Chương 1386: Tội huyết tộc nhân

Thế Giới Hoàn Mỹ

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Ông lão đang ngồi xếp bằng đó có dáng vẻ lọm khọm, lưng còng, nhoẻn miệng cười với một ánh nhìn thích thú: “Ba vị cường giả đó không phải là thân thể thật sự đâu, chỉ là tranh khắc đá mà thôi.”

Vương Trường Hà, Cố Minh Đạo ngẩn người, cảm thấy khó hiểu.

“Xin tiền bối nói rõ, cuối cùng mọi chuyện là như thế nào?”

“Như ta đã nói, đó vốn dĩ là tranh khắc đá tại Tổ Đàn, sau đó có người thực hiện nghi thức hiến tế, kêu gọi anh linh của ba vị ấy thức tỉnh hiện ra.

Cố Minh Đạo, Hoàng Kim Cự Nhân trong lòng bất an, muốn hiểu rõ nguyên nhân vì sao ba vị vô địch giả che chở cho nhóm người Thạch Hạo. Giờ đây, khi hiểu mọi chuyện, cả nhóm người cảm thấy vô cùng ngạc nhiên.

“Theo như ta biết, tương truyền về Tổ Đàn là do Chân Tiên xây nên…”

Khi hiểu rõ ngọn nguồn sự tình, bọn người này liền lập tức nổi điên, lửa giận ngút ngàn. Họ rõ ràng là bị người khác đùa bỡn, bị mấy bức tranh khắc đá hù dọa sợ hãi.

Sự tình vừa rồi khiến mọi người vô cùng bẽ mặt. Bọn họ ai ai cũng là một đại cao thủ, nổi danh nhiều năm, hôm nay lại bị một tên tiểu bối lừa gạt, mất hết mặt mũi.

Đặc biệt là Cố Minh Đạo, khi nhớ lại lúc tự tát miệng mình, nói lời xin lỗi, lão giận run cả người; đây là tình huống lúng túng nhất mà lão từ gặp phải.

“Ta muốn xé xác bọn chúng!” Cố Minh Đạo gầm lên, vỗ bàn.

“Ngươi muốn làm gì? Rồi quát mắng ai? Ta cảnh cáo ngươi, lai lịch của Diệp Khuynh Tiên rất thâm sâu, ngươi không thể nào động vào được đâu.” Nét mặt lão giả sa sầm, y lên tiếng nhắc nhở.

“Ta sẽ không để yên chuyện này!” Vương Trường Hà cũng nổi giận. Vương gia vốn dĩ đã vô cùng căm hận khi năm con rồng bị đày đến biên hoang, trong lòng nén một ngụm tức tưởi, hiện tại lại ăn thêm trái đắng lần nữa nên ý định giết người bắt đầu nảy sinh.

Sắc mặt của nhóm người Hoàng Kim Cự Nhân, Kim Gia trầm xuống; nếu chuyện này bị lan truyền, bọ họ chắc chắn sẽ trở thành trò cười.

“Tiền bối, đây không phải là chuyện nhỏ, mà gây ra náo động rất lớn. Có người dám giả mạo Cổ Tổ vô địch, cần phải trị tội thích đáng! Hơn nữa, ba huynh đệ nhà họ Thạch đến thời điểm này còn không chịu quay lại giải thích, nhận sai, cần phải phạt thật nặng!” Cố Minh Đạo lạnh lùng nói.

“Đúng vậy, tất cả phải bị phạt thật nặng. Hình phạt cho bọn chúng chính là phải ra khỏi trường thành. chiến đấu với đại quân tu sĩ Dị Vực.” Phe của Vương Trường Hà nhao nhao phụ họa.

Đây rõ ràng là xúi giục ba huynh đệ Thạch tộc đi chịu chết; với quy mô đại quân bên địch như thế, kẻ có tu vi cao hơn còn không dám tự mãn rằng mình sẽ còn sống quay về, huống chi còn có “Trảm Long giả” ẩn náu bên trong đội quân.

“Các ngươi nói cho ta nghe thì có ích gì?” Lãm giả trầm mặt, dâng trà tiễn khách.

Đoàn người đứng dậy, không dám nói thêm lời nào nữa, hành lễ rồi rời đi.

Chắc chắn là chúng sẽ không từ bỏ ý đồ, do lần này quá mất thể diện; rất nhiều người bị ba tòa Pháp tướng hình thành từ tinh lực áp chế xụi lơ dưới mặt đất, giờ nghĩ lại, hình ảnh đó vô cùng nhục nhã.

Hành động điều tra của những kẻ này dĩ nhiên cũng làm các phương thế lực khác chú ý; sau khi hiểu rõ mọi chuyện, ai ai đều bật cười.

Lai lịch của Diệp Khuynh Tiên rất lớn, nhóm người Cố Minh Đạo không dám động vào; trong khi đó, Hoang giết liên tục mười vị Vương, bọn họ cũng khó mà ra tay với hắn, đây rõ ràng là một tình huống tiến thoái lưỡng nan.

“Bằng bất cứ giá nào, cũng phải bẩm báo các vị đại nhân bên trong Tổ Đàn, có người dám giả mạo các vị nhân vật vô địch để gây chuyện. Chúng ta cần một lời giải thích!” Cố Minh Đạo cắn răng nói.

Kim gia thể hiện thái độ đồng ý, nếu có thể đánh động các vị cường giả vô địch đang bế quan, nói không chừng sẽ giáng sự trừng phạt nặng nề xuống Thạch tộc.

“Có khi nào chúng ta quá tự cao hay không? Có khả năng là các vị ấy chẳng thèm gặp chúng ta đâu.” Có người thì thầm.

“Không nhất thiết phải gặp các vị ấy, chỉ cần thông qua người hầu của họ là được rồi!” Vương Trường Hà nói, lão biết rõ tình huống của các vị nhân vật vô thượng. Thời trẻ, lão từng may mắn được trở thành đạo đồng của Vương Trường Sinh một vài năm, hầu hạ ở bên ngoài động phủ lão tổ đang bế quan.

Tổ Đàn yên tĩnh. Nhóm người này kéo đến, muốn dâng lên “cáo trạng” (bài văn tố cáo), mục đích là mời các vị nhân vật vô địch ra mặt, nghiêm trị dòng dõi tội huyết.

“Các ngươi hãy quay về đi. Lão tổ đang bế quan, không xuất hiện đâu.”

Tổ Đàn mang dáng dấp vô cùng xưa cũ, diện tích rộng lớn, các di tích cổ nối liền không dứt. Một người nọ bỗng nhiên xuất hiện, ngăn cản nhóm người cáo trạng bước tiếp, sau khi hiểu rõ ngọn ngành, y hồi đáp đoàn người như thế.

“Tại sao vậy? Dám cả gan giả mạo các vị tiền bối vô địch, tại sao không giáng xuống hình phạt nặng nề?” Có Minh Đạo hỏi.

“Đặc biệt là dòng dõi tội huyết, có người cúng tế tổ tiên của chúng, thức tỉnh anh linh hiện ra, đây không phải là chuyện nhỏ!” Vương Trường Hà bổ sung.

“Có một vị lão tổ từng lên tiếng, chỉ đạo hai từ, quên đi.” Vị đạo sĩ trẻ tuổi đứng chặn ngang đường, cản bước cả nhóm người, muốn bọn họ phải rời đi lập tức.

“Quên đi?” Mọi người khá nhạc nhiên, chỉ có hai từ, nhưng rất nhiều hàm ý bên trong.

Bọn họ không được phép truy xét chuyện này nữa, nhưng vị lão tổ kia có vẻ cũng không mấy hài lòng, dù gì đi nữa có kẻ đã giả mạo các vị nhân vật vô địch can thiệp vào sự kiện này.

“A, chúng ta không nên gây ầm ĩ, nhưng đó cũng là một dạng thái độ, rõ ràng là vị tiền bối này cũng không quá bênh vực tội huyết Thạch tộc. Thú vị thật, chúng ta đi thôi.” Có người khẽ nói.

“Tương lai còn dài!”

Bọn họ rời đi, trong đáy mắt như có tia sáng lóe lên.

Mỗi người dĩ nhiên là lòng đầy oán giận, tức điên người, có cảm giác bản thân tựa như khỉ con bị người vây quanh đùa bỡn nhục nhã nhiều lần mà không thể trả thù.

Bên trong Tổ Đàn, Tào Vũ Sinh với vẻ mặt đau khổ, nói: “Ta hả giận thật đấy, thế nhưng bọn khốn đó chắc chắn sẽ không bỏ qua chuyện này, sớm muộn gì cũng tìm cơ hội trả thù.”

“Dù sao thì ngươi sẽ không chết đâu mà lo, coi như là một loại mài giũa đi.” Diệp Khuynh Tiên cười hì hì.

“Sao ngươi lại biết?” Tào Vũ Sinh cảnh giác nhìn về phía nàng, y khá là nhạy cảm, bởi vì sư phụ y từng bói cho y một quẻ về số mệnh sau này, thấy được một góc tương lai.

“Bởi vì…” Diệp Khuynh Tiên định nói gì đó nhưng chiếc miệng anh đào nhỏ nhắn vừa hé ra đã kịp thời ngậm lại, sau đó nàng cười gian xảo.

“Các ngươi đến đây để tiếp nhận sự rèn luyện, hoặc là hy vọng có cơ duyên sẽ xuất hiện; lúc nào xuất phát thì ta cũng sẽ tới góp vui.” Diệp Khuynh Tiên chớp chớp đôi mắt to lay láy, dặn dò cẩn thận trong khi đưa bọn họ ra khỏi Tổ Đàn.

Cuối cùng cũng có người đến đón bọn họ, nhưng mà cả nhóm lại bị chia rẽ, mỗi người đi đến một bộ lạc khác nhau.

Diện tích Đế Thành vô cùng rộng, tựa như một thế giới to lớn, đầy rẫy sông núi vạn vật. Thạch Hạo cảm thấy nơi đây rộng lớn mênh mông hơn rất nhiều so với tám vực ở hạ giới! Hắn được đưa vào một bộ lạc nhỏ; nơi này núi non hùng vĩ, rừng cây sum xuê, vượn hú cọp gầm, ngập tràn hơi thở thời hoang sơ.

Tào Vũ Sinh và hắn ở khá gần nhau, cách một con sông, đó là một bộ lạc có quy mô trung bình ở phía đối diện. Ngược lại, vị trí Thạch Nghị và Tần Hạo ở tương đối xa nơi này, căn bản là không cùng một khu vực.

“Ngươi có họ Thạch à? Khi đến đây tại sao không lấy một một cái họ khác?” Một ông lão đi ra từ bộ lạc nhỏ nhìn về phía Thạch Hạo, khoát trên người bộ quần áo da thú vá chằng vá chịt.

“Đây là họ của ta, cần gì phải đổi?” Thạch Hạo hỏi ngược lại.

Ông lão thở dài, im lặng.

Bộ lạc này có nhân khẩu không nhiều lắm, hơn ngàn người một chút, nếu như mang đi so sánh với Đế thành hoặc các bộ lạc khác, thì quả thật là vô cùng nhỏ bé, không cần nhắc đến.

Không lâu sau đó, Thạch Hạo liền biết mình rơi vào tình huống gì, bộ tộc này cũng có họ “Thạch”.

“Các ngươi đều mang họ Thạch à?”

Lão già gật đầu, sắc mặt thể hiện một trạng thái thiếu hụt tinh – khí – thần.

“Ngươi bị đày tới nơi này phải không?” Một người đàn ông trung niên bước đến hỏi, trên thân mặc một cái giáp trụ rách nát cầm theo một thanh trường mâu nặng trịch.

“Ai mà đến nơi này, kết quả đều là bi kịch, hơn phân nửa là chết trong chiến trận.” Một chàng thiếu niên xuất hiện góp lời, cậu nhóc vừa trở lại từ chuyến đi săn thú trong núi lớn, trên lưng còn đang vác một con voi to.

“Chuyện gì đã xảy ra?” Thạch Hạo hỏi.

“Do chúng ta mang họ Thạch, nên không cách nào giàu mạnh lên được, chỉ còn một con đường suy tàn dần. Chúng ta đã từng là một trong những lực lượng mạnh nhất của tòa thành này, nhưng tất cả đều đã thay đổi!” Thiếu niên kia không cam lòng nói.

Đúng như những gì y nói, tại những năm tháng xa xưa, dân số Thạch tộc rất đông, cao thủ nhiều vô số, cực kỳ có tiếng nói tại Đế Quan. Thế nhưng, một bản án bỗng dưng xuất hiện biến bọn họ trở thành dòng dõi của Tội huyết, tình cảnh lập tức bị thay đổi.

Từ đó về sau, mỗi khi xuất chinh, người của Thạch tộc luôn luôn đảm nhiệm vị trí tiên phong, tử thương vô số; dù có nhiều thiên tài đi nữa, cao thủ trùng trùng thì đã sao, cũng không thể nào đối trọng với hiện tượng hảo tổn do bị nhắm vào như vậy.

Lâu dài về sau, nhân tài càng ngày càng hiếm!

Từng đời qua đi, cả một đại tộc suy tàn, máu xương cùng lệ nóng khiến người ta không nỡ quay đầu hồi tưởng, chuyện quá mức thê lương.

Ngày hôm nay, dân số Thạch tộc cũng khoảng một ngàn người mà thôi. May mắn là có người còn nhớ tình xưa nên hết lòng che chở, nếu không bộ tộc này đã sớm không tồn tại.

Thạch Hạo nghe vậy liền giận dữ, một luồng máu nóng như xông thẳng lên trán, tại sao lại có thể như vậy?

Nơi này trầm luân thành dòng dõi của Tội huyết, nếu đem so với “Tội châu” thuộc Ba ngàn đạo châu, tình hình nơi đây còn thê thảm, nghiêm trọng hơn nhiều.

“Hu hu…”

Bỗng nhiên, có tiến khóc lớn truyền đến từ phương xa. một vài người tộc nhân họ Thạch ăn mặc da thú rách nát đang khiêng vài cỗ quan tài tiến vào bộ lạc.

“Cha ơi!” Thiếu niên vác lấy xác voi lớn vừa mới đi săn về lúc này chợt hét lớn một tiếng, vứt bỏ chiến lợi phẩm rồi phóng nhanh về phía trước, gào khóc vô cùng thê lương.

“Vì sao bọn họ lại chết?” Thạch Hạo thấp giọng hỏi ông lão.

Ông lão đón hắn vào bộ lạc thở dài một tiếng, nói: “Tất nhiên là do chết trận, cha của A Thú là một chiến sĩ vô cùng lợi hại, là một thiên tài vĩ đại trong lớp người trưởng thành của tộc ta, đáng tiếc là cuối cùng cũng chết trận.”

Mỗi khi có cường giả siêu cấp xuất hiện tại bộ tộc này thì chắc chắn sẽ bị điều động tới chiến trường để chém giết.

Có thể nói, nguyên nhân mà Thạch tộc suy tàn là vì như thế này, thiên tài nhất định phải chết, khó sống lâu được, hiển nhiên là tử trận ở quan ngoại (người dịch: vùng đất xa xôi ngoài biên giới). mãi đến một ngày chỉ còn da ngựa bọc thây.

“Bọn chúng khinh người quá đáng mà.” Thạch Hạo giận dữ nói, máu nóng sôi lên, vung tay đánh nát một tảng đá lớn bên cạnh.

“Ngược dòng thời gian rất lâu về trước, tổ tiên từng mang một nhóm con cháu rời đi. Ngươi chắc chắn là thuộc về dòng dõi đó, không thì chẳng bị đày đến nơi này khi vừa bước chân vào Đế Quan.” Ông lão nói trong tiếng thở dài.

Thạch Hạo biết rõ, chắc chắn bọn họ là người cùng tộc, chung tổ tiên, nếu không nơi xương trán cũng sẽ không xuất hiện dấu vết Tội huyết tương tự như vậy!

Đặc điểm của tộc này, mỗi khi kích động hay nổi giận thì xương tráng phát sáng rồi in hằn ra một chữ cổ, sản sinh một sức mạnh lạ kỳ, tội huyết xuyên thủng mây xanh!

“Dòng máu đang chảy trong cơ thể chúng ta không phải là dòng máu tội lỗi, mà là sự rạng rỡ đi cùng với vinh quang.” Thạch Hạo nói.

Ông lão kinh ngạc, giật mình, vội vàng cảnh cáo: “Suỵt, nhỏ tiếng một chút, đừng nói lời xằng bậy như vậy, nếu không sẽ dẫn đến họa lớn!”

“Ta trái lại muốn nhìn thử xem, bọn chúng có thể làm cái gì, dùng thủ đoạn gì để nhằm vào ta!” Thạch Hạo cười lạnh nói.

Nhân khẩu của bộ lạc họ Thạch này vốn dĩ rất ít, tọa lạc tại vùng sâu vùng xa, linh khí ít ỏi, hoàn toàn thua kém hơn so với các linh sơn dưới quyền sở hữu của các gia tộc lớn đỉnh cấp.

Thạch Hạo thật sự muốn biết, tổ tiên Thạch tộc năm đó rốt cuộc là phạm vào lỗi lầm to lớn gì mà bị người người nhắm vào như vậy, hắn muốn hỏi cho ra nhẽ, tìm hiểu chính xác tất cả.

Do Diệp Khuynh Tiên vội đến rồi vội đi, hắn còn chưa kịp hỏi, nay tại bộ tộc này hắn cần phải tìm hiểu đôi chút tình hình.

Có người hoang mang, thở dài nói: “Tổ tiên của chúng ta là cường giả cái thế, đã từng vô địch ở hậu thế, nhưng năm đó…”