản thân.

Nói chung, Táng vương không thể xuất hiện, không thể thấy nó thêm một lần nào nữa.

Nếu không, Táng vương sẽ xảy ra biến hoá!

“Những việc này ngươi có hỏi Thần Mình và Tam Tạng cũng được, những thứ mà ta nói đều là lời đồn, không biết thật giả.” Tiên dược nói.

“Không sợ lộ chân tướng á?” Thạch Hạo hỏi.

“Không sao, liên quan tới vật này thì chín phần mười Táng sĩ cũng không biết, chỉ có một vài Táng sĩ hoàng kim mới nghe được chút lời đồn mà thôi.” Lão dược nói.

“Táng vương không thể tự mình động thủ là thật sư?” Quả nhiên Thạch Hạo lên tiếng hỏi.

“Nếu như Táng vương tới đây thì sẽ xuất hiện những dị thường đầy đáng sợ!” Thần Minh lên tiếng, nằm ngoài dự liệu của Thạch Hạo là nàng lại nói ra một ít bí ẩn.

“Các ngươi còn nhớ vị tồn tại kia trong Thiên cốc không? Dù gì cũng là một vị Táng vương, chỉ vì tiếp xúc với nơi này nên hắn mới biến mất!” Thần Minh nói.

“Nhưng mà, sau khi hắn biến mất thì nơi sâu trong Táng địa lại xuất hiện một vị Táng vương khác, vả lại người này lại giống y như hắn!” Tam Tạng bổ sung.

“Đúng là như thế nên mới đáng sợ đó. Bởi vì, vóc dáng của hai vị Táng vương này đều như nhau thế nhưng tính cách lại hoàn toàn trái ngược nhau, được cho là hai người khác nhau!” Thần Minh nói.

Việc này khiến Thạch Hạo lấy làm kinh hãi, cổ khí khởi nugyên này không hề đơn giản chút nào.

“Nghe đâu, chỉ cần những thứ có quan hệ với cổ khí khởi nguyên này thì sẽ khiến Táng vương coi trọng cực kỳ, ba đại Táng vương trong Mai Táng vực chúng ta cùng nhau trấn áp một thứ, ai cũng không thể tiếp cận được.” Tam Tạng nói.

Có một vật bị chôn vùi bên trong mộ lớn và được ba đại Táng vương phong ấn, khu vực này không một ai có thể lại gần.

Việc này càng khiến Thạch Hạo lần nữa biết được tầm quan trọng của nơi đây, thứ này không hề đơn giản.

Mai Táng địa sao lại kỳ dị như vậy? Thạch Hạo suy nghĩ.

“Dựa vào nó thì có thể lột xác thành Táng vương, vậy các ngươi tính làm gì, hiện giờ không thể nào tiếp cận nó được.” Thạch Hạo nói.

Hắn không hiểu, thứ trên tế đàn kia không ngờ lại thần kỳ như vậy? Thật sự có sức mạnh đầy mạnh mẽ như vậy ư?