Chương 1764: Thế giới bị ngưng kết

Thế Giới Hoàn Mỹ

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Quyết định này có chút mạo hiểm. Tuy nhiên, hắn không muốn bỏ qua cơ hội này, luôn cảm thấy trong đạo môn này có bí mật trọng yếu nào đó, hấp dẫn hắn qua đó.

Thạch Hạo hít sâu một hơi đi tới, tiếp xúc với linh dịch, bước đi trong nước tiến vào phía đạo môn đó.

Nếu như là trước kia, hắn không hề năng lực làm vậy, sẽ bị tràng vực xung quanh đạo môn nghiền nát, nhưng hiện tại hắn đã có thể từng bước đi tới.

Thế Giới Thụ vẫn vắt ngang nơi đó, vô cùng bắt mắt, Thạch Hạo tự nhiên sẽ không khách khí, dời nó đi chỗ khác.

Có một số chạc cây bị gãy nát, loại đồ vật này được xưng vạn kiếp bất hủ, vĩnh viễn không hoại, nhưng hiện tại lại huỷ hoại đi hơn nửa, khiến Thạch Hạo đau lòng không thôi.

Rốt cuộc là trải qua chuyện gì? Chạc cây Thế Giới Thụ còn như vậy, thối rữa hơn phân nửa, khiến người ta sợ hãi.

Thế Giới Thụ, là vô thượng cổ thụ khai thiên tích địa, một đại thế giới hoàn chỉnh mới có một cây, hiện tại đang bị huỷ diệt rồi.

Thạch Hạo thở dài, tới hiện tại hắn sao có thể còn không rõ chứ, đây quá nửa là Thế Giới Thụ của giới này, bị huỷ ở nơi đây.

Không cần nói nhiều, trận chiến Tiên Cổ, Thế Giới Thụ bị người khác phá huỷ cả gốc rễ, triệt để huỷ diệt nó, lưu lại bộ phận tàn thể cũng bị huỷ đi ở thời kỳ đầu kỷ nguyên này.

“Đồ tốt a.” Thạch Hạo thu lấy chạc cây tàn khuyết, rất là cẩn thận, cũng rất trịnh trọng.

Đáng tiếc chính là, tinh tuý vô thượng năm xưa, tinh hoa mà nó chứa đựng đã trôi đi sạch sẽ, hiện tại chỉ lưu lại từng tia nhỏ bé, nếu không loại đồ vật này cũng có giá trị kinh người.

Nửa người Thạch Hạo vừa tiến vào đạo môn đó liền cảm thấy áp lực thật trầm trọng, muốn nghiền nát thần hồn người khác.

“Xìiii!”

Hắn hít một ngụm lãnh khí, chẳng lẽ chỉ có nguyên thần mới có thể tiến vào, nhục thân không được sao? Cơ thể như muốn vỡ nát, cho dù hắn có Bất Diệt kinh cũng khó mà chịu được.

Xích!

Tuy nhiên, khi hắn đưa thần hồn mình ra, cũng vô cùng đau đớn, có tia sáng rơi xuống. Giống như thiên đao chém xuống, muốn trấn tan nguyên thần hắn.

“Nơi này… ” Thạch Hạo lắc lư một hồi, suýt nữa ngã ngay trước cửa đạo môn đó.

Cuối cùng, hắn hít sâu một hơi, thần hồn quy vị, lần nữa bước tới. Thân thể và thần hồn cùng tiến vào, lần nữa bước vào đạo môn đó.

Một trận đau đớn kịch liệt truyền đến, hắn cảm thấy nhục thân như bị cái cối xoay nghiền nát, thần hồn cũng giống như bị dao cắt, từ trong ra ngoài, đau đớn khiến người khác khó mà chịu nổi.

Thạch Hạo gắng gượng đi vào trong đạo môn. Thân thể giống như mang theo phụ trọng mấy chục khoả ngôi sao trên lưng mà bước đi, áp lực đè lên khiến hắn phải cúi người đi từng bước một, phát ra tiếng cót két cót két của các khớp xương ma sát với nhau, tựa như sẽ gãy vỡ bất cứ lúc nào.

Còn ngay chỗ mi tâm của hắn, cũng phát ra tiếng leng keng, phảng phất như có một thanh đao đang chém lên thần hồn.

“Thật là một loại rèn luyện tàn khốc!” Thạch Hạo lẩm bẩm, lại có thể xem những chuyện này là một loại rèn luyện.

Đổi lại là một tu sĩ cảnh giới Độn Nhất khác tới nơi này, tuyệt đối sẽ bị nghiền nát, không hề có chút ngoài ý muốn nào, dưới ánh sáng trong thế giới này, con người trở nên thật nhỏ bé.

Cũng không biết qua bao lâu thời gian, Thạch Hạo từ từ thích ứng, ngẩng đầu lên khẽ mở mắt đánh giá xung quanh.

Đây là một thế giới yên tĩnh, cũng là một mảnh tịnh thổ tường hoà.

Ở nơi này, dòng sông chảy dưới chân hắn vàng óng, từ từ chảy qua không phát ra âm thanh nào.

Toàn bộ cổ địa cũng đều như vậy, đều phát ra ánh sáng màu vàng nhạt, cỏ cây tươi tốt, phát ra ánh sáng dịu nhẹ, tổng thể mà nói đều rất yên tĩnh và tường hoà.

Nếu không phải thân thể và thần hồn đều đang chịu áp lực, rất có thể khiến người khác hoài nghi. Mảnh vô thượng tịnh thổ này, không tranh với đời, rất thích hợp để ẩn cư.

“Tịnh thổ, hoặc có lẽ Chân Tiên yêu thích nơi này, sinh sống ở nơi này.” Thạch Hạo trầm tư.

Thân thể hắn thẳng đứng, thích ứng hồi lâu, mới bắt đầu đi tới trước, bước chân rất nặng, mang theo mảng lớn hoa nước, âm thanh này ở nơi đây trở nên rất chói tai, phá vỡ sự tĩnh lặng nơi này.

Bùm!

Cuối cùng, Thạch Hạo cũng bước lên bờ, một thảm cỏ xanh được linh lực nồng đậm bao phủ, sương vụ mịt mờ bốc lên.

Ngay cả thảm cỏ xanh cũng có từng điểm kim quang, rất thần thánh.

Thực tế thì, mảnh thế giới này giống như được dát vàng vậy, giống như thời khắc nào cũng có rất nhiều mặt trời treo cao, soi rọi toàn bộ đại địa trở nên vàng óng.

Nơi này quá yên tĩnh rồi, cũng rất tường hoà. Nơi đây giống như quốc độ tiên thiên thần thánh, tịnh thổ của Chân Tiên, không có ồn ào náo động, không có hồng trần quấy nhiễu, lặng lẽ không chút âm thanh nào.

Thạch Hạo kéo căng cơ thể, toàn lực cố gắng chống đỡ áp lực vô hình đó, tiếp tục bước đi về phía trước, đi về nơi sâu nhất của thế giới thần bí này.

Hắn đi dọc ven bờ dòng sông đó, bởi vì, năm xưa chiếc thuyền giấy nhuốm máu chính là từ con sông này chảy ra.

Thế giới đều trở nên rất hoang tàn, một mình Thạch Hạo đi tới nơi tận cùng của thế giới này. Hắn đang thám thính khám phá mọi thứ, muốn đi vào nơi vĩnh hằng chưa biết đó.

Hắn thật sự muốn biết nơi này đi thông tới nơi nào, đích đến có cái gì. Nên chỉ có thể chống đỡ áp lực khiến cho xương cốt bất cứ lúc nào cũng tan vỡ, từng bước từng bước đi tới, ở nơi này hắn bay không nổi, toàn bộ pháp lực cũng đều dùng để đối kháng với áp lực vô hình ở nơi này.

Thời gian trôi qua, giống như đã qua mấy ngàn năm, lại có lúc như mới thoáng qua, dễ dàng khiến cho người ta có cảm giác rối loạn, trong khối khu vực này rất không bình thường.

Thạch Hạo một mực luôn đề phòng, vô cùng thận trọng.

Cuối cùng, sương mù phía trước tan dần, cảnh tượng không còn giống nhau nữa, bầu trời có chút xám xịt, đại địa mất đi ánh vàng võ, đặc biệt là thảm cỏ đều trở nên khô héo.

Dọc đường này có thể nhìn thấy, sinh cơ bắt đầu lụi tàn, đất đai trở nên khô cằn.

Một mảnh xám xịt, giống như một bức tường thành kéo dài cao tận chân trời, giống như là cắt đứt thế giới này thành hai nửa, phân thành hai khu vực rõ ràng.

Nếu tiếp tục tiến lên, nó sẽ khác hoàn toàn.

Thạch Hạo có hơi do dự, nhưng vẫn tiến tới như cũ, đi dọc theo bờ sông, đi tới nơi sâu nhất, thân thể cũng đã bị sương mù màu xám bao phủ.

“Ân?” Hắn kinh ngạc, màu sắc của con sông này cũng thay đổi rồi, không còn có linh khí, cũng không còn màu vàng kim. Nó biến thành màu xám, không còn thần quang sáng lạn nào nữa.

Đây là một vùng đất khô cằn, giống như tử địa, đã bị tuyệt diệt.

Dọc con đường này, vẫn như cũ chưa hề nhìn thấy thuyền giấy nhuốm máu.

Không biết đã quá bao lâu thời gian, Thạch Hạo đi xuyên qua khu vực sương mù màu xám, nhìn thấy một vùng đất rộng lớn, đây giống như là một thế giới khác.

Ở nơi này, hắn tâm thần chấn động, trong mắt đầy vẻ khó hiểu.

Nơi này là một khu tử địa, vô cùng yên tĩnh, ngay cả bước chân của mình hắn cũng không nghe thấy, thậm chí vô pháp cảm nhận được tiếng tim đập của bản thân.

Toàn bộ thế giới đều giống như đóng băng vậy, giống như một bức hoạ cổ lão loang lổ nhiều màu sắc, vĩnh viễn ngừng lại trong khoảng khắc này.

Nơi xa, có sinh linh, có thành trì, còn có thần điện, càng có cổ thụ…, nhưng lại không hề cử động, giống như những pho tượng bằng gỗ, bằng đất sét… càn khôn cũng ở trong trạng thái tịch diệt.

Một số cổ thụ khô héo, kết đầy quả, có quả rơi rụng rơi xuống, những quả đó đều rất khô héo, dừng lên giữa không trung, không có rơi xuống đất.

Có một số sinh linh đi lại trên đường, nhấc chân lên, nhưng lại chưa hề đạp xuống, vĩnh viễn cố định ở tư thế này.

Đây là một thế giới tĩnh lặng, thần bí và đáng sợ.

Nó không hề phát ra tiếng động, không biết đột nhiên gặp phải chuyện gì, mà lại hoàn toàn ngưng lại ở khoảng khắc này.

Hiển nhiên, giới này phát sinh qua kịch chiến, có người tế ra binh khí, phát ra thần quang, nhưng cũng bị cố định lại giữa không trung.

Có thành trì bị bảo cụ đánh trúng, huỷ diệt hơn phân nữa, khối bụi bốc lên, đá vụn bay tứ phía, nhưng cũng bị cố định lại ở nơi này, ở khoảnh khắc tường thành đang sụp đổ, mọi thứ đều tĩnh lặng.

Cách đó không xa, có sinh linh to như quả núi, toàn thân đây máu, ta cầm chiến kích, hình thái đang xông tới trước, kết quả động cũng không động.

Giống như khi đang phát sinh huyết chiến, bị ngoại lực đột nhiên quấy nhiễu, thế giới bị ngưng kết lại.

Thạch Hạo sải bước, hắn tràn đầy kinh ngạc, chỉ có hắn có thể cử động, nhìn chằm chằm nơi này, tràn đầy khó hiểu. Đây là một thế giới đã ngưng kết bao nhiêu năm rồi? Giống như một bức hoạ lịch sử vậy.