Chương 1701: Lực thô bạo phá tan tất cả.

Thế Giới Hoàn Mỹ

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Nên biết rằng, tất cả mọi người tới đây đều ôm hi vọng để xem cuộc quyết đấu giữa Cát Cô và Tây Cố, thế nhưng lại không ngờ rằng cuộc chiến còn chưa diễn ra thì hai người này đã ăn lấy quả đắng rồi.

Đồng thời, lại do một người gây nên!

Cả hai người Tây Cố, Cát Cô đều phát lực, bảo thuật ngút trời, phù văn khắp nơi, không ngừng vận dụng tới sức mạnh mạnh mẽ nhất được gọi là cực cảnh, đây chính là sự thể hiện của mọi sự cố gắng để tiến lên đỉnh cao nhất của một cảnh giới.

Đây là thăng hoa!

Thế nhưng, mặc dù là như thế thì bọn họ cũng không thể nào tránh thoát, đồng thời không thể nào đánh văng người kia ra được.

Nắm đấm của hai người bị tóm chặt khiến cánh tay bọn họ run rẩy, thân thể co giật, toàn thân bị một loại sức mạnh khủng khiếp nào đó áp chế.

Tiếp sau đó, mồ hôi tràn trề gần như xụi lơ trên mặt đất.

“Không được!” Tây Cố két lớn, bởi vì bọn hắn đã đánh tan lẽ thường, đột phá cực cảnh, đã xem như là người siêu thoát của cảnh giới này, ít nhất là vô địch ở Hư Thần giới.

Dù cho Tây Cố quyết đấu với Cát Cô thì cũng là kẻ tám lạng người nửa cân, không thể nào bị đối phương áp chế một cách ngang ngược như vậy được, muốn chiến thắng đối phương thì cần phải trả cái giá cực lớn mới được.

Thế nhưng, người thiếu niên trước mắt này lại quá ung dung, thong dong trấn áp cả hai bọn họ!

“Có nguyện bái làm môn hạ của ta chứ!?” Thạch Hạo hỏi dò, bởi vì hắn vô cùng hứng thú với hai người này.

“Ngươi là ai?” Cát Cô quát hỏi.

Ầm ầm!

Xa xa có tiếng vang lớn truyền tới, một con quái điểu xuất hiện với toàn thân bốc cháy hóa thành một cột thần ánh lửa, tựa như là một con Chân Hoàng xuất thế bao phủ về phía Thạch Hạo.

“Ồ, rốt cuộc cũng hiện thân rồi, con chim mà Điểu gia nuôi nấng, thực lực tăng mạnh đó chứ.” Thạch Hạo lẩm bẩm.

Ầm!

Hắn buông lỏng tay thả hai người Cát Cô và Tây Cố ra, cả người lảo đảo thối lui với sắc mặt trắng bệch.

Cũng trong lúc đó tất cả mọi người đều nhìn thấy được, Thạch Hạo tung người nhảy lên trên lưng của con chim khổng lồ kia, hắn vững vàng đáp bên trên.

Chim thần tựa như là Chân Hoàng kia hí dài không vừa ý, thế nhưng sau khi chống cự kịch liệt một đỗi thì chỉ có thể chở hắn rời đi.

“Xảy ra chuyện gì thế, phản xạ thần kinh của ta không được nhạy cho lắm?”

Mọi người choáng váng, một vài biến cố vừa rồi diễn ra quá nhanh.

“Con chim kia có lai lịch rất lớn ở Hư Thần giới này, khả năng là con chim do vị Điểu gia trong truyền thuyết kia nuôi dưỡng!”

Sau khi con chim kia rời đi thì có người giật mình.

Mấy năm vừa qua có rất nhiều người biết tới thân phận không tầm thường của Điểu gia và Tinh Bích đại gia, khả năng là người bảo vệ hoặc là người thống trị Hư Thần giới này.

Đây là một chuyện vô cùng lớn, sinh linh đột nhiên xuất hiện kia có lai lịch ra sao mà đáng để chim thần của Điểu gia tới đây và tiếp dẫn hắn đi?

Con chim khổng lồ kia đáp xuống một ngọn núi cao, tiếp đó thân thể của nó từ từ thu nhỏ lại.

Trên đỉnh ngọn núi có một ông lão đang ngồi xếp bằng, chính là Điểu gia với dáng vẻ như trước kia.

Thạch Hạo nhảy xuống và lộ vẻ kinh ngạc, trạng thái của Điểu gia rất kỳ dị, khí tức tản ra vô cùng kinh khủng và có chút vẻ đen tối.

Hoàn toàn khác với trước kia!

Một niệm thành Phật, một năm thành ma!

Năm xưa hắn có loại cảm giác như thế, Điểu gia và Tinh Bích đại gia quá kỳ lạ.

“Ngươi là ai?” Điểu gia hỏi, khí tức đen tối nồng nặc trên người lan tỏa.

“Xem ra bệnh tình của hai vị càng ngày càng nghiêm trọng rồi, lại quên chính mình là ai luôn.” Thạch Hạo thở dài.

Năm đó, hai người này vẫn luôn là như thế, quên đi quá khứ và sau khi được Thạch Hạo đánh thức thì mới hiểu rõ về một phần chuyện cũ của bản thân.

Hiện tại, tình trạng của hai người cũng không phải rất tốt, hiển hiện ra một mặt rất khủng khiếp, không còn thần thánh như trước nữa.

“Tinh Bích đại gia đâu rồi? Ta là Hoang nè!” Thạch Hạo đáp lời.

Hắn đã biết, nguyên thần của hai người này đã gửi gắm vào Hư Thần giới, chân thân không biết ở phương trời nào, trước sau không cách nào trở về bản thể được nữa cho nên mới dẫn tới việc lạc lối như hiện tại.

“Ồ, là ngươi, lại… trở về nữa à!” Tinh quang trong mắt Điểu gia tăng mạnh tựa như thức tỉnh vậy, khí tức đen tối trên người thối lui và ánh sáng thần thánh an lành lan tỏa.

Thạch Hạo thở phào nhẹ nhõm, cũng may vị này không có không nhận người thân, rốt cuộc cũng đã nhớ lại chút chuyện xưa kia.

“Thiếu chút nữa thì lạc lối rồi, lần này tỉnh lại không biết nên vui hay nên buồn nữa.” Điểu gia nói.

“Ta từ thượng giới xuống đây, mục đích chỉ có một, là đòi bảo thuật.”

“Có thể, không thành vấn đề.” Điểu gia rất nhiệt tình tươi cười, hoàn toàn khác với khí chất vừa nãy, lão báo cho Thạch Hạo biết, chỉ cần Tinh Bích đại gia trở về thì hai người sẽ hợp lực mở ra phong ấn và lấy ra sách cổ bảo thuật, thực hiện lời hứa trước kia.

“Tinh Bích đại gia đâu rồi?” Thạch Hạo hỏi.

“Ầm!”

Đột nhiên, chiếc bồ đoàn mà Điểu gia đang ngồi bên dưới chợt chấn động, đồng thời lão cảm ứng được nên tinh quang trong con ngươi tăng mạnh.

“Ngươi là ai, ngươi mới từ thượng giới xuống đây?” Lão hỏi hắn.

“Dạ!” Thạch Hạo gật đầu.

“Phiền phức lớn rồi.” Điểu gia thở dài.

“Sao thế ạ?” Thạch Hạo lộ vẻ khác thường.

“Đáng ra ngươi không thể quay về mới đúng, có người đánh nát đường lui của ngươi, đóng kín con đường tới thượng giới và giam cầm ngươi ở giới này!” Điểu gia nói.

Lão là người quản lý, có thể hiểu rõ hàng loạt biến hóa của Hư Thần giới, thậm chí là thông đạo liên kết với thượng giới cũng có thể hiểu rõ đang xảy ra chuyện gì.

Ở thượng giới, cặp cửa vàng óng kia đóng kín muốn trấn phong nơi đây lại.

Đây là chuyện vô cùng đáng sợ, nguyên thần của Thạch Hạo không cách nào quay trở về, vĩnh viễn sẽ bị vây ở hạ giới, như vậy sẽ mất đi liên hệ với thân thể đang ở ngoài hiện thực của hắn.

Sau một quãng thời gian thì thân thể này rút sạch huyết thống, nhất định sẽ

thối rửa hủy diệt.

“Bọn họ cũng dám phong ấn à!” Thạch Hạo lạnh lùng nói.

Hắn cũng từng dự liệu qua việc này, có lẽ sẽ có người ác độc đoạn đi đường lui của hắn, thế nhưng không nghĩ tới sẽ nhanh như thế.

“Ngươi không lo lắng à? Có thể người sẽ giống như ta, nguyên thần và thân thể sẽ vĩnh viễn mất đi liên hệ.” Điểu gia thở dài.

“Không phải các ông đã từng nói, nếu đủ mạnh thì dù là quy tắc cũng có thể đánh xuyên, cánh cửa vàng óng kia dù có mạnh cũng có thể đánh vỡ.” Thạch Hạo nói.

Đây chính là vị trí sức lực của hắn, đã sớm ước lượng đong đếm cánh cửa vàng óng kia rồi.

“Cái tên nhóc điên này, lẽ nào ngươi cố ý muốn đánh thủng cánh cửa vàng óng kia, sáng tạo nên một tráng cử tiếp nữa hả?” Điểu gia giật mình.

“Cũng không phải cố ý lưu lại hi vọng để bọn họ ám hại ta, chỉ là đám người kia quá ác độc, lại muốn hại ta tới mức đó nữa chứ. Còn ta, đương nhiên phải mạnh mẽ phá quan rồi.”

Thạch Hạo nói, mặc dù nói năng ung dung thế nhưng hắn cũng chẳng dám khinh thường chút nào, nhanh chóng lao trở về đường cũ.

“Hay là để ta đánh xuyên cánh cửa Hư Thần giới này xem sao?” Thạch Hạo cười đùa để bản thân thả lỏng.

“Đừng!” Điểu gia ngăn cản, tiếp đó là mở cánh cửa để Thạch Hạo tiến vào.

“Lần đi này rất nguy hiểm hi vọng ngươi có thể thuận lợi đánh xuyên cánh cửa vàng óng ấy.” Điểu gia khẽ thở dài.

Ầm ầm!

Trời long đất lở, Thạch Hạo điều khiển tia điện chạy dọc theo con đường đá lên trên, đây được mệnh danh là đường lên trời.

“A ha, cứ thế đẩy Hoang vào chỗ chết, thật là dễ quá đi mà!”

“Giết hắn chẳng hề tốn chút sức lực nào, quá dễ dàng!”

Phía ngoài cánh cửa thuộc Linh giới có một vài sinh linh to nhỏ giao lưu, tất cả đều là cường giả, bọn họ âm thầm xuất thủ đóng kín cánh cửa vàng óng kia lại, đoạn đi đường lui của Thạch Hạo.

Đồng thời, bọn họ cũng thỉnh cầu Thần quy tắc phong ấn nơi này lại.

“Ha ha, chỉ là cái tên Hoang mà thôi, chỉ là một thiếu niên nên rất còn non, chết quá sớm, đã được quyết định từ lâu rồi.”

Boong!

Khi bọn họ tám dóc thì tiếng vang to lớn truyền tới, có người đang nện vào cánh cửa vàng óng.

Gầm!

Đồng thời có tiếng gào thét, có tiếng sấm nổ, lực trùng kích nện mạnh lên cánh cửa vàng óng chấn cho thần hồn người nghe rung lắc.

“Thật là mạnh, Hoang phản ứng cũng nhanh đó chứ, hắn muốn giết sang, muốn mạnh mẽ phá quan.”

“Dù cho hắn rất mạnh thì cũng vô dụng mà thôi, đã chậm rồi, cánh cửa vàng óng này rất khác biệt, là quy tắc của bảo vệ Linh giới tọa hóa, không ai có thể nghịch thiên xông qua được.”

Boong!

Cánh cửa khổng lồ rung lắc, tia lửa tung tóe, ánh điện chói lóa.

“Boong boong…”

Ngày hôm đó, đi kèm những tiếng vang của kim loại chính là sự biến hình của cánh cửa vàng óng khi bị oanh kích, bên trên hiện lên những vết quyền ấn.

Rầm!

Mấy chục gần trăm cuộc oanh kích qua đi và mọi người phía sau cánh cửa vàng óng đó đều hoảng sợ, quá biến thái mà, mạnh mẽ khủng khiếp, phong ấn của cánh cửa vàng óng đang bị nơi lỏng, không cách nào áp chế được nữa.

Boong!

Rốt cuộc có một tiếng vang nhỏ truyền ra, cánh cửa vàng óng xuất hiện vết nứt đã khiến nhiều người cực kỳ lo lắng.

“Quá biến thái mà, sao hắn lại mạnh mẽ như thế được chứ, vượt qua cực cảnh mà, ngay cả cánh cửa vàng óng cũng không thể ngăn cản được hắn!”

Mọi người hoảng sợ, vô cùng khiếp sợ.

Boong!

Lại thêm một tiếng vàng cực lớn truyền ra và bên trên cánh cửa vàng óng đó nằm dày dặc tơ nhện, vết rạn nứt rất rõ ràng, bùm, cánh cửa vàng óng bị đánh xuyên.

“Trời ơi, đây là một con quái vật mà, thông đạo của Linh giới cũng bị đánh mở, bị người khác dùng nắm đấm đấm xuyên luôn!”

Phía sau cánh cửa thuộc Linh giới, rất nhiều người chấn kinh hét toáng lên.