Chương 1727: Từ nay không còn Hoang

Thế Giới Hoàn Mỹ

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Kết quả này thật sự quá tàn nhẫn với Thạch Hạo!

Những lời nói này lại nhẹ nhàng phát ra từ miệng một vị Tàn Tiên, đây là một loại khinh thường trắng trợn, càng là một loại đả kích vô tình.

Mọi người ở đương trường đều sửng sờ, liền kết thúc như vậy sao?

Còn nghĩ rằng sẽ có một trận tuyệt thế đại chiến giữa Ngũ Hành Sơn và Tàn Tiên. Không nghĩ rằng, chỉ trong chốc lát thì mọi thứ liền hạ mạn rồi.

Hoang, hắn như thế nào rồi?

Toàn bộ mọi người đều thất kinh và khó hiểu nhìn lên trời.

Bởi vì, đối với rất nhiều người, căn bản chưa từng nghe qua Diệt Tiên Chú, không biết đó là cái gì, sẽ tạo thành hậu quả tàn khốc và kinh khủng như thế nào.

“Diệt Tiên Chú, từ xưa đến nay, ngươi có thể trúng một kích như này không nhiều.”

Cách đó không xa, pháp chỉ đứng song song với cổ rìu phát sáng, từng điểm phù văn phát sáng, đó là âm thanh của một vị Tàn Tiên, chính y đang nói.

“Từ giờ thế gian không còn Hoang, hắn xong rồi, đời này đã huỷ, đạo cơ bị phế, vài tháng sau sẽ hoàn toàn trở thành phàm nhân!” Lão giả của Tiên Điện cười ha hả nói.

Thanh âm của lão rất lớn, giống lôi điện chấn động màn nhĩ, lão rất sảng khoảng, Tàn Tiên xuất thế, ai có thể đối kháng?

“Diệt Tiên Chú, cho dù Chân Tiên cũng sẽ bị đánh thành phàm nhân, càng đừng nói là ngươi!”

Mọi người cuối cùng đều biết tiếp theo sẽ phát sinh chuyện gì rồi, từng người đều kinh ngạc khó hiểu, Hoang đã bị phế bỏ, từng nay liền trở thành một phàm nhân bình thường.

Chuyện này… Khiến mọi người đều kinh hãi, sau đó liền trầm mặc, đây tuyệt đối là trừng phạt tàn khốc nhất, so với giết Hoang còn đáng sợ hơn.

Hiện tại, ai mà không biết hắn thiên tư ngút trời, hai mươi mấy tuổi liền đã là tu sĩ Đạo Nhất cảnh, quét ngang đương thời, liền nhân vật trưởng bối cũng không có bao nhiêu người có thể chống đỡ được.

Hắn hiện tại đã phá vỡ thần thoại, cải biên từng cái kỷ lục, sẽ không có tu sĩ Đạo Nhất cảnh nào trẻ tuổi như hắn.

Loại người thiên tư ngút trời này, không giết hắn, mà lại phế bỏ đi đạo hạnh của hắn, để hắn trầm luân bên trong đại thế, trải nghiệm đắng cay và tủi khổ, đây là chuyện tàn nhẫn như thế nào!

“Không, hài tử!” Thạch Tử Lăng hét lớn, đôi mắt cũng đỏ lên, bay tới chỗ Thạch Hạo.

“Hài tử của ta!” Tần Di Ninh cũng đầu tóc rối loạn, xông lên trời cao, trong mắt đầy nước mắt.

Bọn họ ôm chầm lấy Thạch Hạo, trong lòng gấp gáp phiền muộn cùng với sợ hãi, còn có vô tận căm phẫn, vận mệnh trưởng tử quá thăng trầm, một đời trải qua quá nhiều đau khổ, cuối cùng lại gặp phải tao ngộ như vậy.

“Ta liều mạng với ngươi!” Thạch Tử Lăng phẫn nộ nói, hai mắt đỏ hồng, muốn giết về phía trước, muốn liều mạng với Tàn Tiên.

Bùm!

Thạch Hạo kéo hắn lại, cắn chặt môi nói: “Không nên đi!”

Hắn chỉ nói đơn giản ba chữ, không muốn nói nhiều, không muốn nhìn thấy người của Tiên Điện, chỉ là dùng sức nắm chặt bàn tay đến trắng bệch.

Hắn có thể liều mạng với Tiên Điện, nhưng tuyệt không bao giờ để cha mẹ lâm vào trong hiểm cảnh, từ đó chết oan chết uổng.

“Người trẻ tuổi, ngươi tự lo liệu đi. Thế gian lớn như vậy, không tới lượt ngươi khoa trương, có một số quy tắc ngươi cũng phải tuân thủ.” Âm thanh phát ra từ trên tấm pháp chỉ phát sáng, sau đó nó cùng với rìu cổ mang theo tiên vụ phá không xé mở ra đại vũ trụ rồi từ đó biến mất.

Thanh âm đó vừa bình thản, hờ hửng, nhưng rơi vào tai cả nhà Thạch Hạo lại vô cùng chói tai, và lãnh khốc, cũng như vô tình và sỉ nhục.

Rõ ràng là Tàn Tiên chủ động tới tập kích, hạ sát thủ. Nhưng lại nói Thạch Hạo không tốt, không biết trời cao đất rộng như thế nào.

Điều này sao không khiến người Thạch gia phẫn nộ? Chỉ vì đó là Tàn Tiên, cao cao tại thượng, có thể chấn áp và từ trên cao quan sát mọi thứ, liền có thể tuỳ ý mở miệng và định tội người khác sao?

Thế nhưng, lại có thể làm sao?

Tần Di Ninh cũng muốn lao tới, thế nhưng cũng bị Thạch Hạo nắm chặt tay giữ lại, Tàn Tiên của Tiên Điện còn ở đây, làm như vậy chẳng khác nào con thiêu thân lao vào lửa.

“Người trẻ tuổi, tự lo liệu đi.”

Trong chiến xa màu bạc, vị Tàn Tiên đó lại nói như vậy, từ miệng lão lặp lại liền trở nên chói tai vô cùng, khiến người khác cảm thấy sự trào phúng vô cùng.

Ầm ầm!

Khi tám thớt Thiên Mã ngẩng đầu, đứng thẳng lên chuẩn bị đạp phá trời cao, chòm sao trên vực ngoại cũng run lên. Lão phải rời đi, chuẩn bị trở về Tiên Điện.

Bất quá, trước khi rời đi, lão nhìn chằm chằm vào Đại La kiếm thai trên tay Thạch Hạo, còn có Thiết Huyết chiến kỳ đang phiêu phù cạnh bên.

Một đạo tiên quang bay tới, còn muốn đoạt lấy.

Ầm!

Liền sau đó, Ngũ Hành Sơn động thân, từ trên cao giáng xuống, cãn ngay giữa lão và Thạch Hạo chặn lại đòn đánh đó, làm phát ra âm thanh to lớn.

“Sớm có ước định, ngươi chỉ được tung một đòn, còn không đủ sao?” Âm thanh của y vô cùng lạnh lẽo và âm hàn.

“Hahaha…” Tám thớt Thiên Mã kéo theo chiến xa màu bạc, ầm ầm lao đi, đạp lên thương khung, hoá thành lôi điện, xé mở càn khôn, từ đó biến mất.

“Kỳ tài ngút trời? hiện giờ trở thành phế vật!” Lão giả của Tiên Điện ha hả cười lớn, lão cũng xoay người rời đi như vậy.

“Hiếp người quá đáng, các ngươi hiếp người quá đáng!” Tần Di Ninh khóc lớn, nàng thật sự đau đớn thay cho trưởng tử, kết cục như vậy thật khó chấp nhận.

Ầm!

Biết được Tàn Tiên rời đi, nơi đây liền trở nên sôi sục.

Mọi người quả thực không dám tin, Hoang đã bị phế rồi!

Xoẹt!

Ngũ Hành Sơn phát sáng, bay về nơi sâu bên trong Tần tộc, cứ thế biến mất.

“Haizz!” Tần Trường Sinh đi tới thở dài một tiếng, nhìn Thạch Hạo với thần sắc phứt tạp, y cũng không ngờ tới lại có kết cục như vậy.

“Ca ca!” Tần Hạo kêu rồi tới đỡ lấy Thạch Hạo.

“Trời ạ, thật sự đã xảy ra sao, thế gian không còn Hoang, hắn bị Chân Tiên chém bay đi đạo hạnh, từ đây trở thành phàm nhân, không còn là một kẻ thần nhân thiên tư ngút trời.”

“Quá kinh người, đó chính là Hoang a, phá vỡ các loại kỷ lục, tạo nên thân thoại tu luyện trong kỷ nguyên này, không ngờ lại gặp phải kết cục thê thảm như vậy!”

“Hắn mới từ Biên Hoang trở về, ở nơi đó đánh bại các Đế tộc dị vực, quét ngang một đám địch thủ, chiến tích huy hoàng, chiến thắng trở về, ai có ngờ tới lại thê thảm như vậy.”

Nơi đây tiếng người huyên náo như ong vỡ tổ.

Mọi người nghị luận sôi nổi, toàn bộ mọi người đều đang nói, sự việc lần này thật sự quá khủng khiếp.

Có một số người cảm thấy tiếc thương cho Thạch Hạo, đây chính là vừa rời chiến trường liền bị người của giới mình phế đi.

Hắn đại chiến ở Biên Hoang, chém giết đẫm máu, lập xuống chiến công vang dội. Phàm những người đã tham chiến, những chủng tộc từng đi qua Đế Quan cũng đều loan tin hắn đã làm những gì.

Thế nhưng, hiện tại hắn trở thành anh hùng mạt lộ, lưu lạc tới như vậy!

Không ít người phẫn nộ, cảm thán cho hắn, cảm thấy không công bằng, tuy rằng khiếp sợ Tàn Tiên, thế nhưng nội tâm cũng đang gào thét, lão thiên quá bất công.

“Tàn Tiên cũng không dám đi Biên Hoang tham chiến, có lý do gì phải kính trọng lão ta, quá đáng ghét mà!” Có người thấp giọng nói.

Tuy nhiên, đồng bạn kéo kéo tay áo y, nhắc y không nên nói lung tung. Dù sao Hoang cũng là vết xe đổ đi trước, bọn họ nếu đứng sai bên, nói sai lời, có thể sẽ có đại hoạ.

Một số người vô cùng đồng tình Thạch Hạo, kết cục như vậy quá tàn nhẫn, quá không công bằng.

Đương nhiên cũng có người cười lớn, rất sảng khoái, cũng rất cao hứng, hưng phấn vô cùng.

Ví như đám người Ma Quỳ Viên, Thiên Quốc, Minh Thổ, nhìn thấy kết quả như vậy, từng người đều lộ ra ý cười nhàn nhạt, kết quả như vậy đã xoá đi lo lắng trong lòng bọn họ.

“Haha, Hoang, ngươi cuối cùng cũng bị phế, cũng có ngày hôm nay?”

Cuối cùng, có người cười lớn nói, nhịn không được ở nơi đây lớn tiếng nói.

“Từ nay không còn Hoang, chỉ có một tên nhân tộc luân lạc trở thành phàm nhân!”

Một số người bình luận, đều là tu sĩ các tộc đã từng mang theo hậu lễ tới nơi đây tiếp cận Thạch Hạo.

“Cha… Chúng ta liền đi như vậy?” Thiếu nữ áo xanh có chút chần chừ nói.

“Đương nhiên, ngươi chẳng lẽ muốn lưu lại, ngươi tưởng ta muốn liên hôn với Thạch tộc là thật sao? Chỉ dựa vào một tên hiện tại đã bị phế như hắn, không thể uy hiếp được tới chúng ta nữa!” Vị giáo chủ này nói.