Chương 1389: Ba cảnh giới lớn sau cùng

Thế Giới Hoàn Mỹ

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Sân tập võ vô cùng rộng lớn, đủ sức chứa đại quân của các tộc tập trung cùng lúc. Hiện tại, có nhiều chiến sĩ đang đứng quan sát tại nơi đây, ai ai cũng mũ giáp chỉnh tề, tay lăm lăm vũ khí sắc bén, mặt lạnh như băng.

Trên bầu trời, từng đầu chim, thú hung dữ, mạnh mẽ lần lượt xuất hiện, tung cánh lượn vòng, để lại một mảng bóng mờ trên mặt đất, trên lưng của chúng là những vị kỵ sĩ oai hùng.

Đại quân chuẩn bị lên đường!

“Ngươi không suy nghĩ đến việc đi hái thuốc tiên trường sinh sao? Nếu ngươi thật sự bước vào chiến trường, sống chết khó đoán đấy.” Vị chấp pháp mặc áo giáp bạc đưa hắn đến nơi, có gắng thuyết phục lần cuối cùng.

Thạch Hạo cười nhẹ, vội lắc đầu, hái thuốc trường sinh nào có dễ dàng gì, còn dễ mất mạng hơn là ra trận nữa. Bên cạnh đó, nếu thành công hái được thì sao, đem về là phải hai tay dâng lên à?

“Ngươi muốn chuộc tội cho Thạch tộc sao?” Trên bầu trời, một vị kỵ sĩ mạnh mẽ khác lên tiếng, y đang ngồi trên một con sư tử trắng khổng lồ tựa như một ngọn núi, ánh mắt trông xuống, nói: “Giọng điệu khá lớn lối đấy!”

Thạch Hạo rất muốn phản bác rằng, Thạch tộc không có tội, nhưng hắn biết rõ tranh luận là cũng chẳng được gì, điều duy nhất hắn có thể làm hiện nay là ưu tiên tháo gỡ tình huống nguy hiểm trước mắt của Thạch tộc.

Vốn dĩ đó là một tộc dân lớn vô cùng mạnh mẽ, quyền thế ngập trời tại Đế Quan, thế nhưng hiện nay dân số ít ỏi, chưa tới ngàn người. Nếu tình hình hiện nay cứ tiếp diễn, tộc này chắc chắn sớm biến mất.

“Ngày xưa, khi dân số Thạch tộc còn đông đảo, nếu nói là chuộc tội, giết một trăm ngàn tên địch chỉ có thể cứu vớt được một vài cá nhân, cần phải giết nhiều hơn nữa kìa! Nhưng với tình thế hiện nay, chính là cơ hội cho ngươi đấy! Thạch tộc hiện tại vô cùng nhỏ bé, có lẽ thực trạng như vậy cũng là một chuyện tốt đối với họ, nhờ đó dễ dàng thoát khỏi sự trừng phạt.”

Một tên kỵ sĩ khác mở lời, dù giọng điệu nhẹ nhàng, không quá kịch liệt, nhưng nội dung lại làm cho Thạch Hạo cực kỳ khó chịu.

Thạch Hạo ngẩng đầu nhìn về kẻ vừa nói. Y đang ngồi ngay ngắn trên một con Nam Ly Thần Hỏa tê giác; con vật cưỡi đó dáng vẻ siêu phàm, tỏa ra từng rặng mây tím, ngọn lửa Nam Ly lượn lờ, rõ ràng đó là một đầu thú cổ xưa thần thánh.

Còn tên kỵ sĩ đó, bộ dáng rất trẻ trung, màu da trắng nõn, dù y là một người đàn ông nhưng khí chất âm u, mặc dù đẹp trai nhưng lại có vẻ bệnh hoạn.

“Ngươi liếc ta làm gì? Ta là Kim Chí Phi, thúc thứ tám của Kim Triển. Khoảng cách của ta và ngươi hiện nay rất xa, muốn đấu với ta, chờ vài năm nữa đi.” Gã kỵ sĩ này chẳng để ý đến Thạch Hạo, y đang bận bịu dùng một thanh đao nhỏ gọt giũa móng tay.

Thái độ tản mạn, tùy ý này thể hiện một sự khinh thường rõ rệt đối với Thạch Hạo, không thèm để ý, ít nhất là từ bề ngoài chẳng coi hắn ra gì cả.

“Vừa mới đặt chân vào Trảm Ngã cảnh, có gì mà hống hách? Có giỏi thì đánh một trận định sống chết thật sự, chưa biết là ai giết ai đâu!” Thạch Hạo trả lời lạnh nhạt.

Phía sau Hư Đạo cảnh chính là Trảm Ngã cảnh, đến bước đó đã được xem như là một đại cao thủ giữa nhân gian. Lý do rất dễ hiểu, con đường tu luyện tiếp tục đã cực kì hạn chế nối tiếp sau cảnh giới này.

“Ngươi gan dạ đấy. Ta có thể hiểu là ngươi đang gây hấn với ta sao? Một tên tu sĩ nho nhỏ vừa bước chân vào Hư Đạo cảnh như ngươi cũng dám thách thức với ta à?” Kim Chí Phi cất lưỡi dao nhỏ vào, nhìn Thạch Hạo chằm chằm.

“Nếu ngươi cảm thấy bản thân có thể ăn trên ngồi trước, muốn chỉnh ta, ta cũng không ngại đem ngươi ném xuống dưới này.” Thạch Hạo nhẹ nhàng trả lời.

Trong phút chốc, nhiều người tại sân tập võ bèn chú ý đến nơi đây. Nhiều vị cao thủ của các bộ tộc nhìn chăm chú vào hai người.

Nhân tài trẻ tuổi Hư Đạo cảnh dám khiêu chiến cường giả Trảm Ngã cảnh, đây quả thực là tạo ra một tin tức chấn động, bởi vì khiêu chiến vượt qua một cảnh giới là quá khó khăn. Hơn nữa, Kim Chí Phi cũng là một kẻ có tài năng, bản thân hắn là một kỵ sĩ trẻ tuổi nhưng sức chiến đấu vô cùng mạnh mẽ!

Thiên tài đánh nhau, vượt cấp chiến thắng đối thủ là chuyện bình thường, chưa đáng chú ý, nhưng nếu như trận khiêu chiến đó có khoảng cách là hai đại cảnh giới khác nhau, thách thức thiên tài nổi tiếng đời trước, thì phần trăm chiến thắng cơ hồ là số không.

“Ái chà chà, đầu năm nay, một vài con chó con mèo có được thành tựu nho nhỏ, lại không biết tôn trọng bậc tiền bối gì cả, không có tôn ti, nếu không dạy cho một bài học thì sẽ không hiểu trời cao đất rộng cỡ nào!” Kim Chí Phi nói.

Ý định của y ban đầu là sửa trị Thạch Hạo một chút, triệt hạ oai phong của Hoang thay cho đứa cháu Kim Triển, ai ngờ đối phương lại phản ứng quá kịch kiệt, chỉ mặt khiêu chiến.

Nhiều người cảm thán trong lòng, đừng thấy Kim Chí Phi có dáng vẻ bệnh hoạn thoi thóp, da dẻ trắng nhợt mà lầm, tốc độ tu luyện của y thuộc hàng hiếm thấy trong thiên hạ, làm cho người người phải kính sợ.

“Ngươi nghĩ mình là ai, tự cho là đúng, nếu ngươi không hiểu tốt xấu như vậy, đến đây nào, theo đúng như lời ngươi nói, để con chó con mèo nho nhỏ này tát chết ngươi!” Thạch Hạo đối chọi khá gay gắt.

Mọi người tắt lưỡi, hít hà. Thanh niên trẻ trung này quá bá đạo rồi, không có bất cứ e ngại nào khi đối diện với một vị thiên tài nổi tiếng đến từ Kim gia, nói to rằng muốn tát chết y, đây rõ ràng không phải một nhân vật bình thường.

Thạch Hạo từ khi đến đây đã cố gắng nén giận, đầu tiên là nhóm người Vương Trường Hà đứng ra chỉ trích hắn, sau đó là lão Thiên Nhân đến thăm, lòng mang ý xấu, hôm nay lại gặp thành viên của Kim gia làm khó dễ, hắn khó có thể nhịn được nữa.

“Các vị thấy chưa? Nhìn đây này, đây là thái độ của một tên tiểu bối, vô ơn với người bề trên, phách lối, kiêu ngạo, hoàn toàn không xem chúng ta ra gì. Ta mà không ra tay hắn sẽ còn tiếp tục khoác lác nữa.” Kim Chí Phi đưa bàn tay vừa được gọt giũa lên, ngắm nhìn một chút, sau đó ánh mắt trở nên phẫn nộ tựa như một đầu thú dữ, nhìn Thạch Hạo chằm chằm.

Thật ra, tuổi tác của y cũng không cao lắm nhưng lại cố ý dùng giọng điệu trưởng bối để dạy bảo Thạch Hạo, nhằm tạo thế để áp chế hắn.

“Ngươi mà cũng xứng với chữ tiền bối sao, người ta sẽ mắc cỡ nếu đứng chung hàng ngũ với ngươi đấy, đừng tự dát vàng vào mặt mình.” Thạch Hạo đáp lời.

“Hỗn xược, ngươi đừng làm loạn, nếu có bản lĩnh thì ra chiến trường giết địch kìa, mâu thuẫn nội bộ thì không hay ho gì cả!” Đúng lúc này, vị kỵ sĩ đang cưỡi trên lưng Thôn Thiên thú lên tiếng.

“Nào phải do ta không biết điều, chỉ do người mới quá xấc láo, ta muốn để cho hắn biết vài điều quy định, chủ yếu là dạy hắn cách làm người.” Kim Chí Phi nói.

Ánh mắt của vị kỵ sĩ trên lưng Thôn Thiên thú tỏ vẻ lạnh lùng, dù y cũng không ưa gì Kim Chí Phi nhưng y biết rõ sự đáng sợ của gia tộc trường sinh họ Kim, nhất là Kim thái quân vô cùng bao che con cháu, đặc biệt lại là thiên tài quý giá trong nhà.

Thạch Hạo nói: “Một kẻ biến thái như ngươi cũng không biết xấu hổ mà nhắc đến các loại quy định, còn bày đặt dạy bảo ai? Nơi đây có nhiều vị đại kỵ sĩ, đến lượt ngươi tỏ vẻ oai phong sao? Nếu ngươi còn chưa hiểu rõ phải trái, hãy để ta đến tâm sự với ngươi một chút, để xem coi là ai sẽ dạy bảo ai.”

Mọi người cười thầm vui vẻ, biết là sắp có trò hay để xem, hai kẻ này đối chọi một hồi, chắn chắn sẽ đánh nhau một trận.

“Tiền bối, người thấy rồi đấy. Bọn chó mèo cũng đã mở miệng, ta chẳng lẽ không đáp lời?” Kim Chí Phi vừa cười vừa nói.

“Theo ta thấy, nội bộ bất hòa cũng không phải là chuyện tốt, thôi thì để bọn họ so tài một phen.” Vị kỵ sĩ đang cưỡi sư tử trắng đề nghị.

“Vừa chạm đến thì nhớ ngừng tay. Ta không muốn ai bị thương nặng, mất sức chiến đấu. Ta muốn hai ngươi ai cũng có thể ra trận giết địch.” Vị kỵ sĩ cưỡi Thôn Thiên thú lạnh lùng trả lời.

“Ha ha, được, đánh nhanh thắng nhanh, như vậy sẽ không gây ra bất cứ ảnh hưởng gì đến nhiệm vụ xuất chinh.” Kim Chí Phi cười to.

Lời này gây ra sự chấn động to lớn, tu sĩ các tộc nhìn lại, không ngờ rằng trước khi ra trận lại có màn giao tranh giữa hai vị thiên tài!

Diện tích sân tập võ rất lớn, đầy đủ không gian cho trận quyết chiến, ngay cả Thôn Thiên thú khổng lồ như vậy cũng có thể giương cánh tung bay, thỏa thích chao liệng.

“Hư Đạo cảnh dám khiêu chiến Trảm Ngã cảnh, chàng trai trẻ này quá kiêu ngạo rồi, ta xem ra hắn sẽ không đỡ nổi một chiêu, nhìn trước thế nào cũng phải thua cuộc rồi!” Có người than nhẹ.

“Đối tượng khiêu chiến lại là một vị kỳ tài mạnh mẽ, cơ bản là không thể nào vượt cảnh chiến thắng nổi!”

Rất nhiều người lác đầu ngao ngán, chẳng ai xem trọng Thạch Hạo, thương tiếc cho hắn, đồng quan điểm hắn không có bất cứ tỷ lệ chiến thắng nào, trăm phần trăm phải gánh lấy nhục nhã.

Mọi người lui lại, chừa ra một khoảng trống trên sân tập võ, dành cho cuộc tỷ thí giữa hai người.

Cao thủ Trảm Ngã cảnh được ví như là cao thủ hiếm thấy tại nhân gian.

Một số người biết rõ, sau Hư Đạo, còn hai cảnh giới cuối cùng, chính là Trảm Ngã và Độn Nhất!

Hiểu theo ý nghĩa thông thường, kẻ đạt đến cảnh giới Độn Nhất cực kỳ mạnh mẽ, nên người ta gọi là Chí Tôn!

Dĩ nhiên, một số khác lại tin rằng, sinh linh nằm ở Độn Nhất cảnh vẫn chưa đủ để xưng là chí tôn, mà muốn phân định rõ còn một cảnh giới độc lập cao hơn nữa, tên là Chí Tôn!

“Giữa trời đất này, chỉ có một vị Chí Tôn mà thôi!” Không biết tin tức này là do ai nói, nhưng được lưu truyền từ đời này qua đời khác. Các gia tộc trường sinh đều nói rằng, nếu không chạm đến lĩnh vực này, thì không thể nào thành tiên được.

Một vài lão quái vật đã tiến hành nghiên cứu, sau đó giả thuyết rằng, nếu như hoàn cảnh chung của trời đất hiện tại không thay đổi lớn, thì cả một thời đại này cũng chỉ có duy nhất một người thành tiên, đây có lẽ là chú thích cho ý kiến vừa đề cập.

Bên cạnh đó, có ý kiến khác cho rằng, trong vòng một thời đại có thể xuất hiện một vài vị chí tôn, nhưng chỉ một người duy nhất có thể thành công chạm tay đến tiên đạo.

Do đó, đối với các gia tộc trường sinh, phía sau cảnh giới Hư Đạo chính là Trảm Ngã, Độn Nhất và Chí Tôn, ba cảnh giới lớn cuối cùng.

Hiện nay, Mạnh Thiên Chính, Vương Trường Sinh được xem là đã bước chân vào tầng thứ Chí Tôn mà người ngoài chỉ có thể ngưỡng vọng này, họ chính là những vị tiền bối đủ tư cách tranh nhau vị trí tiên nhân.

Đáng tiếc, hoàn cảnh đất trời chuyển biến, hy vọng thành tiên sao mà mong manh!

Những vị cao thủ cảnh giới Độn Nhất khác được người đời tôn xưng là chí tôn, thật ra đó chỉ được coi là kính ngữ tôn vinh đơn thuần, trước mặt Mạnh Thiên Chính, tuyệt đối không dám tự xưng bản thân mình như vậy.

Thậm chí như nhóm người Nguyên Thanh, được gọi là nửa bước chí tôn, nhưng sự thật là còn thiếu nửa bước để đặt chân vào Độn Nhất cảnh.

Nghiêm túc mà nói, muốn đề cập đến những vị Chí tôn chân chính đương đại, có thể nghĩ đến những sinh linh vô địch bế quan bên trong Tổ Đàn; đây là nhóm người đủ điều kiện để xếp vô nhóm người mạnh mẽ này.

Trong sân tập võ, Thạch Hạo đứng đối diện với Kim Chí Phi!

“Không cần thiết phải phiền phức như vậy, do sắp ra trận, đánh nhanh thắng nhanh, chi bằng ta và ngươi sử dụng thần niệm đánh ra một chiêu, nhanh chóng xác định thắng thua, ý của ngươi thế nào?” Kim Chí Phi hỏi.

“Thích thì chiều!” Thạch Hạo vui vẻ đáp ứng.

Một số người chợt giật mình, bởi vì từ lâu đã có tin đồn rằng, thần niệm của Kim Chí Phi vô cùng mạnh mẽ.

“Ha ha, lão Bát thắng chắc rồi, nghiền ép Hoang là chuyện dễ dàng thôi mà. Đánh cho nguyên thần của hắn vỡ nát, vĩnh viễn không thể ngẩng cao đầu.” Có người của Kim gia lên tiếng.

Tương truyền rằng, Kim Chí Phi từng có vận may cực lớn, thuở nhỏ từng ăn nhầm một khóm thảo dược thần kỳ có tác dụng nuôi dưỡng thần hồn tại đại hoang.

Y thành công chịu đựng sự đau đớn do dược lực của khóm cỏ thần kỳ gây ra, sống sót vượt qua, đồng thời được các cao thủ trong tộc hỗ trợ, sử dụng mọi cách để rèn luyện hồn phách, cuối cùng giúp cho nguyên thần của y mạnh mẽ tột cùng.

“Ha ha, chàng trai trẻ nếu không chịu an phận, thôi thì để ta nói cho ngươi một vài đạo lý làm người.” Kim Chí Phi vẫn ngồi yên trên lưng con tê giác Nam Cách Thần Hỏa kia, không định bay xuống, ngồi tít trên cao, mắt nhìn xuống bên dưới.

Một khoảng cách được xác lập giữa hai người, lần này không phải tiến hành chiến đấu bằng chính thân thể thông qua các chiêu thức, mà sử dụng thần niệm, chỉ với một chiêu, chắc chắn là vô cùng nguy hiểm, bởi vì điều này liên qua đến sự va chạm của hồn phách lẫn nhau!

“Ngươi thật lắm mồm, ngươi chưa thắng mà! Nếu không may bại dưới tay của ta, chẳng phải vô cùng xấu hổ hay sao?” Thạch Hạo dửng dưng trả lời.

“Ngươi rất tự tin, như thế là tốt, nhưng sau khi bị ta đánh bại, không thể nào gượng đứng dậy, đạo tâm rạn nứt, cuộc đời này thoáng chốc thất bại hoàn toàn.” Kim Chí Phi lạnh lùng nói, trong mắt hiện ra vẻ tàn nhẫn ép người, tựa như một tia sáng xẹt qua hư không.