Chương 1615 : Cửa Tiên vực mở ra.

Thế Giới Hoàn Mỹ

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Cửa đá rộng rãi, hoa văn đá cổ điển hiện lên ánh sáng lộng lẫy rồi trở nên xán lạn cực điểm!

Hai chữ kia làm người khác thần hồn run rẩy, trong lòng rung động. Rõ ràng hai chữ đó rất thần thánh, thế nhưng cũng có một loại uy nghiêm lớn lao khiến nguyên thần người ta cũng vì đó mà rung động theo.

Đồng thời, sự rung động kia càng lúc càng đáng sợ, thần hồn tựa như ánh nến trong gió, chập chờn sáng tối, lúc nào cũng có thể sẽ tắt hẳn!

Chuyện này là sao?

Bất kể là Thạch Hạo hay là hai vị Táng sĩ hoàng kim đều không tự chủ mà lui lại, trong lòng bất an choáng váng, lông tơ bắt đầu dựng ngược lên.

Đây là biến cố tương đối kinh người, phảng phất như một con cự thú thời tiền sử đang mở mắt ra, tuy rằng mang theo mưa ánh sáng óng ánh thế nhưng cũng vô cùng khủng khiếp!

Cửa đá cổ điển phát ra ánh sáng như xuyên qua vạn cổ, thánh khiết tựa như luồng ánh sáng đầu tiên khi trời đất được mở ra, dẫn lối tới bất hủ và vĩnh hằng.

Trên cửa đá hiện ra các loại vết tích, giải thích bí mật của việc mở mang trời đất, bí ẩn của hỗn độn, có rất nhiều Tiên dân hiện lên nhưng lại rất mơ hồ nhìn không rõ ràng.

Tiếng nói chuyện chầm chậm như có như không truyền đến như đang gột rửa thần hồn người nghe, khiến cho người ta dường như muốn hoàn thành một lần tiến hóa!

Thạch Hạo, Tam Tạng, Thần Minh đều muốn lắng nghe, dựa vào tiếng nói này để ngộ đạo, càng muốn vượt qua để tìm hiểu áo nghĩa vô thượng kia, tiến tới thoát thai hoán cốt.

Thế nhưng, một chùm sáng lóng lánh tựa như có thể hiệu lệnh các thế giới, khiến sinh linh trong vũ trụ vô ngần dập đầu cúng bái, cao cao tại thượng, nó đã khiến cánh cửa đá kia phải chấn động.

Không nghi ngờ chút nào, đó chính là chùm sáng bay ra từ người nằm trên chiếc chiếu kia. Chính nó đã kích thích cửa đá, cũng chính nó đã phát ra uy thế kinh khủng.

Thạch Hạo kinh sợ nhanh chóng tỉnh hồn lại. Ngay lúc nãy, nguyên thần của hắn suýt nữa thì rời khỏi thân thể để tiến vào trong cánh cửa đã lớn lao kia!

Cảm giác rất khủng khiếp, nơi đó tuy rằng thần thánh chứa đựng căn nguyên đại đạo mà người người ngóng trông, nhưng cũng không biết vì sao sau khi tỉnh giác lại khiến người ta cảm thấy đổ mồ hôi lạnh.

“Cánh cửa này vô cùng quái lạ, có hung hiểm!” Tam Tạng nói.

Thần sắc của hắn cực kỳ nghiêm túc đồng thời trên trán bốc lên một tầng hơi lạnh. Đây là lần đầu tiên hắn căng thẳng và nghiêm túc đến thế, tựa như đang đối mặt với mầm họa thời loạn lạc.

Sắc mặt của Thần Minh cũng cực kỳ khó coi, nếu không có chùm sáng kia chấn động thì vừa nãy có thể bọn họ đã biến mất rồi, tâm thần đều bị hấp dẫn tiến vào trong cửa đá, trời mới biết đến cùng sẽ phát sinh chuyện gì.

Nghĩ lại, các loại hài cốt, rất nhiều ngôi sao lớn ngang dọc trong hư không đều như vậy, trôi nổi trước cửa đá rộng lớn. Năm đó những sinh linh này có phải đều là bị chết như vậy?

Tuy nhiên suy nghĩ cẩn thận lại, đã đến cấp bậc như những người kia thì không thể bị hai cánh cửa đá xóa đi thần hồn mới đúng, hẳn là trải qua chiến đấu mới chết đi.

Cố hương của Tiên, đây là một chỗ Tiên đạo, là lĩnh vực của Chân Tiên, được gọi là Tiên vực!

Sau lưng cửa đá kia là một thế giới bao la, mênh mông, rộng lớn vô ngần thế nhưng đã tách khỏi ngoại giới, bị cửa đá ngăn lại, ai cũng không vào được.

“Gào… “.

Trước cửa đá, một đám Lôi linh đang gào thét đầy tức giận, tâm tình kích động. Hiển nhiên, lúc nãy bọn chúng cũng suýt chút thì gặp nạn, nếu không có chí bảo của người trên chiếc chiếu kia chấn động thì hơn phân nửa đã gặp tai nạn.

Ầm!

Chùm sáng kia đột nhiên trở nên chói mắt, mạnh mẽ bắn ra một cột sáng đánh vào trên cửa đá, khiến nơi đây bị mưa ánh rừng rực nhấn chìm.

Sau đó, chùm sáng kia trở về, tiến vào ngực người trên chiếu, tiến vào bên trong y phục rách nát nhuốm máu kia, sau đó cứ thế biến mất không thấy đâu.

Tuy nhiên chuyện vẫn chưa xong, cửa đá bắt đầu run rẩy kịch liệt tựa như muốn đổ nát, tựa như sắp nổ tung.

Tam Tạng giật mình, hiển nhiên hắn và Thần Minh hiểu rõ rất nhiều bí ẳn, biết Tiên vực là một nơi như thế nào, lúc này nghẹn họng trừng mắt như là gặp quỷ.

Trên thực tế, trong mắt Thạch Hạo, bản thân bọn họ đã là “Quỷ”.

“Cửa đá không thể mở ra dễ dàng như vậy, là cứ điểm của Tiên vực, là lối ra duy nhất, ai tới cũng vô dụng, hiện tại lại bị lay động rồi sao?!”

“Làm sao có thể, điều này không phù hợp với những ghi chép trong Mai Táng thư. Sau khi cánh cửa này đóng thì đã chặt đứt liên với ngoại giới, giống như tự phong bế nên không ai có thể mở nó ra, nhưng hiện tại đã bị kích hoạt, đây là sắp xảy ra kinh biến sao?”

Khuôn mặt của hai vị Táng sĩ hoàng kim đầy khiếp sợ, khó có thể tin được.

Người nằm trên chiếu kia rốt cuộc là ai, thân phận của hắn đáng sợ tới cỡ nào?

Đột nhiên, sự tình kinh người xảy ra, lấy hai cánh cửa đá kia làm trung tâm rồi một đường nét sáng lấp lánh kéo dài ra hai bên, đặc biệt là hai bên và phía trên ánh sáng càng dày đặc.

Một đám Lôi linh lập tức rút lui, không dám chạm vào!

Đây là cái gì?

Mấy người Thạch Hạo cũng rút lui.

Đường nét duỗi dài, nhanh chóng đan vào nhau như có một người đang vẽ, cuối cùng hoàn toàn phác họa ra một cảnh tượng mơ hồ.

Rất nhanh nó trở nên rõ ràng hơn. Cảnh tượng kia vậy mà là tường thành, khuếch tán về hai phía, tuy rằng còn chưa hoàn chỉnh, chỉ là dùng đường nét phác họa thành nhưng cũng đang biến hóa thành thực thể.

“Đây là… cứ điểm Tiên vực?” Thần Minh sững sờ, lại có thể hiện ra như vậy, tựa như có người vẽ ra, miêu tả ra.

“Chẳng lẽ có thể tiến vào ư!?” Tam Tạng như nhớ ra điều gì, chuyện này quan hệ đến pháp tắc không gian, cũng dính dáng đến vấn đề tiết điểm thời gian.

Sắc mặt hắn lạnh lùng, trong con ngươi phóng ra hào quang khiếp người, sau đó hóa thành vệt cầu vòng màu vàng nhanh chóng nhằm về một phía của tường thành hòng tìm kiếm khe hở.

“Căn cứ ghi chép trên kinh thư bằng đồng thì có lẽ sẽ tìm ra lỗ hổng!” Thần Minh cũng chuyển động, nhằm về một phía tường thành khác.

Cùng lúc đó, cả đám Lôi linh đều bật dậy như từng cái từng cái mũi thần tiễn bắn vèo vèo ra ngoài, nhằm về phía bức tường đang hiện ra kia.

Tiếp đó, con cá Côn con cũng vẫy đuôi bơi về phía trước.

Thạch Hạo nhíu mày, hắn cũng chuyển động lao về phía trước, muốn nghiên cứu biến cố ở nơi này, đến cùng là có thâm ý gì?

Thực ra hắn muốn tiếp cận chiếc chiếu nằm ngang trong hư không kia hơn để nhìn thử sinh linh kia một chút, chính cái đó mới là căn nguyên khiến cửa đã phát sinh thay đổi bất thường.

Chỉ là hắn đành nhịn lại, bởi vì Táng sĩ hoàng kim Thần Minh từng đứng cách rất xa để tìm hiểu, nghiên cứu chiếc chiếu nhưng cũng bị cắn trả đến suýt chết, nếu thật sự đến gần chắc chắn sẽ nguy hiểm hiểm hơn nhiều.

Không một tiếng động, sau đầu của Thạch Hạo xuất hiện một cái vòng thần rồi hóa thành một chiếc gương bay về phía cửa đá. Đốm lửa thần bí biến mất rất lâu kia lại xuất hiện rồi.

Nó lơ lửng trước cửa đá, chiếu ra ánh sáng nhu hòa cũng không quá mạnh mẽ, vẫn chỉ một đóm nhỏ bằng nắm tay chiếu rọi toàn bộ hoa văn cùng vết tích trên chính cửa đá.

Kết quả, từng bộ từng bộ điêu khắc đá cổ xưa phả vào mặt, trông rất sống động được tái hiện trên thế gian.

Tựa như sinh linh thời cổ đại từ từng kỷ nguyên trước sống lại và đi tới.

Những điêu khắc phía trước mang theo sương mù nên Thạch Hạo chỉ có thể bắt đầu từ phần giữa.

Có một người cực kỳ thô kệch, thể hình cao to, râu quai nón, cầm trong tay một cây búa vô cùng dũng mãnh, một búa chém xuống tựa như cắt đôi một cái vũ trụ vậy.

Có một cô gái với vẻ đẹp thanh cao lạnh lùng đứng trên bầu trời, đối diện là một bóng người màu đen xé rách giới bích, chấn động phá vỡ cả chín tầng trời!

Một chiếc chiến xa cổ xưa được đúc từ tiên kim tỏa ra ánh sáng vàng óng, hoàn toàn được đúc từ tiên kim hoàng đạo, tựa như chủ nhân của các thế giới ầm ầm lướt qua, kinh sợ vạn cổ, bên trong có một sinh linh bề nghễ thiên hạ.

Một vài bức điêu khắc khác cũng đều rất khoáng đạt, mang theo sắc thái thần bí.

Có vô vàn tiên dân xây một cái tế đàn cao tới trời, đứng đó cúng bái dập đầu như đang gọi thứ gì trở về, sau đó làm cho hai cánh cửa đá xuất hiện.

“Giải thích một vài đại sự của kỷ nguyên thời cổ đại!”

Thạch Hạo hoài nghi, có lẽ trên cánh cửa đá này chắc chắn ghi lại một vài chuyện cổ có ảnh hưởng cực kỳ sâu xa, liên quan đến các thế giới, nếu không sẽ không thể xuất hiện ở đây.

Đốm lửa kia đang nhảy nhót chiếu rọi cửa đá, tựa như muốn rọi sáng cả quá khứ hiện tại và tương lai, muốn soi sáng toàn bộ đạo tắc và hoa văn để hiển hiện ra ở đó.

Rất nhiều vết tích vô cùng khủng khiếp, dù là lấy tu vi hiện giờ của Thạch Hạo cũng không cách nào quan sát tỉ mỉ được, chỉ có thể cưỡi ngựa xem hoa, nhìn liếc qua một chút.

Mi tâm của hắn đã nứt ra, đầu đau như sắp nổ, những vết tích cổ xưa kia quá mức kinh khủng nên không thể nhìn lâu!

Đến cuối cùng thì hắn đã nhìn thấy, với hình ảnh của một cái chuông lớn làm kết thúc, tiếng chuông đánh nứt cả kỷ nguyên, phảng phất như vẫn còn tiếng chuông vọng đến, gột rửa vạn cổ, lưu lại một tiếng than nhẹ!

Chuông của Vô Chung!

Kết thúc hơn một kỷ nguyên trước!

Thạch Hạo khiếp sợ và âm thầm tiếc nuối, bởi vì dấu ấn trên cửa đá đều ghi chép những đại sự năm xưa, hắn chỉ có thể nhìn lướt qua mà không thể thấy rõ những đại sự đó.

Thân chuông của Vô Chung Tiên vương vỡ tan, trở thành tiêu chí cho sự kết thúc và diệt vong của trên một kỷ nguyên. Điều này khiến cho hắn chấn động, biết được đó là bức tranh đại sự của kỷ nguyên!

Mãi đến tận khi đốm lửa kia trở về, tiến vào trong cơ thể của Thạch Hạo thì hắn mới phục hồi lại tinh thần.

Cũng ngay lúc đó, một cửa thành hiện ra cùng với một đoạn tường thành mênh mông tọa lạc ở nơi đó, trấn áp sao trời trong vũ trụ!

Nó thật sự hết sức to lớn, đứng sừng sững trước biển sao, đè ép quá khứ, áp chế hiện tại, quan sát tương lai, không thể lay động, mang theo tiên khí nồng nặc.

Mà trên thực tế, nhìn kỹ thì nó cũng chỉ là cánh cửa của một tòa thành, chỉ là một đoạn tường thành mà nó lộ ra, tương đối mà nói thì chỉ là một bộ phận nhỏ của bản thân nó.

Một lát sau, cửa đá óng ánh và trở nên trong suốt.

Một vài sinh linh xuất hiện, đặc biệt là bên trên tòa thành càng có người đang nói chuyện, tiếng ầm ầm chấn động cả vũ trụ tinh không.

Cũng ngay lúc đó, bất kể là Lôi linh hay là Tam Tạng và Thần Minh cùng với con cá Côn con kia, đều bị chấn động ra ngoài.

Xoẹt!

Sắc mặt bọn họ trắng bệch, hiển nhiên là cực kỳ khó chịu, nếu không phải chiếc chiếu kia phát sáng, hiện lên gợn sóng chống cự lại bức tường kia, bảo vệ Lôi linh thì chắc chắn đã xảy ra vấn đề lớn.

Có thể nói, mấy người Tam Tạng là dính ánh sáng của Lôi linh.

Bọn họ liếc nhìn nhau rồi sử dụng thần thông thông thiên động địa không ngừng bay lên, xông lên đứng ngang với cửa thành và nhìn về phía trước.

Quả nhiên, bọn họ thấy một vài sinh linh.

Vài tên nam nữa trẻ tuổi mang theo ánh sáng mông lung tản ra tiên khí, đang đứng đó dõi mắt nhìn xuống bọn họ.

Có thể thấy rõ, bọn họ vô cùng trẻ tuổi, cặp mắt không có sự tang thương, là những thanh niên thật sự, thậm chí còn hơi non nớt, đều là soái tỷ soái ca.

Bọn họ như là Trích Tiên, mấy người cùng đi ra, mang theo hơi thở thanh xuân đứng ở nơi đó.

Lúc này, đám người đó lộ ra chính là vẻ kiêu ngạo, mắt nhìn xuống dưới như vương hầu nhìn ăn mày vậy, cao cao tại thượng.