Chương 1704: Thí Tiên

Thế Giới Hoàn Mỹ

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Tàn tiên, dù cho tàn phế thì cũng không ai dám xem lão là kiến hôi cả, vẫn mạnh mẽ không gì sánh được, không thể nào chiến thắng được!

Sở dĩ Thạch Hạo nói như vậy hoàn toàn là cố ý khiêu khích sỉ nhục, bởi vì, trước đây không lâu chính tên tàn tiên này đã đứng bên trong điện đồng dõi mắt nhìn xuống Thạch Hạo, muốn giết hắn cũng chỉ cần giơ tay lên là đủ.

Ánh lửa rực rỡ soi sáng vĩnh hằng!

Ai cũng không ngờ tới sẽ có một kết quả như vậy, ngay cả bản thân Thạch Hạo cũng không thể nào tưởng tượng ra được, dấu ấn Chân Tiên lại bị nuốt và đốt sạch!

Nguyên bản, vết tích tàn tiên bên trong điện đồng được một chùm chân hỏa của bản thân lão bao quanh, thế nhưng hiện tại lại có một chùm chân hỏa khác xuất hiện và muốn giết lão!

“Đây là… không!”

Tàn tiên hét thảm, lão thật sự không cam lòng, con sâu trong mắt của lão lại chuẩn bị đánh giết mình, chuyện này nói ra thì ai sẽ tin chứ?

Một ngọn lửa được tạo thành từ ký hiệu đang lấp lánh lập lóe nơi đó, nó rất thần thánh và cũng rất an lành, đương nhiên đây cũng chỉ là nhận định của những người khác.

Còn với tàn tiên thì đó là địa ngục, là vực sâu, một khi rơi vào trong thì khó có thể tránh thoát được, mang ý nghĩ hủy diệt quạnh hiu!

Gào!

Lão hét lớn một tiếng, ánh lửa cuồn cuộn bao phủ đất trời, núi cao sông lớn xung quanh đều bị thiêu đốt đến đỏ đậm và hóa thành dung nham rồi sau cùng là bị sấy khô.

Không một thứ gì có thể cản được, đó là chân hỏa của tàn tiên, đai biểu cho sức mạnh Tiên đạo, có thể thiêu hủy tất cả.

Nhưng mà, lão cũng không cách nào đánh giết được Thạch Hạo, bởi vì, Hoang đang được một ánh lửa khác bảo vệ.

“Làm sao lại như thế chứ!” Lão gào thét, bản thân đang giải thể, thứ được gọi là dấu ấn Tiên đạo kia đang rạn nứt, lão như muốn bị hủy diệt.

Răng rắc!

Tiếng vang giòn giã tựa như vùng thế giới này bị người xé rách, như muốn đi về điểm cuối của cuộc tận thế.

Tàn tiên hét lớn một tiếng cuối cùng rồi toàn bộ ánh lửa nổ tung và trong phạm vi không biết bao nhiêu vạn dặm xung quanh bị san thành bình địa, hóa thành biển dung nham, cuối cùng là trở thành tro tàn.

Lão chết như vậy, bị ánh lửa nuốt chửng!

Sau cùng khi tất cả yên tĩnh trở lại thì trước mắt Thạch Hạo cũng chỉ còn dư lại một chùm sáng cao bằng nắm đấm, nó được tạo thành từ ký hiệu và không ngừng chập chờn.

Hoàn toàn chính xác, nó đã hút lấy chân hỏa của tàn tiên và tinh luyện ra tinh hoa hòa vào bên trong mình, nuốt sạch.

Tất cả cứ kết thúc như vậy, tựa như là một giấc mông, dấu ấn của cường giả cấp Tiên đạo bị thiêu chết như thế!

Bên trong mấy chục mấy trăm vạn dặm của khu địa vực này trở nên tàn tạ, sơn hà bị diệt sạch!

Vô cùng khủng khiếp, dưới một đòn kia, chỉ một ánh lửa mà đã đốt cháy sạch sẽ, tạo nên cảnh tượng như tận thế vậy.

Vèo.

Cung điện đồng kia phá tan trời cao và phóng đi xa, tiếp đó là hóa thành mưa ánh sáng bỏ trốn.

Thạch Hạo ngẩn người rồi biến sắc, hắn nhanh chóng tiến về nơi xa, tiếp đó hắn cũng hóa thành mưa ánh sáng rời khỏi Hư Thần giới.

Trong tĩnh thất, chân thân của Thạch Hạo chợt mở bừng cặp mắt tựa như là hai bó đuốc bốc cháy hừng hực với ánh sáng chói lóa, rọi sáng cả căn nhà đá này!

Hoàng điện bồng bềnh bay lượn nơi bả

vai của hắn.

Thạch Hạo đứng thẳng người, lòng đầy nôn nóng lao ra khỏi nơi bế quan, hắn muốn đi gặp ba mẹ mình, muốn gặp Tần Trường Sinh, hắn muốn dẫn người nhà của mình rời khỏi nơi này ngay tức khắc.

Bởi vì, hắn đã giết Tiên, đây là chuyện vô cùng to lớn, phía sau chính là một trận mưa to gió lớn không tài nào đoán được!

Nếu như giết gọn gàn sạch sẽ thì không nói, có thể đó chỉ là một vệt vết tích của tàn tiên mà thôi chứ chẳng phải là chân thân, thế nhưng chuyện tiếp theo chắc chắn sẽ là đại họa.

Dưới tình huống kia, hắn không thể không giết, không có lựa chọn nào cả!

“Cái gì, ngươi giết Tiên?” Dù cho Thạch Tử Lăng cùng Tần Di Ninh sớm đã đánh giá rất cao con trai trưởng này, xem hắn như là thiên tài ngút trời từ vạn cổ tới nay nhưng cũng không ngờ rằng sẽ nghe được một tin tức kinh thiên động địa như vậy.

Hành động này vĩ đại tới cỡ nào chứ, hoàn toàn không thể nào tưởng tượng ra được!

Trước kia vẫn luôn bàn luận xem thử kỷ nguyên này có Tiên hay là không, khắp nơi đều cho rằng, không một ai có thể bước ra được bước kia, kết quả… người con trai trưởng này lại tàn sát một vị Chân Tiên.

“Cũng không phải giết chết mà chỉ là một vệt vết tích bị con giết thôi, thế nhưng chính vì như vậy mới là đại họa, nhất định phải rời đi ngay!” Thạch Hạo nói.

Tần Trường Sinh vừa tới và hiểu được tình hình thì chỉ biết trợn tròn mắt, tên khốn này cũng chơi trội đó chứ, ngay cả vị tồn tại kia của Tiên điện mà cũng dám động vào?

“Ngược lại cũng không sao, chưa chắc phải sợ hắn.” Sau khi suy nghĩ một đỗi thì Tần Trường Sinh nói như thế.

“Hả?” Thạch Hạo kinh ngạc.

“Theo như hiểu biết của ta, tồn tại luôn trầm miên của Tiên điện kia cũng chỉ là tàn tiên mà thôi.” Tần Trường Sinh nói.

Thông qua lão thì Thạch Hạo hiểu được càng nhiều hơn.

Trận chiến năm đó, tồn tại của Tiên điện hoàn toàn bị đánh cho tàn phế, thân thể chỉ còn lại một đoạn, nguyên thần cũng chỉ là mảnh vỡ, tất cả đều không hoàn chỉnh, tả tơi không tài nào tả nổi.

Không phải là hắn không muốn hồi phục lại như cũ mà là bởi vì, quy tắc của kẻ địch đã ăn mòn pháp thể lẫn thần hồn của người này, không cách nào tiêu trừ tận gốc được, càng ngày càng chuyển biến xấu, chỉ có thể kéo dài hơi tàn mà thôi.

“Hắn không ra ngoài được.” Tần Trường Sinh giải thích tiếp.

Tiên điện, đó là một cổ địa vô cùng thần bí, nơi đó có một dòng suối tiên và tồn tại kia đang trấn áp mình bên trong nguồn suối đó, an nghỉ từ xưa tới nay.

Nếu không có dòng suối tiên kia thì lão đã sớm chết rồi.

Đó là một trong vài nguồn suối Tiên đạo còn sót lại từ thời kỳ Tiên cổ đầy phồn thịnh và huy hoàng kia, kết quả sau trận chiến ấy đã bị kích tan, cao thủ chết sạch.

Tàn tiên sống trên đời, lão đã xem như là cao thủ cái thế của kỷ nguyên này rồi, cho nên nguồn sối còn lại kia rơi vào trong tay lão và dùng để tẩm bổ tàn thể cũng như hồn phách của lão.

Ngay cả tòa Tiên điện bằng đồng kia, bình thường đều nằm ở bên trên suối tiên, rất ít bị điều động, phần lớn thời gian đều ở đó để bảo vệ.

Một vệt dấu ấn rất quan trọng do tàn tiên lưu lại nằm ở bên trong điện đồng, mục đích là để điều khiển mọi thứ, một khi có biến thì có thể kêu gọi tòa điện đồng cổ xưa kia trở về.

“Hiện giờ ngươi đánh đánh giết dấu ấn bên trong tòa điện đồng kia, hiển nhiên sẽ ảnh hưởng cực lớn, rất có thể sẽ tạo nên ảnh hưởng đáng sợ cho tàn tiên kia, hắn sẽ bị cắn trả.” Tần Trường Sinh nói.

Bởi vì, tàn tiên kia vốn không có hoàn chỉnh, đang dùng suối tiên để kéo dài tính mạng, hôm nay lại mất đi một vệt vết tích thần hồn vô cùng trọng yếu thì chính là tai họa.

Tần Trường Sinh suy đoán, đối mặt xung kích xẹt qua tính mạng này thì tàn tiên càng không dám xuất thế, quá nửa sẽ tiến vào nơi sâu nhất của nguồn suối để tẩm bổ phế thể.

Nếu không, lão rất có thể sẽ tử vong!

“Ồ, lại như thế nữa ạ?” Thạch Hạo khá là giật mình, một đòn vô ý là gọi ra đoàn chân hỏa kia của hắn không ngờ lại có thể hoàn toàn giết Tiên?

“Hay là, chúng ta giết thẳng tới cửa luôn, thừa dịp lão suy yếu, làm một mẻ khỏe cả đời, tiêu diệt lão!” Thạch Hạo tàn nhẫn nói.

Tàn tiên tồn tại, sẽ là một mối họa.

“Không được, tàn tiên không xuất thế không có nghĩa là hắn không mạnh cùng với không thể chiến, đó là do hắn tiếc mệnh. Nếu như không thèm

đếm xỉa, bỏ mặc tất cả thì có thể tiến hành một đòn huy hoàng, đánh ra sức chiến đấu đáng sợ nhất, thần cản giết thần phật cản giết phật! Đương nhiên, một khi xuất thế và tiến hành một trận chiến như thế thì quá nửa hắn không thể sống tiếp được, giống như tự đốt chết bản thân vậy.” Tần Trường Sinh alức đầu.

Nếu không, vì sao qua nhiều năm như thế lão cũng không hề xuất thế mà luôn ẩn nhẫn, chỉ có thể ngồi xem mấy gió biến ảo trên thế gian này.

“Uổng cho một vị tiên như lão, không ngờ lại sợ chết như thế, nếu như ta là hắn thì nhất định sẽ lết cái thân thể tàn phế ấy tới Biên haong, tiến hành một trận chiến cuối cùng của nhân sinh, kết thúc trong huy hoàng.” Thạch Hạo nói.

Hiểu rõ về tàn tiên và hồi tưởng lại Mạnh Thiên Chính, tiếp đó là so sánh hai người với nhau liền khiến Thạch Hạo càng xem thường tàn tiên hơn.

“Dù sao cũng là tàn tiên đó, thủ đoạn thông thiên, dù cho không cách nào rời khỏi suối tiên thì cũng sẽ có rất nhiều hậu chiêu sát phạt.” Tần Di Ninh lo lắng, muốn mang con trai trưởng về hạ giới.

Chỉ là, con đường về hạ giới tuy đã có manh mối quan trọng thế nhưng vẫn chưa xác định hoàn toàn được.

“Không sao đâu, chỉ cần không phải tàn tiên chân chính xuất thế, còn những thủ đoạn khác thì Bất Lão sơn đủ khả năng đón đỡ.” Tần Trường Sinh nói.

Loại tự tin này khiến Thạch Hạo kinh ngạc chớ đừng nói là đám người Thạch Tử Lăng.

“Nơi đây có Ngũ Hành sơn, những kẻ khác không dám lỗ mãng đâu!” Tần Trường Sinh nói.

Bởi vì, Ngũ Hành sơn chính là vật thần thánh, là chí bảo chân chính.

“Đáng tiếc nó đã bị hư hại, đồng thời đang trong trạng thái phong ấn thần bí, nếu không sẽ càng mạnh hơn nữa.” Tần Trường Sinh nói.

Tần Trường Sinh có thể đạt được Ngũ Hành sơn, toàn bộ đều là do khối tiên cốt này, nó từng mang theo lão đi đoạt hàng loạt tạo hóa.

Trong đó, Ngũ Hành sơn là thần bí nhất và cũng là kinh khủng nhất!

Tần Trường Sinh vĩnh viễn không bao giờ quên tình cảnh khi lần đầu tiên nhìn thấy Ngũ Hành sơn.

Năm đó, bộ ngực lão tỏa nhiệt và khối tiên cốt này phát sáng, từ bên trong thể nội lao ra hàng loạt ký hiệu rồi hóa thành tiên diễm, chỉ dẫn lão tiến về một phương hướng nhất định.

Cuối cùng, lão tiến vào bên trong một khi cổ giới tả tơi.

Nơi đó có một ngọn núi cổ tựa như là năm ngón tay của con người, năm ngọn núi gắn liền với nhau, tiên khí cuộn trào, khí hỗn độn bốc lên.

Bên trên ngọn núi có từng bộ di hài Thần Ma, đáng sợ vô biên.

Ở nơi đó, hắn từng nghe được một âm thanh tựa như thở dài và cũng như là đang hồi ức lại, Ngũ Hành sơn phải gánh lấy rất nhiều Thần Ma trong hỗn độn, trên bề mặt của nó có rất nhiều thần linh!

Nhưng mà, tóm gọn lại bọn họ đều chết cả!

Tần Trường Sinh không giấu giếm gì cả, kể rõ lại tình cảnh khi lần đầu tiên bản thân nhìn thấy Ngũ Hành sơn đã khiến cho ai nấy không khỏi hít vào hơi khí lạnh.

Rầm!

Ngày hôm đó, nơi phương hướng Tiên điện tuôn ra một luồng khí tức kinh khủng, tiên vụ ngập trời lan tràn xé rách cả bầu trời, khiến cho một ít thiên thể ở vực ngoại rơi rụng lả chã.

Cảnh tượng này chấn động tất cả mọi người.

Tin tức truyền ra, ca Ba ngàn châu đều kinh sợ!

Đồng thời, sau khi sức mạnh Tiên đạo đầy khủng khiếp kia bạo nổ thì khu vực này đột nhiên trở nên quạnh hiu.

Không sai, sau phồng thịnh chính là tử khí tràn đầy.

Tựa như một ngọn nên đang đốt sáng và đột nhiên gió lớn thổi qua, chớp mắt bị đập tắt.

“Đèn đã cạn dầu, hồi quang phản chiếu!”

Có người đưa ra suy đoán kinh người như thế, cho rằng khả năng tàn tiên tồn tại trong Tiên điện sẽ tiêu đời, quá nửa sẽ chết ở ngay trong khu vực trầm miên của mình.

Đây là sự kiện vô cùng lớn!

“Trời ơi, ta từng nghe nói, các lộ cao thủ đã chặn đánh TIên, dù cho là tiên điện cũng đã được điều động luôn đó, chẳng lẽ nói, chính vì thế nên mới dẫn tới cái chết của tàn tiên này?”

Tin tức bùng nổ khắp Ba ngàn châu!

Việc này tựa như động đất cực mạnh, cường giả các nơi đều nghẹn họng trừng mắt.

Rất nhanh đã có người đi xác minh, dọc theo cổ lộ tiến vào khu vực của Tiên điện để tra xét đã xảy ra chuyện gì.

Ở thế gian này, không có bao nhiêu người biết được vị trí của Tiên điện, nhưng dù sao vẫn có.

“Tiên điện đã khóa núi, dùng tòa Tiên điện bằng đồng kia trấn áp cả khu vực nên không thể tới gần!” Tin tức như vậy truyền ra, dẫn tới sóng lớn mênh mông.

Mọi người vững tin, Tiên điện đã xuất hiện biến cố gì rồi!

“Nghịch thiên rồi, khả năng Hoang đã thí Tiên rồi!” Ngày hôm đó có người hét lớn như vậy.

Rất nhiều cao thủ của các thế lực lớn đều xám xịt mặt mày, mỗi một người đều rất lo lắng.

Bởi vì, trước đây không lâu đã có rất nhiều đại giáo đi ngăn cản Thạch Hạo, muốn chặn đường lui của hắn ở Linh giới, kết quả bản thân lại mang thương vong trở về.

Nhưng, lúc đó bọn họ cũng không quá lo lắng, cảm thấy có Tiên điện chặn hậu thì chắc chắn có thể đánh gục được Thạch Hạo, sẽ diệt được hắn.

Nhưng giờ nhìn lại, đó chỉ là ý nghĩ đơn phương, Hoang còn sống, có thể… thí Tiên!

Ngày hôm đó, có rất nhiều đại giáo phái người mang vô số lễ vật quý giá tới Bất Lão sơn bái phỏng, rất nhiều đạo thống tiến vào Tần gia để bồi tội.

Bởi vì, có một số người cảm thấy, dù Hoang không có ở đây thì cũng sẽ có liên lạc với nơi này.