Chương 1716: Cấm Khu Sinh Mệnh bị diệt

Thế Giới Hoàn Mỹ

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Trong hư không có sông Thái Âm và Thái Dương giao nhau, hình thành một “Thập Tự” hùng vĩ, trang trọng và kinh người!

Một con đen nhánh như mực, một con hoàng kim sáng chói, một con âm khí âm trầm, một con thần thánh rực rỡ, một con tựa như đến từ địa ngục, một con thì như là khởi nguyên của thần quốc.

Hai con sông hoàn toàn không giống nhau, được bao phủ bởi phù văn đại đạo, ẩn chứa lực lượng đáng sợ, phát ra âm thanh như biển gầm, đinh tai nhức óc.

Đây không phải là sông Thái âm và sông Thái Dương đã từng gặp qua trong quá khứ, bởi vì những gì từng thấy trước đó, đều không thuần khiết, chỉ là dòng sông bình thường, nhưng hai con sông trước mắt là căn nguyên, là tổ nguồn.

Trên mặt đất, cũng có hai con sông ở dưới đống tro tàn, hình thành như thế nào nhỉ?

Cẩn thận suy diễn, đó thật là hình chiếu!

Giữa thiên địa, có Thái âm và Thái Dương chân chính vắt ngang trong vũ trụ. Chúng nó chiếu tới thế giới nào thì nơi đó sẽ có khí Thái Âm và Thái Dương ngưng tụ, cuối cùng trộn lẫn cùng với dòng sông bình thường, hình thành đầm nước.

Hai con sông dưới đống tro tàn cũng đã xem như rất thuần khiết rồi. Nhưng mà so với hai con sông trên thiên khung cũng không tính là cái gì cả.

Ầm ầm!

Thạch Hạo phá tan những hoa văn đại đạo tựa như gợn sóng, cực khổ tới gần chỗ hư không, tiếp cận nơi này.

Lông thú toàn thân Hoàng Kim sư tử đều dựng đứng cả lên, bởi vì nơi đây quá khủng bố. Khí tức ba động truyền ra khiến nó không khỏi run rẩy.

Nơi này không hề tầm thường, khiến người khác phải kính nể, rung động từ tận linh hồn.

Thái Âm và Thái Dương, đây chính là hai loại quy tắc bản nguyên nhất trong thiên địa hoặc cũng có thể gọi là hai loại nguyên tố.

Đại đạo diễn hoá âm dương, đối lập và bổ trợ, dù là nguyên tố Ngũ Hành cũng bắt nguồn từ Âm Dương nhị khí, đây chính là gốc rễ.

Ở trước sông dài Thái Âm và Thái Dương, sinh linh bình thường tự nhiên sẽ thấy kích động, khẩn trương và có vô tận cảm xúc. Nhưng hễ tu luyện giả tới nơi đây cũng đều linh hồn run rẩy.

Thạch Hạo từ từ bình tĩnh, im lặng, dần dần thích ứng với biến động nơi đây.

Hoàng Kim sư tử cũng không phải sinh linh bình thường, nó gầm nhẹ một tiếng rồi cũng an yên hơn nhiều, thần hồn không còn run rẩy. Nó cùng Thạch Hạo từng bước từng bước tiếp cận.

Ở một góc độ khác, bọn hắn nhìn hai con sông giao nhau lại cảm thấy chúng thật yên bình và hoàn mỹ, ôn hoà và an nhiên.

Âm thanh tựa như tiếng sấm trước kia lúc này đều biến mất cả. Đây là một bức tranh yên tĩnh và xinh đẹp, là một nơi bình yên và tĩnh lặng nhất thế gian.

Sao lại như thế này?

Đây chính là đại đạo!

Nó biến hoá vô hạn, không thể nắm bắt.

Có thể nói, sồng dài Thái Âm và Thái Dương, chính là thể nghiệm hữu hình của thiên địa đại đạo, là thể hiện rõ ràng nhất của quy tắc và trật tự trong thiên địa.

Thái Âm và Thái Dương chi khí, đại biểu cho Âm Dương, có thể xưng là mẫu thể* của quy tắc, là lực lượng siêu phàm nhập thánh.

*: chủ thể, cơ thể mẹ v.v..

Hiện tại, một người một thú may mắn tới được nơi đây, sau khi trong lòng bình yên lại thì toàn bộ thế giới phảng phất cũng yên tĩnh theo, ở nơi đây đạt được không ít chỗ tốt.

Ít nhất, lý giả về Âm Dương của bọn họ trong chốc lát lại sâu thêm.

Điều này ảnh hưởng tới con đường của bản thân hai người, Thạch Hạo kinh ngạc kêu lên, trong người ầm ầm nổ vang. Những cánh cửa đang mở trong cơ thể quang mang đại thịnh, rực rỡ chói mắt.

Răng rắc!

Mãi tới khi một tiếng vang nhỏ truyền ra, hai đại cường giả mới tỉnh lại, từ trong loại thể ngộ này phục hồi lại tinh thần.

Ở phụ cận con sông Thập Tự, còn có một số kiến trúc, đều bị tàn phá, cũng hoang phế rồi. Một tấm bia vừa nứt vỡ đã đánh thức bọn họ.

Trong hư không này, không có thổ địa, không có đại lục, chỉ có hai con sông dài. Chúng là một bộ phận của đại đạo, cũng có thể là hoá thân hữu hình của một loại nào đó.

Tuy nhiên, năm xưa nhất định đã có sinh linh sinh sống ở nơi đây và biến nó thành vùng đất riêng tư.

Đây là việc đáng sợ tới cỡ nào?

Nơi đây được xưng là một Cấm Khu Sinh Mệnh trên cao quan sát Cửu Thiên Thập Địa!

Về phần dưới mặt đất, phế tích dưới đống tro tàn, cũng là do tộc này lưu lại. Nhưng mà có thể liên tưởng, nơi đây mới là căn cơ trọng địa.

Không cần phải hỏi, có tư cách ngụ tại nơi đây nhất định là thành viên hạch tâm, là sinh linh chí cường.

Chỉ là, bọn chúng đều bị tiêu diệt rồi.

Sự việc đáng sợ như vậy, còn hơn cả việc có một chủng tộc có thể ở nơi đây sinh sống, cư ngụ.

Là loại lực lượng như thế nào mà có thể lật đổ diệt trừ đi một Cấm Khu Sinh Mệnh. Nhìn xung quanh nơi đây, trận chiến khi xưa vô cùng thảm liệt, nếu không thì dưới mặt đất sao lại có tro tàn như thế này?

Nên biết, những tro tàn kia đều là chúng thần bị thiêu đốt thành!

“Cửa ở nơi nào?” Thạch Hạo tìm kiếm.

Hắn rất cẩn thận đi lại trong khu phế tích này.

Bởi vì nơi đây là trung tâm Cấm Khu Sinh Mệnh, không biết lý do gì bị tiêu diệt.

Rất nhanh, Thạch Hạo rùng mình một cái, sau đó Hoàng Kim sư tử cũng run rẩy. Bởi vì kiến trúc nơi đây tuy rằng tàn phá, cũng không nhiều, nhưng khiến người ta cảm thấy trầm trọng, uy áp.

Một tấm thạch bia bị nứt ra, lại có một luồng khí tức Bất Hủ tràn ra, khiến người ta kinh sợ.

Hiển nhiên, nơi đây không hề có sự sống, người và việc năm xưa cũng bị chôn vùi, sinh cơ các loại đều không tồn tại.

Tuy nhiên, dấu vết về sự tồn tại của các sinh vật trong cấm địa vẫn chấn động tâm hồn. Đặc biệt là nơi này, là nơi nhân vật hạch tâm bế quan.

Kiến trúc tàn phá, có thể nhìn thấy hết trong tầm mắt, không lưu lại một chút gì, có cũng chỉ là cự thạch, đồng trụ … thế nhưng vẫn khiến người ta rợn tóc gáy.

Nơi sinh sống của Bất Hủ giả, có khí tràng do bọn họ toả ra, nhiều năm qua đi vẫn chưa hề tan đi.

Có thể nói nếu Thạch Hạo và Hoàng Kim sư tử không đủ mạnh, người bình thường căn bản không tới được nơi đây, sẽ bị áp bức đè ép trên mặt đất.

Có thể tưởng tượng, nếu nơi này không bị phá diệt, cho dù không người phòng thủ, thế gian cũng không có mấy ai có thể đi tới nơi đây, quá mức khủng bố.

“Cửa ở đâu?” Hoàng Kim sư tử cũng đang tìm, nó tránh khỏi đống phế tích, đi lên trên hư không, đi lại trước hai con sông lớn.

Cứ như vậy, bọn hắn tìm kiếm rất lâu, nhưng mà một chút manh mối cũng không có, vẫn không thấy một chút động tĩnh nào.

“Có một con đường cổ ở phía cuối nguồn sông Thái Âm Thái Dương, đi thông hạ giới, nhưng mà ở chỗ nào đây?” Thạch Hạo lẩm bẩm.

Đây là manh mối mà hắn tìm hiểu được, thế nhưng tới giờ vẫn không tìm thấy được.

Ầm Ầm!

Đột nhiên, hắn bắt đầu diễn hoá Côn Bằng pháp, sau lưng xuất hiện đôi cánh rồi vẩy nhẹ, Thái Âm và Thái Dương chi khí tràn ngập, va chạm với hỗn độn khí.

“Đúng rồi, hẳn là ở chỗ đó!” Hắn tỉnh ngộ.

Ở chỗ này diễn hoá Âm Dương đại đạo, khiến Thạch Hạo tỉnh ngộ. Cửa vào có thể ở nơi như thế nào? Khẳng định là nơi giao nhau giữa sông Thái Âm và sông Thái Dương.

Nơi Thập Tự giao nhau, có khí Hỗn Độn trào lên, khuếch tán ra ngoài, vô cùng mờ ảo.

Hắn tới gần phía trước, cảm nhận được áp bức trước nay chưa từng có, vô cùng cẩn thận và thận trọng tiến tới.

Thạch Hạo quăng một kiện pháp khí vào nơi giao nhau của hai con sông. Nơi chỉ chỉ lộ ra một chút bọt nước, sau đó khí Hỗn Độn dâng trào, kết quả pháp khí liền bị tan chảy, triệt để huỷ diệt.

Điều này khiến cho Hoàng Kim sư tử hít vào ngụm khí lạnh, không tự chủ được lùi về sau.

Đây là cổ lộ sao? nếu thật tiến vào trong chắc chắn phải chết.

“Không đúng!” Thạch Hạo cau mày, hắn lần nữa diễn hoá Âm Dương đại đạo.

Lần này, không chỉ là Côn Bằng pháp, còn có thần thông Lôi Đế.

Nhắc đến lôi điện, đa phần người ta đều nhất định nó đại diện cho huỷ diệt, là sự trừng phạt của thượng thiên, thế nhưng bên trong lại hàm chứa Lôi Kiếp Dịch hừng hực sức sống.

Âm Dương, Sinh Tử, đều là đối lập, cũng là ôn hoà và chân thật.

Thạch Hạo diễn hoá, toàn thân phát sáng, vô số đốm văn, chút thì là Côn, chút thì là Đại Bằng, chút lại là hoá thân của Lôi Điện, điện hồ dày đặc.

Đùng!

Một tiếng nổ mạnh, thiên địa như bị nổ tung.

“Gào…”

Lông Hoàng Kim sư tử dựng đứng, toàn thân xù lên như một con nhím.

Nó gầm lớn một tiếng, nhanh chóng bỏ chạy về nơi xa.

Bởi vì, ngay lúc này, sông Thái Âm và Thái Dương đã động, cải biến quy tích. Một cái từ giữa trời cao buông xuông, một cái lại vắt ngang qua giữa trời.

Chúng nó vẫn như cũ giao nhau, nhưng đã đổi hướng.

Nơi chúng nó giao nhau chính là nơi Thạch Hạo đang đứng.

Hoàng Kim sư tử thật không dám tin tưởng, loại ảo giác này là thật hay sao?

Hoang đang tắm trong sông dài Thái Âm và Thái Dương sao, muốn quay về trong đại đạo?

Vô Uý sư tử nhìn ra được, hai con sông dài rất là đặc biệt, là do phù văn hoá thành, cũng có hai loại lực lượng bản nguyên ngưng tụ thành.

Ầm ầm !

Nhưng mà, kết cục tồi tề đã không hề xảy ra, nơi hai con sông giao nhau, xuất hiện một cánh cửa rất thần bí, cũng rất quỷ dị, khí Hỗn Độn tràn ra và Thạch Hạo thì đang đứng ngay trước cửa.

Lúc này, cánh cửa đã mở ra, mơ hồ có thể thấy được một cái cổ lộ màu xám bằng đá chưa biết đi thông về nơi phương xa nào.

Tìm được rồi, chính là nơi này!

Thạch Hạo trong lòng kích động, đây nhất định là con đường hắn có thể quay về cố hương!

Hắn thật sự không ngờ tới, cần phải dùng phương thức này khởi động, nhất định phải tinh thông Âm Dương đại đạo, cộng hưởng với hai con sông, mới có thể khởi động ra cổ lộ thần bí này.

Đồng thời, hắn cũng có nghi vấn, vì sao tại nơi giao nhau giữa hai con sông Thái Âm và Thái Dương lại có một con đường cổ kính như vậy?

Đây là niên đại nào lưu lại, là người nào bố trí?

Lại nói, Hạ giới thật sự quan trọng như vậy sao, lại đáng để mở ra một cái cổ lộ như vậy, duy trì liền lạc.??