Chương 1231 : Thiên Thần cảnh đệ nhất nhân.

Thế Giới Hoàn Mỹ

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Võ đài cấp Thần, tuyệt đối không tầm thường, là nơi để các đối thủ tiến hành cuộc đại chiến, nó nằm ở trên trời cao, mặc cho các anh tài bốn phía không ngừng quan chiến.

Nó vừa là một võ đài của cuộc đại chiến sinh tử, đồng thời còn có thể bố trí các quy tắc hạn chế.

Dựa theo những đặc điểm và tình huống khác nhau giữa các đối thủ, lúc ấy những quy tắc được kích hoạt trên võ đài cấp Thần sẽ thay đổi theo.

Trong đó có một quy tắc nổi tiếng nhất chính là, có thể đảm bảo cho trận chiến được diễn ra ở cùng một cảnh giới, thỏa mãn cho một ít người muốn truy đuổi cực cảnh, khát khao tiến hành cuộc chiến đỉnh cao trong cùng một cảnh giới.

Rất rõ ràng, Thạch Hạo đề xuất việc tiến lên võ đài cấp Thần chính là muốn tiến hành cái gọi là trận chiến đỉnh cao, hai người cùng tranh đấu ở cùng một cảnh giới, tiến hành cuộc đại đối kháng.

Tiểu Thiên vương đã dung hợp một viên bảo chủng vô thượng nên tu vi hiện tại sâu không thể đo lường, hắn đứng trên đỉnh cao của ngọn núi võ đạo, có thể chỉ điểm giang sơn, khó tìm được đối thủ.

Nếu như hắn đã nói, không muốn tiến hành cuộc quyết chiến thật sự mà chỉ dùng hình thức đấu trí, với ngụ ý là muốn ‘chiếu cố’ cho Thạch Hạo đôi chút, như vậy Thạch Hạo lại lợi dụng phương thức này để đáp trả.

Thạch Hạo không cần cái gọi là chiếu cố như vậy, nếu đối phương cảm thấy ‘không thích hợp’, tự nhận thực lực của mình quá mạnh, thực lực quá cao, vậy thì tiến hành cuộc đại quyết chiến cùng cấp trên võ đài cấp Thần kia.

“Việc này không thích hợp, tiểu Thiên vương có thân phận ra sao chứ, cớ gì lại tiến hành cuộc chiến trên võ đài cấp Thần, đúng là trò đùa.”

“Đúng thế, trong thư viện, ngươi đã thấy trưởng bối so chiêu với hậu bối như vậy chưa hả?”

Lúc này liền có người lên tiếng phản đối, không chấp nhận điều kiện như kia, cho rằng việc này quá hoang đường, tiểu Thiên vương cao cao tại thượng thì làm sao lại phải tự trói tay bó chân chứ?

Thạch Hạo cũng không nói gì mà rất bình tĩnh, bản thân đã ‘tung chiêu’ phản đòn, nói ra hình thước quyết đấu của bản thân, còn đối phương có chấp nhận hay không thì cũng chẳng hề liên quan tới hắn.

Rất nhiều người của Thư viện Thiên Thần nhốn nháo, không nghĩ rằng Thạch Hạo lại gan lớn như vậy, lại muốn khiêu chiến tiểu Thiên vương trong cùng một cảnh giới, thế nhưng mọi người cũng rất mong ngóng trận chiến này.

Mọi người đều nghe tới sự dũng mãnh của tiểu Thiên vương, được mệnh danh là vô địch trong người cùng trang lứa, là một trong những người kinh diễm nhất của cửu Thiên thập Địa này, cho nên hiện giờ rất muốn nhìn thử hắn có thể san bằng tất cả mọi đối thủ trong cùng cấp hay không!

“Hoang cũng chẳng phải là nhân vật tầm thường, hàng loạt biểu hiện từ khi hắn xuất thế cho tới giờ, tất cả đều chứng minh cho việc, trong cùng cảnh giới hắn khó mà gặp được đối thủ.”

“Chính xác, nếu suy xét thật kỹ thì trước giờ Hoang chưa bại trận nào, đột phá cực cảnh, không hề gặp đối thủ trong những người cùng trang lứa!”

Mọi người bắt đầu nghị luận, có người xuất phát từ chân tâm, lại có người giả bộ thán phục để khích tiểu Thiên vương lên võ đài, để tiến hành cuộc long tranh hổ đấu với Thạch Hạo.

Bởi vì rất nhiều người từng nghe qua, tiểu Thiên vương ngạo thị đồng đại, khiêu chiến cực cảnh như vầy chính là niềm ước ao của bản thân hắn, khát vọng một trận bại!

“Ta rất muốn đưa ra một kết quả, rất thích chiến đấu như vầy, thế nhưng rất đáng tiếc, hôm nay ta không thể thỏa mãn nguyện vọng của ngươi được.” Tiểu Thiên vương lên tiếng, lập tức mọi người đều kinh ngạc không thôi, không ngờ hắn lại khéo léo từ chối như vầy, không hề phù hợp với phong cách của hắn.

Lẽ nào tiểu Thiên vương lại sợ? Chuyện này chắc chắn không!

Người của Tiên viện không tin tiểu Thiên vương sẽ sợ trận chiến này, hắn rất kiêu ngạo, rất tự phụ, có thể khiêu chiến toàn bộ người trong cửu Thiên thập Địa này.

“Ta vừa mới dung hợp đạo chủng xong, tuy rằng đã thành công thế nhưng vẫn chưa ổn định cho lắm, cần có thời gian để củng cố.” Tiểu Thiên vương nở nụ cười ôn hòa nói, tiếp tục giải thích, nói: “Ta rất may vì đã chiến được một hạt bảo chủng vô thượng, thế nhưng hạt giống dạng như vầy thì nếu như không thể ổn định lại, thì đây là một cơ duyên và cũng có thể là một hồi tai nạn.”

Là ý gì? Mọi người ngơ ngác không rõ.

“Bởi vì hạt giống này rất hoàn mỹ, nếu trước khi nó trở nên hoàn toàn ổn định thì bất kỳ loại áp chế nào cũng sẽ bị vô hiệu, võ đài cấp Thần này không cách áp chế được ta, khó có thể tiến hành cái gọi là quyết chiến cùng cấp.” Tiểu Thiên vương ngạo nghễ nói, toát ra vẻ tự tin vô địch.

Mọi người khiếp sợ rồi ồ lên, vậy tiểu Thiên vương sẽ mạnh tới mức độ nào đây, ngay cả võ đài cấp Thần cũng không thể hạn chế được hắn, dù cho có kích hoạt quy tắc đặc biệt kia thì cũng sẽ vô hiệu với hắn.

“Ngang ngược vô song mà!”

“Cao thủ vô địch là ra sao, chính là đó, quy tắc cũng khó có thể hạn chế được, thể hiện ra một mặt chí cường thật sự!

Tất cả mọi người của Thư viện Thiên Thần đều biến đổi sắc mặt, không thể không kinh hãi, tuy rằng có quan hệ với hạt giống hoàn mỹ kia, thế nhưng thực sự hắn cũng quá mạnh mẽ.

Ngay cả người của Tiên viện cũng là lần đầu tiên nghe được, lúc này ai nấy cũng đều thán phục, rất nhiều người đi theo còn hò hét, rít gào về sự cái thế của tiểu Thiên vương.

Ngay cả Yêu Nguyệt công chúa đang đứng ở bên trên cây cầu vòm bằng đá cũng quay đầu quan sát vị anh kiệt tuyệt thế mang đầy sắc thái truyền kỳ này, nàng cảm thấy khiếp sợ vô cùng, trong mắt không ngừng lưu chuyển hào quang.

“Tiểu Thiên vương quả là siêu phàm thoát tục, có thực lực như vầy thì đủ vang dội khắp cổ kim, ngạo thị trong thiên địa, từ trước tới nay không mấy ai có thể so sánh được.” Yêu Nguyệt công chúa than thở.

“Dựa vào đâu để được xưng là Thiên vương, đây chính là chỗ để dựa vào, khí thôn vạn dặm, ngay cả quy tắc của võ đài cấp Thần cũng không cách nào ràng buộc được!” Những người khác đứng trên cây cầu vòm bằng đá lên tiếng.

“Vô địch là như thế, dù cho muốn áp chế cũng không thể!” Đệ tử của Tiên viện sùng bái la hét.

Thạch Hạo nghe vậy thì khá là giật mình, thế nhưng cũng chẳng chút hoảng sợ, chỉ là cặp mắt càng thêm sâu lắng hơn.

“Sao nào, Hoang, ngươi đã sợ rồi chứ gì, hiện giờ biết sự chênh lệch giữa mình với tiểu Thiên vương tới mức nào chưa?” Có người hét lớn.

“Đây chính là sự khác biệt giữa trời với vực, khí tượng vô địch sẽ như thế nào, đây chính là sự thể hiện chính xác nhất!”

Trên cây cầu vòm bằng đá, những người kia cao giọng la hét, không ít người mở miệng đầy vô tình trào phúng Thạch Hạo.

“Cũng không phải là chưa cảm nhận qua.” Thạch Hạo bình tĩnh thì thầm, không hề bị lời nói từ bên ngoài ảnh hưởng, cái gọi là khí tượng huy hoàng kia tuyệt không thể lay động được bản tâm của hắn.

Bởi vì, hắn từng trải qua một lần tương tự như vầy, đó là lúc chiến đấu với Trùng Đồng giả ở hạ giới, lúc bọn họ tranh hùng tiến hành cuộc đại quyết chiến bên trên võ đài cấp Thần của Hư Thần giới, lúc đó ngay cả võ đài cũng bị đánh tới mức nứt sụp!

Tuy rằng loại phá hoại đó chỉ ngắn ngủi trong chốc lát, thế nhưng năm đó hắn thật sự đã cảm nhận được!

“Hắn đang nói gì thế?” Có người kinh ngạc.

“Hắn… hình như cũng từng trải qua việc không có bị quy tắc của võ đài cấp Thần áp chế.” Có mấy người nghi ngờ không thôi.

Rất nhiều người chẳng hề tin, đặc biệt là những người của Tiên viện còn bĩu môi cho rằng hắn đang nói láo.

Lúc này, Yêu Nguyệt công chúa lên tiếng khuyên can, nói: “Tiểu Thiên vương, nếu như ngươi không tiện ra tay thì hai người cùng nhau ngồi chuyện trò đôi chút, không cần thiết phải dùng binh đao đối mặt làm gì.”

“Có thể, ta cho hắn cơ hội.” Tiểu Thiên vương cười khẩy, cảnh giới hiện giờ của hắn quả thật đã cao hơn một đoạn, sau khi dung hợp tiên chủng thì đã là nhân vật thuộc cấp độ Giáo chủ, mặc dù vẫn chưa tính là rất ổn định.

“Xin Thiên vương hãy ra tay, không nên tha cho hắn làm gì!” Có người hô hào.

Lúc ở Giới phần thì có mấy người của Tiên viện đã đại bại, tất cả đều do Thạch Hạo trấn áp cho nên bọn họ vô cùng tức giận, rất muốn tiểu Thiên vương sẽ chăm sóc hắn thật tốt.

Cũng có rất nhiều người không đồng ý với cuộc chiến ở võ đài cấp Thần kia, cho rằng đây là việc dùng thực lực cấp Giáo chủ để đánh bại Thạch Hạo.

“Vũ Vô Địch tới rồi chứ?” Tiểu Thiên vương hỏi.

Người của Tiên viện sững sờ, không nghĩ rằng hắn lại nhắc tới cái tên này.

Mọi người của Thư viện Thiên Thần thì ngẩn ngơ, cái tên này thật là kỳ quái, lại đặt tên là Vũ Vô Địch, đúng là quá tùy tiện bừa bãi.

“Hắn đã tới thế nhưng lại không đi cùng pháp khí phi hành với chúng ta, hắn tự điều khiển bảo cụ phi hành tới đây.” Có người cẩn thận nói.

“Vô Địch, nếu đã tới thì cớ sao không hiện thân, ngươi có thể chiến một trận với Hoang đó.” Tiểu Thiên vương nói.

Mọi người thuộc Thư viện Thiên Thần không hiểu cho lắm, đó là người phương nào mà lại có thể thay mặt tiểu Thiên vương xuất chiến?

“Người gọi là Vũ Vô Địch kia có lai lịch ra sao thế?” Yêu Nguyệt công chúa đứng bên cạnh tiểu Thiên vương chợt hỏi vậy, nàng cũng rất ngạc nhiên.

“Có thể là người mạnh nhất trong Thiên Thần!” Tiểu Thiên vương đánh giá cực cao về người này, lập tức dẫn tới sự ngạc nhiên của khắp nơi đây.

“Tiên viện còn có người như vậy nữa hả?” Dù là Yêu Nguyệt công chúa cũng không thể không thay đổi sắc mặt.

“Tất nhiên là có rồi, kỳ tài của Tiên viện ta xuất hiện lớp lớp, anh kiệt ngạo thế, không chỉ có mỗi một vị Thiên vương mà còn có những kiệt xuất tuyệt thế khác nữa!” Có người nói.

“Là do bản thân tự phong chứ gì?” Có người thuộc Thư viện Thiên Thần âm thầm cười khẩy biểu thị nghi vấn cùng với không phục, chẳng hề sợ phiền phức sẽ càng lớn hơn.

“Ta có thể bảo đảm, Vũ Vô Địch rất mạnh, người nào thắng hắn thì có thể sẽ là người số một trong Thiên Thần.” Tiểu Thien vương nói thế.

Người của Thư viện Thiên Thần hít vào ngụm khí lạnh, người được gọi là Vũ Vô Địch là ai, không ít người hỏi dò.

“Đệ tử cuối cùng của Đại trưởng lão Tiên viện, cả đời Đại trưởng lão chỉ dạy dỗ hai đồ đệ, Vũ Vô Địch là một trong hai người đó!”

“Được tán dương là tiểu Thiên vương thứ hai, là người mạnh nhất trong các đệ tử dưới cấp Giáo chủ của Tiên viện!”

Rất nhanh tin tức liền lan truyền, người của Tiên viện rất kiêu ngạo, cho rằng là đệ nhất Thiên Thần cảnh của Tiên viện thì mang ý nghĩa rằng, là đệ nhất cả cửu Thiên thập Địa này.

Một chiếc thuyền nhỏ phá không lao tới, bên trên có một chàng trai áo xám đứng thẳng đầy mơ hồ, chiếc thuyền nhỏ được khí hỗn độn bao quanh, hắn tựa như tới từ thời đại khai thiên tích đại vậy.

Bởi vì, khi thuyền nhỏ lao vút qua thì hư không rách nát, cảnh tượng kinh người.

“Vô Địch, tới rồi à.” Tiểu Thiên vương nở nụ cười chào hỏi, tiếp đó giới thiệu với mọi người: “Vô Địch chẳng hề kém ta khi còn ở Thiên Thần cảnh!’

Một lời giới thiệu trịnh trọng như vậy cũng rất kinh người, Vũ Vô Địch mạnh mẽ như vậy ư?

“Vũ Vô Địch sẽ là người số một trong Thiên Thần cảnh!” Người của Tiên viện bổ sung.

Loại ca ngợi như vầy vô cùng giật gân.

“Nếu như ngươi có thể thắng được Vô Địch, bộ giáp trụ xanh thẳm này ta tạm thời mượn ngươi vậy, đợi sau khi ta dung hợp đạo chủng thành công thì ta sẽ tự mình đánh một trận với ngươi, người thắng sẽ là người sở hữu bộ giáp trụ này!” Tiểu Thiên vương mở miệng.

Chuyện này lập tức gợi nên chấn động, một Vũ Vô Địch chợt xuất hiện và chẳng hề kém tiểu Thiên vương khi xưa, có dáng vẻ của người mạnh nhất ở Thiên Thần cảnh.

“Là người số một à?” Khóe miệng của Thạch Hạo lộ vẻ cười nhạt.

“Tất nhiên rồi, nhìn khắp cả cửu Thiên thập Địa này thì rất khó tìm được địch thủ ở Thiên Thần cảnh!” Rất nhiều người của Tiên viện tán thưởng, tràn đầy tự tin với Vũ Vô Địch.

Mọi người nghe thế thì không thể không thay đổi sắc mặt, có mấy ai dám xưng sẽ vô địch trong một cảnh giới nào đó?

Trước mặt lại có một người, được toàn bộ Tiên viện thừa nhận, ngay cả tiểu Thiên vương cũng ra sức khen ngợi.

“Tốt lắm, vậy để ta gặp thử người gọi là số một trong Thiên Thần cảnh vậy!” Thạch Hạo nói.

Đúng lúc này, hồ lô bằng xương rung động tỏa ra ánh bạc lấp lánh trên trời cao, đồng thời nó tỏa ra tiên khí hừng hực, miệng hồ lô mở rộng, ánh sáng lan tỏa và một nhóm người xuất hiện.

Người của Thánh viện không còn im lặng nữa, toàn bộ đều đi ra!

Có tới bốn năm mươi người, ai cũng cuồn cuộn tinh lực tựa như là chân long thời tiền sử, tiên hoàng xuất thế, có chút khác biệt so với sự kỳ ảo hoạt bát của Tiên viện, những người này bộc phát ra hết toàn bộ sự sắc bén của mình.

Nhưng rất nhanh sau đó bọn họ khôi phục lại vẻ an lành, khí tức thu lại, từng bóng người mơ hồ tựa như ma thần vốn có từ thời đại khai thiên tích địa, toàn bộ đứng thẳng trong hư không.

Vương Hi cũng đứng ở bên trong, bởi vì một vị thiên kiêu tuyệt đại trong Thánh viện rất có thể sẽ thông gia cũng với Vương gia, người này có hôn ước với nàng.

“Trong núi không có hổ, khỉ đột lại xưng đại vương!” Có người của Thánh viện nói vậy.

“Các ngươi có ý gì hả, đang trào phúng ai đó hả?!” Người của Tiên viện trợn mắt, rất nhiều người tức giận.

“Không nói tới những người tu kim thế pháp đã thành công không muốn xuất thế, cho dù là những người đang tu cổ pháp, Tiên viện ngươi cũng chưa chắc đã có thể đạt được cái danh xưng người số một trong Thiên Thần cảnh!” Có người thuộc Thành viện lên tiếng đầy vô tình.

Mọi người ồ lên.

“Không phục thì cứ tới võ đài cấp Thần để tranh hùng, nhìn xem thử ai mới là người số một trong Thiên Thần cảnh, Thánh viện ngươi cứ phái người tới đại trận đi!” Người của Tiên viện lạnh lùng nói.

Không khí nơi đây trở nên sốt sắng, thì ra hai viện luôn đối lập, không ngừng cạnh tranh cao thấp với nhau.

“Nếu như các ngươi đã chấp thuận thì có gì mà không chiến, huống hồ lần này tới Thư viện Thiên Thần cũng là muốn giao lưu luận bàn mà lại.” Người của Thánh viện đáp trả.

“Tiểu Thiên vương, ngươi nên kết thúc đi cho rồi, chúng ta cũng chẳng sợ việc quy tắc không thể áp chế nổi ngươi, cứ chiến một trận Thiên Thần cảnh đi!” Có người của Thánh viện hét lớn.

“Tốt, ta rất mong ngóng sẽ có người tới đánh bại ta!” Tiểu Thiên vương lạnh lùng đáp trả, quả thật hắn cũng muốn ra tay rồi.

“Hừ, ta nói thật, có vài người từng biến mất từ cổ đại, bọn họ cũng đã tu ra tiên khí và trong Thiên Thần cảnh này cũng đủ đánh bại bọn ngươi rồi, chứ đừng nói là chí tôn của Thánh viện ta xuất thủ!” Người của Thánh viện cười lạnh.

“Tới, tới nào, cùng chiến một trận!” Song phương đều bốc hỏa khí, rất muốn quyết chiến.

Ầm!

Một võ đài to lớn vô biên xuất hiện ở giữa không trung, nó rộng lớn bao la và tràn ngập tiên vụ.

Hiển nhiên, một vài lão quái vật đã bị kinh động và đưa tới võ đài này, cho phép bọn họ đại chiến.

Hào quang lóe lên, trên võ đài xuất hiện một người, đó chính là Thạch Hạo, hắn bị người khác đưa lên, bản thân còn chưa tỏ thái độ mà đã bị động trở thành đài chủ rồi.

“Cuộc quyết chiến chọn đệ nhất nhân trong Thiên Thần cảnh!” Có người kinh ngạc bật thốt lên.

Rõ ràng, mục đích của những lão quái vật chính là muốn chọn ra người số một trong Thiên Thần cảnh!