Chương 1620 : Du ngoạn Tiên vực.

Thế Giới Hoàn Mỹ

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Trong lúc nhất thời, nơi này yên tĩnh lại, sắc mặt Kim Dương rất lạnh, trong con ngươi có cảnh tượng Kim Ô đang giương cánh cắt đứt bầu trời, hắn rất muốn bùng phát thế nhưng lại không thể.

Đúng như lời thúc thúc của hắn nói vậy, ‘Đế lạc tuế nguyệt’ quá mạnh, hắn không đủ sức điều khiển, nếu cưỡng ép triển khai thì chắc chắn sẽ hao tổn bản nguyên của hắn.

Thời đại Đế cũng phải chết là niên đại thế nào? Mà lại khiến những nhân vật hùng mạnh của Tiên vực khi nhắc tới cũng phải thay đổi sắc mặt, cảm thấy kinh sợ!

Mà chiêu thức dùng thời đại này làm tên tự nhiên cũng có sự đáng sợ quá đáng của nó, có sức mạnh cấm kỵ.

Bạch Khổng Tước tiên tử buộc lại mái tóc, là người đầu tiên từ phía đi tới, sóng mắt lưu chuyển nhìn Thạch Hạo, mang theo vẻ hiếu kỳ cùng với một loại dò xét.

Đối với sinh linh Tiên vực mà nói thì hạ giới là một nơi lạc hậu, linh khí khô héo, đặc biệt là đời này, tài nguyên khô cạn, đúng ra không thể xuất hiện cao thủ trẻ tuổi cỡ này.

Quan trọng nhất chính là nơi đó đã bị ô nhiễm, mang theo ước số chẳng lành, sớm muộn gì cũng bị diệt vong.

Dưới cái nhìn của bọn họ thì bên trong mảnh đất man hoang đó không thể sinh ra kỳ lân con, kết quả, Hoang chính là mạnh mẽ như vậy, miễn cưỡng cho bọn họ một bài học.

Mấy người đi tới nhìn chằm chằm Thạch Hạo, muốn xem tất cả bí mật của hắn.

Khó chịu nhất đương nhiên là Kim Dương, trước đó hắn nói rất chắc chắn, kếp quả ngược lại mình là người bị thua, bị sinh linh hạ giới đâm thủng phù văn Tiên đạo.

Hắn rất không cam lòng, hắn nắm giữ tiên công chân chính, vì sao lại không sánh bằng một tên tiểu tử hoang dã đến từ nơi linh khí khô cằn?

Nếu thiên tư bản thân hắn kém thì cũng thôi, đằng này hắn được xem là tư chất ngút trời, trong tộc Kim Ô cũng là một cường giả trẻ tuổi tiếng tăm lừng lẫy.

Kết quả cuộc chiến làm cho hắn giận dữ và xấu hổ!

Hắn nhìn chằm chằm Thạch Hạo, hai mắt như phun lửa, tên kia sau khi nhặt khối thịt của hắn lên lại lau nước miếng. Đây là ý gì?

Tên Nhân tộc kia thật đúng là dám ăn sao?

“Ha ha, ha ha… ” Tam Tạng cười to, trận đấu kết thúc, hắn đi tơi và không thèm che dấu chút nào chúc mừng Thạch Hạo.

“Tu vi càng ngày càng tinh tiến, pháp lực hùng hồn, không hổ là tuổi trẻ kiệt xuất trăm trận trăm thắng.” Thần Minh cũng cười hì hì, mái tóc đỏ tung bay, làn da trắng mịn, cặp mắt to trong veo, đường cong uyển chuyển, vưu vật này giơ tay nhấc chân đều có mê hoặc kinh người.

Bất kể nói gì, ba người bọn họ cùng đi chung, lúc này tự nhiên cũng đứng chung một chỗ.

“Vị đạo huynh này quả nhiên phi phàm, tại hạ giới tài nguyên khô cạn đến cấp độ kia, lại là nơi thiếu hụt pháp môn cao cấp nhất mà còn có thể tu luyện đến một bước này thì thật sự là kỳ tài.” Bạch Khổng Tước tiên tử nói.

Mấy người khác không nói gì nhưng ít nhất cũng không có trở mặt, vẫn thừa nhận kết quả của trận đấu đỉnh cao này, thật sự cũng rất hiếm thấy.

Thạch Hạo mỉm cười, không nói thêm gì mà chỉ gật đầu chào hỏi.

“Bên trong Tiên vực đến cùng là có hình dạng gì?” Thần Minh mở miệng.

Thạch Hạo lại là nhìn về phía mấy người đối diện chứ vẫn không nói gì, bởi vì trước đó đã có ước hẹn, nếu như hắn thắng cao thủ trẻ tuổi của tộc Kim Ô thì có thể tiến vào Tiên vực.

Tình cảnh yên tĩnh, những người kia đều không nói gì.

Sắc mặt Kim Dương lúc xanh lúc trắng, trong lúc nhất thời tựa như cưỡi hổ khó xuống, hắn chưa hề nghĩ là mình sẽ thất bại, vì vậy mới có cái hứa hẹn hào phóng trước đó, đáp ứng yêu cầu của Thạch Hạo,

Hiện tại, làm sao bây giờ?

Tiên vực là đâu chứ? Bây giờ căn bản là không mở ra cho người ngoài, đã cắt đứt liên hệ với thế giới từ lâu!

Lôi linh có thể vào là bởi vì lai lịch của người trên chiếu kia quá đáng sợ, đồng thời còn mang theo tín vật nên phải mở cửa thành, không thể không cho vào.

Hiện tại, ba tên trẻ tuổi cũng muốn đi vào, chuyện này… Kim Dương đực mặt ra, có chút không biết làm sao.

“Dẫn bọn họ vào dạo một vòng đi.” Nơi sâu sau cửa đá truyền đến một tiếng thở dài, vẫn là người trung niên kia, hắn cũng không hoàn toàn đi xa.

“Vâng!” Kim Dương nhắm mắt đáp ứng.

Người trung niên kia thực lực hùng hậu, là nhân vật ngất trời của tộc Kim Ô, cũng đã nói tới mức ấy thì dù thế nào hắn cũng phải chấp nhận.

Đương nhiên, đây là vấn đề do chính hắn gây ra, Kim Dương đang suy nghĩ ngày sau liệu có bị người trong tộc trách phạt.

Mấy người Bạch Khổng Tước tiên tử, thanh niên mặc áo tím… cùng Kim Dương đồng thời dẫn đường tiến về phía trước.

Chuyện này tương đối lạ lùng, ở niên đại thiên địa tách ra, Tiên vực ngăn cách với ngoại giới, lại có thể có người thành công tiến vào Tiên vực, không thể không nói đây là kỳ tích!

Bởi vì cho dù có thành Tiên thì ở niên đại này cũng không vào được.

Cửa thành rất lớn, ngay cả cổng phụ cũng rộng rãi đến kinh người, đi ở đây nhìn không thấy biên giới, bao la bát ngát đến mức khó có thể tin.

Mặt đất bằng đá màu nâu xám, con đường bằng phẳng như là đi không thấy phần cuối.

Cũng còn may là bọn họ đều có đại thần thông, nếu không, chỉ đi bộ như người phàm thì trời mới biết sẽ đi tới năm nào tháng nào.

Súc địa thành thốn, phù quang lược ảnh, rất nhanh, bọn họ đã vượt qua con đường thành to lớn này, tiến vào một vùng thế giới mênh mông!

Đây chính là Tiên vực, phóng tầm mắt nhìn, núi sông tráng lệ, cảnh sắc đẹp tuyệt trần, tinh linh nồng đậm đến mức hóa thành dòng sông.

Có những ngọn núi cao chọc trời, lớn đến dọa người, trọc lóc, hoàn toàn bằng đá, thế nhưng lại đang tràn ngập khí hỗn độn và phóng thích tinh túy Tiên đạo.

Có dòng sông chảy xuôi trên bầu trời, bên trong là một vài sinh vật, còn có những luồng ánh nhiều màu mịt mờ, khí bất hủ rơi ra.

Mới vừa tiến vào là Thạch Hạo liền choáng váng rồi, nơi này đúng là thánh thổ tu luyện, vượt xa ngoại giới, không hổ là địa phương Tiên ở lại.

Ở đây tảng đá cũng có linh tính, có cái đang gật gù, có cái đang lăn, đều sắp thành tinh cả.

Từng cọng cây ngọn cỏ đều ẩn chứa tinh hoa nồng đậm.

Vèo!

Một cây thần dược lướt ngang trời, chạy trối chết.

Thạch Hạo kinh ngạc muốn đuổi theo, tuy nó không phải là tiên dược trường sinh thực thụ nhưng ở bên ngoài cũng có giá trị kinh người, hạ giới có thể có được bao nhiêu cây thần dược chứ?

“Xin đạo hữu dừng bước, đây là đất phong của Côn gia, tuy gần với khu vực cửa thành nhưng cũng không phải là vật vô chủ, đó là dược thảo bọn họ thả rông ở đây.” Bạch Khổng tước tiên tử nói.

Thạch Hạo bày ra một bộ dạng lúng túng, giải thích rằng mình thấy hàng là sáng mắt mà quên mất đây là Tiên vực. Kỳ thực, hắn là đang thăm dò, muốn biết ở cái thế giới rộng lớn mà cổ xưa này, thần dược có giá trị bao nhiêu.

Đi về phía trước, trong không khí có tiên khí mờ mịt chảy, đây mới là thứ có giá trị nhất.

Thạch Hạo hít sâu một hơi rồi than thở một hồi, hoàn cảnh cỡ này chẳng phải là ước mơ tha thiết sao? Vật chất bất tử quá nồng đậm rồi, thiết nghĩ chắc chắn có thể làm cho tuổi thọ của tu sĩ tăng vọt.

Hắn biết, ở đây cho dù không thành Tiên thì hơn phân nữa cũng có thể sống rất lâu, thực lực đủ cao thì không thành Tiên cũng gần như trường sinh.

Phía trước, một ngọn núi lửa treo trên vòm trời, không nằm trên mặt đất nhưng khói bụi mịt mờ, bên trong còn có dung nham chảy ra.

Bên trong còn có thế giới khác sao? Nếu không sao lại có dung nham chảy xuống.

Tuy nhiên, nó không tỏa ra khói độc, dòng dung nham cùng với khói đặc kia lại có một loại linh tính kinh người nào đó đang tụ tập về một chỗ, tiến vào một nơi nào đó trên tường thành.

Nơi đó, có một người trung niên đang ngồi xếp bằng, mái tóc vàng rối tung, cay nghiệt mà vô tình, liếc nhìn về phía này rồi lại nhắm mắt lại.

“Thúc thúc!” Kim Dương nhỏ giọng gọi một tiếng, sau đó liền nhanh chóng ngậm miệng.

Người trung niên kia không có trả lời, trước đó chính là hắn lên tiếng, là một trong những vị tướng quân phụ trách trấn thủ nơi này, thực lực vô cùng mạnh mẽ, đại biểu cho tộc Kim Ô tọa trấn ở đây.

Mà mấy người trẻ tuổi như Kim Dương, Bạch Khổng Tước tiên tử mặc dù có thể leo lên cửa thành cũng là nhờ vào tầng quan hệ này, nếu không, người trẻ tuổi bình thường làm sao tới được.

“Gần cửa thành có thể có thắng cảnh gì chứ, tiến sâu vào trong đi, nhìn một chút cảnh đẹp non sông nơi này, để xem Tiên vực thật sự này đến cùng là có hình dáng gì.” Tam Tạng mở miệng, tương đối không khách sáo.

Có điều, dáng vẻ bề ngoài của hắn rất tốt, tựa như một vị thần mặt trời, hào quang óng ánh bao phủ thân thể, da thịt lóng lánh như ngọc thạch.

Táng sĩ thánh khiết đến thế cũng coi như là hiếm thấy rồi.

“Có chỗ nào cảnh sắc tú lệ, sơn hà bao la không, ít nhất cũng là một thắng cảnh có thể đại diện cho Tiên vực.” Thạch Hạo hỏi.

Hắn cũng không muốn dạo vòng ngoài, muốn tiến sâu vào Tiên vực để xem rõ ngọn nguồn.

Những người kia nhíu mày, có chút bị làm khó.

Đồng thời, mấy người Thạch Hạo quay đầu lại vẻ mặt lập tức cứng ngắc, bời vì có binh sĩ mặc giáp trụ cổ xưa cầm một cái pháp khí thần thánh đang dọn dẹp con đường bọn họ đã đi qua.

Thậm chí có thần mang bao phủ khắp nơi, lo lắng có vật chất không rõ từ bên trong cơ thể họ tràn ra.

“Thật là… cẩn thận quá!” Kỳ thực Thần Minh rất muốn quát lớn, cảm thấy bị người khác xem nhẹ, thế nhưng nhìn thấy tên binh sĩ kia tản ra tiên vụ nồng đậm thì nàng liền đổi giọng. Nàng không thể không cảm thán Tiên vực kinh khủng, thực lực của người kia tuyệt đối dọa người.

“Đi bên này, chúng ta đưa đi xem Tiên khanh*.”
*: Cái hố Tiên.

Cách cửa thành không xa lắm có một tế đàn, có thể tiến sâu vào trong thế giới Tiên vực.

Khi mấy ngươi leo lên tế đàn thì một luồng tiên khí nồng đậm bao phủ bọn họ, đồng thời tỏa ra thần quang năm màu, vèo một cái quét vào bọn họ và lập tức biến mất khỏi nơi này.

Khi bọn họ xuất hiện lại thì đã rời ra cánh cửa đá, đang ở bên trên một hố sâu to lớn.

Nơi nay dọc ngang đều là đá, hố to sâu không thấy đáy, thế nhưng cũng không khủng khiếp mà có tiên khí lượn lờ từ phía dưới bay lên, rừng đá chung quanh cũng có khí hỗn độn khuếch tán.

“Đây là nơi nào?” Thần Minh hỏi.

“Một trong những khu vực kỳ dị của Tiên vực, có thể thỏa mãn nguyện vọng của các ngươi. Tuy nơi này sâu không lường được, rất nguy hiểm nhưng cũng là một chỗ may mắn.” Kim Dương lạnh lùng đáp.

“Những tảng đá trong Hố Tiên, có cái bọc lấy sách cổ Tiên đạo, có cái thai nghén hung binh tuyệt thế, đương nhiên, ngàn vạn cường giả đến tìm kiếm cũng chưa chắc đạt được thứ gì mà còn có thể đẩy chính mình vào miệng những con thú đá.” Bạch Khổng tước tiên tử nhắc nhở.

Hố Tiên, lai lịch bí ẩn.

Nghe nói, nó là cái hố cổ xưa đã tồn tại từ trước thời kỳ mà Đế cũng chết!