Chương 1743: Cải tạo Thạch thôn

Thế Giới Hoàn Mỹ

Đăng vào: 12 tháng trước

.

“Thúc thúc khoẻ ạ!”

Một đám người vây lại hành lễ với Thạch Tử Lăng, Đại Tráng, Nhị Mãnh, bọn họ đều từng gặp qua Thạch thúc.

“Thẩm thẩm khoẻ ạ!”

Đồng dạng, bọn họ cũng hành lễ với Tần Di Ninh.

Phu phụ hai người cũng từng tới Thạch thôn, năm xưa khi sinh mạng Thạch Hạo đang hấp hối, liền ở nơi đây dưỡng thương, bọn họ cũng từng ở đây cư ngụ một đoạn thời gian.

“Ha Ha, Thạch đệ, đệ muội, các ngươi cũng tới rồi.”

Người Thạch thôn rất nhiệt tình, Thạch Lâm Hổ, Thạch Phi Giao… lên trước tiếp đón, về phần đám tiểu gia hoả cũng trở nên ngoan ngoãn lạ thường, thành thật kêu gia gia nãi nãi.

Phu phụ hai người rất cao hứng, cùng đám người nhiệt tình chào hỏi, đồng thời thần tình Tần Di Ninh có chút phức tạp, nàng bị xưng hô là nãi nãi? Đây mới có bao nhiêu năm, mà nàng cảm thấy bản thân vẫn còn trẻ mà.

Hoặc là, nử tử ai cũng vậy, cho dù là xinh đẹp hoặc là bình thường đi nữa, cũng rất chán ghét năm tháng, thời gian trôi đi là đại địch của bọn họ.

“Ân, đây không phải là… “ Nhị Mãnh nhìn Vân Hi nói.

Một đám người đều đi tới trước, tự nhiên cũng nhìn thấy một thiếu nữ xinh đẹp với mái tóc tím bồng bềnh, vẻ đẹp của nàng không hề bị nghi ngờ, được xưng là Thiên Nhân tộc đệ nhất mỹ nữ, da trắng như tuyết, đôi mắt trong sáng, dáng vẻ cao ráo dịu dàng, có phong thái tuyệt thế.

“Con gái mập mạp năm xưa!” Bì Hầu không giữ mồm miệng, trực tiếp nói ra, nhưng rất nhanh liền che miệng lại.

Năm xưa, Thạch Hạo từng mang Vân Hi về Thạch thôn, cũng mang Hoả Linh Nhi về qua, tộc nhân đều có ấn tượng sâu sắc, hai nàng đều vô cùng xinh đẹp so với đám hài tử trưởng thành ở Đại Hoang không giống nhau.

Hổ Nữu trong thôn cũng tới rồi, đứng ở gần phía trước, khí chất hoàn toàn khác biệt với Vân Hi. Hổ Nữu dũng mãnh, giống như một con báo cái xinh đẹp, còn Vân Hi lại là một quốc sắc thiên hương.

Tuy rằng quan điểm thẩm mỹ của thôn nhân có vấn đề nghiêm trọng, lực lượng vi tôn. Nhưng vẫn có thể cảm nhận được vẻ nhu mì của Vân Hi so với Hổ Nữu càng động lòng người hơn.

“Đệ muội!”

Đại Tráng, Nhị Mãnh, Bì Hầu đám người nhất tề chào hỏi với Vân Hi, xưng hô vô cùng đồng nhất, khiến cho Vân Hi đỏ bừng cả mặt.

Khi nàng tới tuy rằng yên tĩnh xuất trần, thong dong không vội, nhưng loại tình thế này lại nằm ngoài dự đoán của nàng, điều này quá trực tiếp và lỗ mãng rồi.

“Ta không phải…” nàng nhẹ giọng giải thích, không chỉ khuôn mặt trắng nõn đỏ lên, đến cả hai tai cũng đều đỏ lên.

Nhìn thấy một màn này, Thạch Hạo trong lòng chợt nghĩ tới chuyện cũ ngày đó. Năm xưa khi mới bắt đầu quen biết Vân Hi, chính là chiến đấu, chém giết với nàng đầy kịch liệt.

Cuối cùng lại là hai người cùng nhau vật lộn, đấm đá túi bụi, cuối cùng hắn còn cắn vào tai nàng một cái, tuổi trẻ ngông cuồng, chuyện cũ năm xưa khiến cho hắn bật cười thành tiếng.

“Hắc, vẫn chưa phải là đệ muội?” Đại Tráng hất vai hắn một cái rồi hỏi thầm.

“Ta nói này, nhóc tỳ, Hổ Nữu năm xưa cũng đã đợi người tơi mấy năm, ngươi hiện tại nếu như còn không thành hôn, Hổ Nữu có thể hối hận đã lấy chồng quá sớm đó.” Nhị Mãnh nói.

Quả nhiên, Hổ Nữu với ánh mắt hình viên đạn nhìn qua phía này.

“Ha ha, đây là cô dâu của ta, sau này cứ gọi nàng là Vân Hi, hoặc gọi là đệ muội cũng được.” Thạch Hạo nhìn Hổ Nữu nói, vội vàng kéo Vân Hi tới gần mình.

Vân Hi mặt mày đỏ bừng, nhỏ giọng trách mắng: “Ngươi nói linh tinh gì thế!”

Nhưng mà, nàng cũng không có phản kháng gì kịch liệt, dù là ý định ban đầu theo Thạch Hạo xuống hạ giới để chăm sóc hắn hay là lo lắng tới mặt mũi của hắn cũng tốt, cũng không có quá kháng cự.

“Thật sự là cô dâu?” Hổ Nữu cuối cùng mở miệng, ánh mắt vẫn đầy sắc bén.

Nha đầu này trưởng thành rồi, thân thể cao lớn cường tráng, nam tử trường thành bình thường cũng không phải là đối thủ của nàng, xem như là một trong những đại cao thủ trong Thạch thôn.

“Đương nhiên, thật trăm phần trăm luôn!” Thạch Hạo khoác vai Vân Hi nói.

Hắn âm thầm lau mồ hôi.

“Nàng chẳng hề cường tráng, không xinh đẹp, chân tuy rằng dài nhưng mà quá nhỏ đi, hai vai lại quá quá gầy, sức lực chẳng hề có sức bùng nổ, khuôn mặt quá trắng, nước da không phải là khoẻ mạnh.” Hổ Nữu bình luận.

Vân Hi cạn lời, cái trán trắng ngần xuất hiện hắc tuyến, đây là tiêu chuẩn bình luận gì vậy?

“Đúng a, nàng cũng không có khoẻ đẹp bằng ngươi, ta gắng gượng tiếp nhận thôi, tuỳ tiện để sống qua ngày thôi.” Thạch Hạo có cảm giác muốn bỏ chạy nói.

Còn Vân Hi thì tuyệt đối cạn lời!

“Ha ha, đi đi đi, về Thạch thôn, hiếm khí có nhiều người như vậy, phải ăn mừng một phen, đều là hảo hài tử cả.” Thạch Lâm Hổ giải vây nói.

Đám người lão tộc trưởng đợi ở đầu thôn, Thạch Tử Lăng bọn họ cũng nhanh chóng tiến tới trước, hành đại lễ với tộc trưởng, cảm kích lão từ tận đáy lòng, nếu như không có Thạch Vân Phong, thì không có Thạch Hạo của hôm nay.

“Thúc, đầu sư tử này của ngươi trông rất là lợi hại, bộ lông vàng óng đẹp như lụa. Con hung thú này là để ăn hay là giống như con đại hắc quy kia, làm toạ kỵ thôi?” một vị thiếu niên trong thôn hỏi.

“Xem bộ dáng ăn cũng rất ngon a.” Một đứa trẻ tầm ba bốn tuổi là con của Nhị Mãnh thật thà nói.

Bên cạnh, Hoàng Kim sư tử nhất thời trán nổi gân xanh, nếu như không phải Thạch Hạo đang nhìn nó chằm chằm, nó thật muốn mở to cái mồm máu, khiến cho đám nhóc này kiến thức một chút, xem xem là ai ăn ai!

Hiển nhiên, Thạch thôn một mạch là cha truyền con nối, đều rất sành ăn. Nếu không Thạch Hạo từ nhỏ đến lớn sẽ không như vậy, đây là di truyền a!

Thạch Hạo cười lớn: “Ha ha, đầu sư tử này để nuôi đã, đợi khi nó không nghe lời, ta sẽ nướng giùm các ngươi, ăn thịt sư tử.”

“Ồ, quá tốt rồi.” Một đám hài tử hoan hô, việc này có nghĩa là sau này có thịt sư tử ăn.

Hoàng Kim sư tử tức giận tới ngứa răng, đường đường là Vô Uý sư tử, ở Dị vực cũng có thể xưng vương xưng bá, đi tới một cái thôn nhỏ ở hạ giới, không ngờ lại bị người khác ghim lấy, muốn ăn nó!

“Thúc, chúng ta có thể cưỡi nó đi dạo một vòng không, trông nó có nhanh hơn đám Độc Giác thú bọn họ không.” Có hài tử hy vọng nói.

“Có thể!” Thạch Hạo gật đầu, sau đó cảnh cáo Hoàng Kim sư tử, khiến nó không được hung hăng.

Một đám lớn hài tử vây lấy nó, sau khi biết được đây là toạ kỵ của Thạch Hạo, đều rất hiếu kỳ, muốn xem thử hung thú do tiểu thúc thúc được xưng là vô địch hàng phục được lợi hại ra sao.

Hiển nhiên, Hoàng Kim sử tử đang nén giận nhất thời liền bùng phát, toàn thân dâng trào hà quang, cuốn lấy toàn bộ hài tử, cả một đám nhanh như chớp lao đi.

“Chỉ có một ít người ngồi trên lưng nó, còn những người khác đều bị hà quang cuốn lấy, bay theo nó, giống như tia chớp hoành không bay đi.

“Nhanh như vậy, không sao chứ?” Một đám người lớn ngây ra.

“Không sao!” Thạch Hạo lắc đầu.

Hoàng hôn buông xuống, các loại sơn hào dã vị trong thôn đều chuẩn bị tốt rồi, mọi người đều ngồi xuống, một bên trò chuyện một bên chuẩn bị hưởng thụ mỹ vị.

Thạch Hạo mang về trong thôn quá nhiều thứ, đáng tiếc có rất nhiều đồ vật thôn nhân không hưởng thụ được.

Ví dụ như, thịt hung thú hắn mang về, đều là chân thân của cường giả Đạo Nhất cảnh giới, ẩn chứa thần lực tinh hoa vô cùng khủng bố, dưới hạ giới không có mấy sinh linh có thể ăn được.

Bất quá, cũng không hề lãng phí chút nào, lão tộc trưởng chuẩn bị mấy cái đỉnh lớn, để Thạch Hạo khống chế đạo hoả, trợ giúp rèn luyện, hoá thành nước thuốc. Sau khi pha loãng để cho đám hài tử tẩm bổ thân thể, cường gân tráng cốt.

“Tộc trưởng gia gia, không cần tiết kiệm đâu, loại thần cầm mãnh thú này, con có dự trữ rất nhiều, không chỉ đám hài tử, toàn bộ mọi người đều ăn cũng không hết.” Thạch Hạo nói.

Hắn tự mình động thủ, giúp một số người hộ pháp, miễn cho thần lực tinh hoa trong thịt quá nồng đậm, bọn họ thừa nhận không nổi.

Càng nhiều người chỉ có thể uống nước canh pha loãng mà thôi.

Vật săn do thôn nhân sắn bắt về cũng không có bá đạo như vậy, có thể để mọi người thống khoái ăn uống một trận rất là náo nhiệt.

“Hí hí hí!”

Tiếng ngựa hí, mang theo rồng ngâm, một con Thiên Mã trắng như tuyết đang cạ cạ bên người hắn, muốn xin rượu từ Thạch Hạo, chính là đầu Độc Giác thú Tiểu Bạch.

Lúc Thạch Hạo bảy tuổi đã cưỡi nó rời khỏi Thạch thôn, xông qua Đại Hoang, đi tới Thạch quốc.

Sau khi đầu Độc Giác thú này được Liễu thần tẩy lễ, biến hoá quá lớn. Trên thân bộ lông bóng loáng trắng sáng như tuyết, bườm tóc rất dài như thác nước rũ xuống. Ngoài ra toàn bộ lớp vảy đều rơi ra, sau đó lại sinh trưởng ra một lớp vảy mới như vảy rồng vậy!

Đôi cánh của nó có lực lượng rất lớn, khi vỗ lên tạo ra các cơn gió mạnh.

Bất luận Thạch Hạo nhìn như thế nào, đều cảm thấy nó giống như là Thiên Mã, không phải Độc Giác thú, giống với Thiên Mã mà vị Tàn Tiên của Tiên điện kia dùng để kéo xe.

Thực ra, mấy đầu Thiên Mã của Tàn Tiên đều không phải là chân thân, sau này hắn mới hiểu được, đó chỉ là xương Thiên Mã mà vị Tàn tiên đó tìm về, dùng đại pháp lực khiến bọn nó sống lại.

Hiện giờ, ở hạ giới này, một con Thiên Mã chân chính gần như tuyệt chủng đang sống sờ sờ, trừ khi đi Tiên vực mới có thể tìm được!

Trên bầu trời xa xa, nổi lên giông tố, kim quang như biển, ầm ầm vang lên, sóng nước cuộn trào, đó là một đầu sư tử đang lao tới nhanh như chớp, đạp lên thương khung quay về.

Mọi người trong Thạch thôn kinh hãi, tới thời khắc này mới hiểu rõ, đầu sư tử đó lợi hại thế nào, vượt xa thần cấp.

Hoàng Kim sư tử hạ xuống, một đám hài tử đều rơi xuống, âm thanh la ó không dứt, cả đám nằm trên bãi cỏ đầu thôn, xém tí nữa nôn ra hết, không ngừng ho khan.

“Quá… nhanh đi!”

“Chỉ chốc lát công phu, chúng ta đã đi một vòng Thạch quốc, mỗi ngõ ngách đều đi qua một lần, còn nhìn thấy Thanh Phong thúc thúc ở hoàng cung.” Một đứa hài tử sắc mặt trắng bệnh nói, thiếu nữa ói ra cả nước mật.

Bởi vì, Hoàng Kim sư tử tốc độ quá nhanh, khiến bọn họ có chút chịu không nổi, hiện tại chân có chút run rẩy, sắc mặt trắng bệch.

“Hài tử, đầu sư tư này là…” Có một vị lão nhân hỏi.

“Đây là một chủng tộc có thể xưng vương xưng bá, là một mối hoạ lớn ở Biên Hoang.” Thạch Hạo bắt đầu nói một số việc ở thượng giới.

Nói từ Hoàng Kim sư tử đến toàn bộ những gì hắn đã trải qua bao nhiêu năm nay.

Điều này thu hút tâm thần toàn bộ mọi người, khiến cho bọn họ khẩn trương còn có mong đợi. Bởi vì tao ngộ của Thạch Hạo quá phong phú, rất nhiều lúc cũng đều gặp phải hiểm cảnh, gặp phải không ít khó khăn trắc trở.

Một số tiểu nha đầu mười mấy tuổi trong thôn, khi nghe được hắn gặp khốn cảnh và gian khổ cũng đều rơi lệ.

Bất quá, Thạch Hạo đối với khó khăn mà bản thân gặp phải cũng đều nói giảm đi, sơ lược lướt qua, trọng điểm giới thiệu một số chuyện thú vị.

“A, trên thượng giới không chỉ có Thánh dược, còn có Thần dược, thậm chí còn có Trường Sinh dược, những thứ này tựa hồ ở hạ giới không thấy a.” Tộc nhân đều than thở, rất mong chờ.

“À, con cũng mang về không ít đồ vật, ha ha, đây chính là Thần dược!” Thạch Hạo giống như làm phép vậy, lấy ra một cây Thần dược, nhất thời hương thơm nứt mũi.

“A, đây chỉ là một cây Đằng, chỉ còn lại cọng rễ thôi.”

“Nó là Thân dược?”

Mọi người đều rất hiếu kỳ, đồng thời khiếp sợ.

“Đương nhiên, ta chính là Hư Thiên Thần Đằng.” Lão dược tự mình giới thiệu, Thần dược đều có thể khai thông linh trí,. Nó được Thạch Hạo mang ra từ di tích Tiên Cổ trong cuộc chiến thiên tài tranh bá ở Ba Ngàn châu.

“Vẫn còn.” Thạch Hạo cười ha hả, liên tục lấy ra mấy cây Thần dược. Trước khi quay về đây, hắn đã tốn rất nhiều sức lực thu thập lấy.

Tiên Viện tặng một cây, Thánh Viện tặng một cây, đương nhiên, còn có năm xưa khi hắn thám thính chiến trường Tiên Cổ thu thập được.

Thôn nhân đều trợn tròn mắt, đây đều là Thần dược a, căn bản không cần phải ăn, chỉ cần mỗi ngày đều ngửi mùi thơm này, đã có thể kéo dài tuổi thọ, gia tăng tuổi thọ rất dài.

Càng không cần phải nói, đối với tu luyện cũng có chỗ tốt, không thể tưởng tượng nổi!

Ít nhất đối với hài tử, còn có tu sĩ cảnh giới này mà nói, đây đều là tuyệt thế thần vật. Chỉ cần mấy cây dược này, cũng đủ Thạch thôn cải tạo thành một vùng đất có đại tạo hoá!

Càng huống chi, Thạch Hạo vẫn còn lấy ra Thần dược, trên người hắn vẫn còn!

“Vẫn còn mà, nơi đây có Thiên Thần thụ, đây đều là thứ tốt đó, có thể trực tiếp tạo ra một Thiên Thần, con đã đào ra được hai cây.”

Thạch Hạo cười híp mắt nói.

Thôn nhân khiếp sợ, kinh hỉ tới hoá đá, loại vật nghịch thiên như vậy cũng có?

“Nhưng mà, nơi này chúng ta linh khí mỏng manh, một cây Thần dược cũng đủ hút khô tinh hoa của Đại Hoang, làm sao chúng nó sống được?” Lão tộc trưởng nói.

“Con có mang đến một loại thổ nhưỡng, kêu Vạn Vật thổ, đến cả Táng Vương cũng cần nó, bồi dưỡng Thần dược hoàn toàn không vấn đề gì, vừa khéo để ở trong thôn.” Thạch Hạo nói.