Chương 1666: Bức lui Đế tộc

Thế Giới Hoàn Mỹ

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Thạch Hạo rất thanh tú thế nhưng lúc này lại vô cùng khiếp người, mang theo máu của Đế tộc, thân thể cao ráo được phù văn bao phủ, từng luồng thánh quang bốc lên cao!

Nắm đấm mang theo máu từ từ rút ra khỏi thân thể của Ổ Côn, thi thể ấy rơi giữa hư không.

Yên lặng như tờ, chiến trường rơi vào sự yên tĩnh trong ngắn ngủi, kết quả này quá chấn kinh, bốn đại cường giả trẻ tuổi Đế tộc, Tác Cô, Khánh Khôn, Dư Vũ, Ổ Côn đều chết trận.

Xung đột kịch liệt là thế, chiến đấu đáng sợ như vậy làm cho mọi người đều hoa mắt chóng mặt, rung động sâu sắc.

Nếu tính thêm Xích Mông Hoằng, là đời sau của Xích vương trước kia nữa thì Thạch Hạo tổng cộng giết chết năm cao thủ Đế tộc, chiến tích bực này tuyệt đối rất chói mắt.

Huy hoàng trăm đời, truyền lưu vạn năm, kỷ nguyên này chưa hề có chiến tích cỡ này, huy hoàng cực hạn!

Nếu như đã thắng như vậy, thì chiến đấu kết thúc!

Trên tường thành Đế quan, sau sự trầm lặng đi qua là sự sục sôi âm thanh rung trời, rất nhiều hò reo hưng phấn kích động.

Một người giết chết bốn vị cao thủ Đế tộc, tuyệt đối là thần thoại của sự bất bại!

Từ quá khứ tới hiện tại, ở trong kỷ nguyên này Đế quan vẫn luôn rơi vào trạng thái bị áp bức, bị dị vực uy hiếp, mỗi lần thủ quan đều rất bị động, đều phải trá giá bằng máu và cả bằng mạng sống bản thân.

Hiện giờ, dưới trận chiến này đã giết chết mấy vị Đế tộc, Thạch Hạo đã sửa lại lịch sử.

Về phía dị vực, hiện tại cảm thấy khó chịu và đắng chát, không hề nghĩ tới sẽ xuất hiện kết quả như thế này.

Trước sau có tổng cộng năm anh kiệt Đế tộc bị một người giết chết, dù cho bốn đại cao thủ đồng loạt xuất thủ thì cũng không ăn thua, kết quả đều bỏ mạng.

hoang, sao lại đáng sợ như thế chứ? Muốn khai sáng nên truyền thuyết vô địch ư?

“Hắn từng là tù nhân của giới ta, nhưng hiệngiờ lại đánh gục cả Đế tộc…” Có người nhẹ giọng run rẩy nói, vừa sợ vừa kinh cùng với chút lo lắng.

Hoang, hắn làm cách nào mạnh mẽ như thế, một người hạ gục năm cao thủ Đế tộc.

Thạch Hạo đáp xuống mặt đất đầy bình tĩnh đồng thời hu hồi mấy bộ thi thể, có thân thể ma cầm, có thân thể cự thú, có cánh chim đẫm máu, có sừng lân rực rỡ.

Đây chính là huyết nhục của Đế tộc, đối với những sinh linh khác thì dù cho có nghĩ cũng không dám nghĩ tới, ai có thể giết chết Đế tộc, ai dám đụng vào?

Hiện giờ, một người trẻ tuội lại như đang săn thú, giết chết anh kiệt của Đế tộc đồng thơi cất đi thân thể của bọn họ.

Ngoại trừ Dư Vũ có hình người đã bị Thạch Hạo đánh nổ tung ra thì những người khác mặc dù bị chia năm xẻ bảy, thế nhưng hình thể vẫn còn lưu lại tương đối.

“Lần này đủ ăn rồi!” Thạch Hạo lẩm bẩm.

Lời này đã phá tan hình tượng của hắn, mới vừa còn oai hùng với khí thế ép người, hiện giờ lại nói tới ăn uống.

Đương nhiên, khi rơi vào tai của những người xung quanh thì càng cảm thấy hắn điên khùng hơn, lại dùng Đế tộc làm thức ăn, trăm nghìn vạn năm qua ai dám?

“Gào…”

Rốt cuộc, phương hướng dị vực cũng truyền tới âm thanh gầm rú, rất nhiều sinh linh gào thét mang theo sát khí mãnh liệt bao phủ chiến trường.

Đó là những tu sĩ có quan hệ với Đế tộc, từng người đều tức giận biểu đạt sự không vừa lòng, ước ao có thể tru diệt Hoang ngay tức khắc.

Trận chiến này khiến Đế tộc tối tăm mặt mày, bị đả kích cực kỳ sâu sắc, từ trước tới giờ bọn họ là vô địch nhưng nay lại gặp phải thất bại vô cùng to lớn như vầy.

Trên chiến trường, Chí tôn của dị vực khi chớp chớp mắt đều tản ra vẻ lạnh lẽo âm trầm, tia địa bắn bốn phía, bọn họ không hề động thủ thế nhưng lại đang tản ra sát ý ngập trời.

Cách đó không xa, Mạnh Thiên Chinh cầm cờ lớn tả tơi trong tay, đây chính là cờ chiến thời tiên cổ từng nhuộm qua tinh huyết Tiên vương, đã ngưng tụ ra chiến ý cùng sát khí của thời đại kia.

Ngoài ra, phía trên đỉnh đầu của hắn chìm nổi Thập Giới đồ đối kháng với những sinh linh phía đối diện.

Nếu như bọn họ chiến đấu thì sẽ ảnh hưởng cực sâu, đám người Mạnh Thiên Chính nếu thất bại thì sẽ mang ý nghĩa, Đế quan sẽ thất thủ, hoàn toàn luân hãm.

Lầu gác cửa thành sụp đỗ, đây chính là thời điểm yếu nhất của Đế quan và có thể dùng Tiên khí để đánh nổ.

“Hoang, ngươi rất mạnh và cũng rất giỏi, thế nhưng cho rằng mình vô địch trong đồng đại ư, còn kém xa lắm!”

Nhưng lúc này, phía đối diện có một người trẻ tuổi với ánh tư khiếp người đi tới, trong tay cầm một thanh thiên mâu, thân thể như giao long cao ráo mang theo khí phách duy ngã độc tôn.

Người này rất cao ngạo và cũng đầy tự tin, toàn thân mang theo hào quang và được vòng thần bao phủ tựa như con trai của Thiên đế, hắn đứng nơi đó tựa như trở thành trung tâm của thế giới.

Hắn vô cùng phi phàm, mái tóc đầy đầu rực rỡ, mi tâm tựa như khắc ma văn lưu chuyển sức mạnh khiếp người, một đôi mày kiếm rất dài tới tận tóc mai.

Người này chính là thanh niên đầu tiên từng tuyên bố muốn giết chết Thạch Hạo, từng cầm thiên mâu trong tay chỉ thẳng Thạch Hạo phía xa xa hòng khiêu khích, hắn đang ở cảnh giới Độn Nhất.

Người này cao hơn một cảnh giới so với đám Ổ Côn, Dư Vũ, Xích Mông Hoằng, nếu không phải đã có sáu tiểu Đế xích kích thì hắn sớm đã quyết chiến với Thạch Hạo rồi.

Đế tộc thuộc cảnh giới Độn Nhất!

Hoàn toàn chính xắc, hắn chính là nhân vật thủ lĩnh trong thế hệ trẻ tuổi phía đối diện.

“Ta cho ngươi thời gian nghỉ ngơi, mãi cho tới tận ngươi khổi phục lại đỉnh cao mới thôi!” Người thanh niên này quát lên, chiến y lấp lánh lưu chuyển ký hiệu.

COn ngươi lấp lánh hóa thành ký hiệu làm người kinh hãi!

Sinh linh đầy mạnh mẽ, Đế tộc thuộc cảnh giới Độn Nhất, đáng sợ tuyệt đối, mang theo khí tức đại đạo tựa như con trai Thiên đế giáng trần hòng quét ngang thế gian.

Lúc này, khi chiến ý của hắn lan tỏa bên ngoài cơ thể thì thân thể trở nên óng ánh, được một trăm lẻ tám vầng sáng bao phủ, trở thành hao quang rực rỡ nhất trong thiên địa này.

Có rất nhiều người trẻ tuổi đứng gần đó sợ hãi, lông tóc dựng đứng, cùng với sự phóng thích khí thế đầy mạnh mẽ của thiếu niên này khiến bọn họ cảm giác run rẩy, đại đạo của bản thân bị áp chế.

Là sao vậy?

“Áp chế vạn đạn, vạn pháp bất xâm!” Có người than nhẹ nói ra nguyên nhân.

“Hắn… là đời sau của Vô Thương!” Bên phía Đế quan, một vị có tiếng tăm mang theo vẻ kiêng kỵ cùng bất đắc dĩ nói thế.

Vô Thương, trước đây không lâu từng dùng thiên mâu giương kích Thiên uyên, muốn đưa một sinh linh bất hủ qua đây, đó là một tồn tại cổ xưa không thể nào tưởng tượng ra được, mạnh mẽ tuyệt thế.

Thiên phú của tộc này là đáng sợ nhất, miễn dịch pháp tắc, vạn pháp bất xâm, cường địch khó mà tin được!

“Hạo Phong!”

Đời sau của Vô Thương đã bị người khác nhận ra, hắn tên là Hạo Phong.

Thạch Hạo xoay người với vẻ mặt lạnh lùng nhìn về phía hắn, nói: “Ngươi cảm thấy với cảnh giới Độn Nhất sẽ áp chế được ta?”

Hắn chưa bao giờ chùn bước, vừa tiến tới vừa tràn ngập ra chiến ý cùng sát ý kinh người, lại muốn mở ra chiến sự thế nhưng lần này muốn đối phó địch thủ càng mạnh mẽ hơn nữa.

Năm tháng mà Hạo Phong tu luyện tuyệt đối hơn xa hắn, tuổi tác cũng lớn hơn rất nhiều đám người Ổ Côn, Dư Vũ, là một đại tu sĩ cảnh giới Độn Nhất, thực lực đáng sợ.

“Muốn chiến thì chiến thôi, đều có thể chém ngươi cả!” Thạch Hạo nói.

Lời nói vừa ra liền khiến nhiều người kinh ngạc tới ngây dại, sinh linh của dị vực căm phẫn, cảm thấy Hoang quá ngông cuồng, cho rằng Đế tộc là gì chứ?

Lẽ nào hắn cho rằng, có thể vượt cấp đại chiến với Đế tộc?

Chuyện này tuyệt không thể!

Trong mắt của mọi người, Đế tộc có thể đè ép các chủng tộc lớn trên thế gian, không có bất kỳ sinh linh nào có thể vượt cấp đại chiến với bọn họ.

Răng rắc!

Từng tia chớp hiện lên bầu trời, xung quanh Thạch Hạo lấp lánh không thôi, đó là sức mạnh của thiên kiếp.

Sấm vang chớp giật, thanh thế dọa người.

Sấm chớp này mang theo khí hỗn độn cùng với hào quang đáng sợ tới chói mắt hiện lên giữa trời cao, nó muốn trút xuống Thạch Hạo.

“Hắn muốn độ kiếp, tiến váo cảnh giới càng cao hơn!” Có người kinh ngạc nói.

Hoang, quá nghịch thiên, ở ngay trong chiến trường mà dám làm như vậy, thật sự gan to bằng trời, khiến người phải kính nể.

Bất cứ lúc nào Thạch Hạo cũng có thể tiến vào cảnh giới Độn Nhất cả, thế nhưng hắn vẫn luôn tôi luyện bản thân, không có nóng lòng phá quan, bởi vì tốc độ tu hành gần đây của hắn quá nhanh.

Với độ tuổi của hắn mà đã trở thành cao thủ cảnh giới Trảm Ngã viễn mãn thì đủ vang dội cổ kim rồi, ít nhất trong Cửu thiên của kỷ nguyên này chưa từng xuất hiện qua.

Thạch Hạo muốn rèn luyện thêm một đoạn thời gian nữa rồi mới đột phá tiến vào cảnh giới Độn Nhất, phòng ngừa đạo cơ không được vững chắc.

Hiện giờ, Hạo Phong muốn chiến thì Thạch Hạo sẽ phá quan trở thành sinh linh thuộc cảnh giới Độn Nhất, tuy rằng có thể tiếp tục mài giũa bản thân ở trong cảnh giới Trảm Ngã này nhưng hỏa hầu gần như đã đủ, tiếp đó có thể dùng thiên kiếp để rèn luyện đạo thể.

Dĩ vãng, hắn đều tu hành tới cảnh giới viên mãn rồi sao đó thoát ra khỏi cảnh giới vốn có, như thế công cuộc phá quan sẽ khiến hắn cảm thấy nội tình đủ sâu, đạo cơ được kiên cố lâu dài.

Hôm nay, hơn phân nửa người này chưa chắc đã là cảnh giới Độn Nhất sơ kỳ, cho nên Thạch Hạo cảm thấy cần phải vượt cửa ải ngay, dùng đạo hạnh của cảnh giới Độn Nhất giết chết người này.

“Hạo Phong, lùi lại, hắn muốn độ thiên kiếp, nếu như cuốn ngươi vào trong thì không tốt lắm.”

Chí tôn lên tiếng không cho Hạo Phong xuất chiến, mệnh lệnh hắn quay trở lại.

Thực ra, tu sĩ của dị vực cũng có chút lo lắng, sợ sau khi hoang tiến vào cảnh giới Độn Nhất thì vẫn đáng sợ như trước, vạn nhất đạo hạnh tiến thẳng tinh thâm, sức chiến đấu không gì sánh được.

Nói như thế, có thể sẽ xuất hiện chuyện ngoài ý muốn.

Nói tóm lại, tu sĩ của dị vực sợ Hoang của cảnh giới Độn Nhất đánh bại Hạo Phong.

Kết quả như thế này, tuyệt đối không thể tiếp thu được.

Thế hệ trẻ tuổi của dị vực đã đủ thảm rồi, nếu như Thạch Hạo lên cấp rồi lại đánh bại Hạo Phong thì sẽ càng khiến Đế tộc hổ thẹn hơn, không lời nói để nói nữa.

Loại chuyện này tuyệt đối không thể phát sinh, nhất định phải ngăn cản.

Hạo Phong không phục, muốn xuất chiến thế nhưng bên trong Chí tôn cũng có hai vị Đế tộc đã xầm mặt lại, mệnh lệnh hắn phải lùi về sau.

“Ngươi lui về đi, quyết định vận mệnh của Đế quan là do chúng ta, dù cho giết hết thế hệ trẻ tuổi nhưng các ngươi không cách nào phá mở được bức tường cổ kia thì cũng vô dụng mà thôi.”

“Giết hết Chí tôn Đế quan, hết thảy đều sẽ dễ nói chuyện.”

Hai vị Chí tôn Đế tộc lần lượt lên tiếng.

Thạch Hạo rút lui, không hề có một lời cự lại nào, không phát sinh thêm cuộc đại chiến Đế tộc nữa.

“A, ha ha…” Thạch Hạo cười to không ngừng.

Đồng thời, một tiếng ầm vang lên, toàn bộ sấm chớp trên đầu hắn đều biến mất, trận kiếp phạt này mạnh mẽ bị đình chỉ.

Tất cả mọi người đều hít vào ngụm khí lạnh, thiên kiếp chuẩn bị hạ xuống thế nhưng hắn lại có thể chặn đứng ư?

“Không hổ là người tu pháp môn Lôi đế và cũng là người từng chiến được Lôi trì, thành ra mới phi phàm như thế.” Có người phía Đế quan than nhẹ.

Thạch Hạo không hề xuất thủ thế nhưng lại bức lui được sinh linh Đế tộc.

“Đến lượt chúng ta, ai dám đánh với ta một trận?”

Một vị Chí tôn của dị vực bước lên trước.

Tất cả mọi người đều biết, cuộc đại quyết chiến chân chính đã tới, để xem sinh linh bên phía Đế quan có thể ngăn trở được không.

Mạnh Thiên Chính bước ra, nói: “Giết tới giết lui, thật khiến người chán ghét, không bằng luận sinh tử trên bàn cờ, một ván phân thắng thua thì thế nào!?”

“Có thể!” Chí tôn Đế tộc đáp ứng.