Chương 1710: Thủ phạm

Thế Giới Hoàn Mỹ

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Nguyên Thanh, kẻ này có thể gọi là đại cừu nhân của Thạch Hạo!

Sở dĩ Thạch Hạo trải qua nhiều đau khổ như vậy đều có quan hệ với kẻ này, chỉ vừa mới tiến vào cửu Thiên thì đã bị kẻ này trấn áp, nếu không phải có người can thiệp thì đã gặp phải độc thủ của hắn ngay tại chỗ rồi.

Dù là như vậy thì Thạch Hạo vẫn bị đầy vào Cổ quáng Thái sơ, do đó bị Vương gia áp chế và bị thu làm đầy tớ.

Có thể nói, nếu không có Nguyên Thanh thì sẽ không có hàng loạt chuyện sau này.

Tiếp sau đó, Nguyên Thanh còn phái con cháu của mình tới thư viện Thiên Thần để nhổ cỏ tận gốc Thạch Hạo!

Vui mừng nhất chính là, thư viện Thiên Thần đã trừng trị cực nghiệm khắc, con của hắn bị phế bỏ, cháu của hắn cũng đã bị bị Thạch Hạo giết chết trong chiến trường Tiên cổ.

Nhiều năm qua đi, hiện giờ Nguyên Thanh khí sắc rất tốt, trẻ khỏe hơn trước đây nhiều, mái tóc đen dày rậm bay lượn, hai mắt nhánh lấp lánh có thần nhìn chằm chằm Thạch Hạo.

Thạch Hạo cũng chẳng quen biết những người còn lại thế nhưng bọn họ đều rất mạnh, đồng thời khiến người khác sinh ra cảm giác đầy nguy hiểm, hoặc là trên người bọn họ có thứ gì đó khiến người ta phải kiêng kỵ.

“Tiểu nghiệt súc, mạng của ngươi cũng lớn đó chứ, ngay ở Biên hoang mà cũng không hề chết trận, hiện giờ còn hát vang tiến mạnh nữa chớ, thật sự không muốn người khác sống chút nào mà!” Nguyên Thanh lên tiếng.

Lời nói lần này khiến ánh lạnh trong mắt Thạch Hạo tăng mạnh, sát khí tràn ngập.

Đại chiến ở Biên hoang vẫn không hề có sự góp mặt của Nguyên Thanh, chưa từng tới Đế quan tiếp viện, không hề góp chút sức lực nào, hiện giờ lại dùng giọng điệu này nói với hắn.

Thạch Hạo chiến đấu tưng bừng ở Biên hoang, không màng sống chết, nhưng về sau lại bị kẻ này nhảy nhào ra đòi giết chết!

“Ngươi cũng chỉ là một tên ngụy Chí Tôn làm trò hề, tu vi cắt cé mà thôi, hiện giờ có chút xíu tiến bộ thì lại muốn tìm cái chết à?!” Thạch Hạo lạnh giọng nói.

Trong giai đoạn Chí Tôn không xuất hiện thì tu sĩ cảnh giới Độn Nhất sẽ được một số người tôn lên làm Chí Tôn, thế nhưng, ai cũng biết bọn họ không phải như thế, chỉ là một cách xưng hô mà thôi.

Đó là đang ước ao sẽ có một ngày như vậy, sẽ tiến thêm một bước như thế.

Cho tới là Nguyên Thanh, năm xưa hắn kém tí xíu để tiến vào cảnh giới Độn Nhất.

Hiện giờ rốt cuộc cũng đã đột phá, đánh tan cửa ải kia, trở thành tu sĩ cảnh giới Độn Nhất, và dẫn theo người phía sau mình tới đây hòng ngăn chặn Thạch Hạo.

“Ngươi đang tìm cái chết đó!” Thạch Hạo nói.

Hắn đủ sức lực làm thế, là một sinh linh vô cùng trẻ đã tiến vào cảnh giới Độn Nhất, nếu như cho hắn thời gian thì đủ khả năng quét sạch địch thủ khắp mọi nơi.

“Tiểu bối, ngươi cho rằng lúc này có thể tự phụ nữa ư, chúng ta sẽ không cho ngươi chút cơ hội nào cả. Một đời này ngươi coi như xong, muốn đăng lâm vào Chí Tôn cảnh thì cũng chỉ là mơ hão mà thôi!” Nguyên Thanh thẳng thắn nói.

Hắn dẫn người tới đây là muốn ngăn chặn Thạch Hạo, không muốn cho cơ hội lột xác, không cho trở thành Chí Tôn.

Mình hắn thì làm không được thế nhưng nguồn thế lực phía sau mà hắn dẫn tới đang muốn bóp chết thiên tài, một tay che trời, không cho thiếu niên có tiềm lực vô tận này có cơ hội vùng lên.

Trên thực tế, sở dĩ bọn họ phải vội vã rời đi cửu Thiên và cấp bách tiến tới không để ý hậu quả, cũng là vì trong lòng đang run sợ.

Trận chiến ở Biên hoang của Thạch Hạo đã khiến một ít người sợ hãi trong lòng, dưới con mắt bọn họ, tiềm lực của Hoang quá khủng khiếp, nếu như trở thành Chí Tôn thì chắc chắn sẽ quét ngang cửu Thiên thập Địa này.

Tới lúc ấy, ai có thể ngăn cản được hắn chứ?

Một khi hắn muốn thanh toán thì một vài bộ tộc chắc chắn sẽ phải diệt, dù cho vận dụng tới tiên khí hoặc lấy ra nội tình vốn có của thế gia Trường Sinh thì vẫn chưa đủ tầm!

“Chúng ta liều mạng ở Biên hoang thì đám người các ngươi lại nơm nớp lo sợ, sống qua ngày ở phía sau, hưởng thụ sự bình an. Sau khi đại chiến kết thúc thì từng kẻ lại hùng hổ nhảy ra và vung đồ đao về phía ta. Lúc đối mặt với dị vực thì lá gan như thế chạy đâu mất tiêu rồi, khí phách của các ngươi đâu, oai phong của mình đâu? Thật là nực cười, hiện giờ lại ngông cuồng điên dại tựa như chó trụi lông bị gia đình hành hạ vậy!”

Lời nói của Thạch Hạo rất khó nghe, bởi vì trong lòng của hắn tức tối tới lạnh cả người, không thể không giải tỏa, đám người này quá đe hèn vô liêm sỉ, đáng chém!

“A…”

Mấy người ở xa xa hét thảm, giãy giụa trong đau đớn.

Những sinh linh này đều trốn ở bên trong Thái Âm hà và bị trúng phải nguyền rủa khi nãy, có hình người và cũng có vật chủng khác, tất cả đều vô cùng thê thảm.

Phụt!

Có người hóa thành xương trắng rơi vào trong sông lớn màu đen, cứ thế mà diệt vong, bởi vì nguyên thần đã bị ăn mòn tới bát bét, hoàn toàn bỏ mạng.

Còn có người lồi cả mắt, xương trán ứa máu tươi, ngũ tạng nát bấy, nguyên thần đang bốc cháy, dù cho không chết thì cũng sẽ phải mất đi hơn nửa tuổi thọ đồng thời đạo hạnh bị phế bỏ.

Có thể nói, những cường giả trốn ở dưới đáy sông trước kia thì chín phần mười đều bị phế bỏ hoặc chết đi, chỉ còn cá biệt một số người chịu đựng nổi thế nhưng cũng mất đi nửa cái mạng.

Bá đạo như vậy đó, nguyền rủa của Mộ tiên khó mà giải trừ, chỉ có thể gồng gánh vượt qua mà thôi.

Đặc biệt là, nguyền rủa mà Thạch Hạo mang ra từ Mộ tiên lần này lại càng không bình thường, hơi tí là có thể diệt sinh linh một phương.

Chín phần mười người mai phục dưới đáy sông đều phế bỏ cả!

Thế nhưng, những người phía sau Nguyên Thanh chẳng hề run sợ gì cả, ai nẫy cũng rất thong dong.

“Cũng thú vị đó.” Một trong những người đó lên tiếng đầy bình thản và cũng trầm lặng, cơ bản không hề để ý những chuyện đang phát sinh, hết thảy đều nằm trong dự liệu của hắn.

Người này chắp hai tay sau lưng tiến về trước, trên người hắn là trường bào màu xanh nhạt, mái tóc buông dài tới tận lưng, toát ra dáng vẻ tiên phong đạo cốt thế nhưng trong mắt lại mang theo ánh lạnh.

Người này tầm ba mươi mấy tuổi thế nhưng chắc chắn không phải là một người đàn ông độ tuổi tráng niên, mà là tu sĩ tiền bối đã sống qua vô tận năm tháng.

“Ha ha…” Một cô gái với bộ quần áo vàng nhạt, khuôn mặt xinh đẹp nở nụ cười, thế nhưng nụ cười này là giễu cợt cũng như là sỉ nhục.

Cô gái này rất mạnh mẽ, tuyệt đối là cao thủ ở cảnh giới Độn Nhất hậu kỳ, đồng dạng cũng đầy ngạo mạn với Thạch Hạo.

“Bớt giả ngây giả dại đi!” Thạch Hạo chẳng chút nể nang gì.

Vẻ mặt của những người này cứng đờ, mặc dù biết Hoang là người không sợ trời không sợ đất thế nhưng quát mắng thẳng thừng như vậy đã khiến sắc mặt bọn họ trở nên lạnh tanh.

“Ngươi có biết, chúng ta đại biểu cho một nguồn thế lực như thế nào không?” Người đàn ông mặc trường bào xanh nhạt lạnh giọng hỏi.

“Chẳng phải là thế gia Trường Sinh hay sao, hay là thế gia rụt cổ, ngay cả cuộc chiến với dị vực mà cũng không dám liều chết chém giết.” Thạch Hạo nói.

Hiện tại, dám động thủ với hắn thì chắc chắn là thế gia Trường Sinh hoặc là Hoàng triều mà thôi.

Sắc mặt của những người kia càng lạnh hơn.

“Ta vẫn đang suy nghĩ, lúc đại chiến ở Biên hoang thì có người thông đồng với địch, cam tâm làm nội gian, không biết là bộ tộc nào, hiện tại đã rõ ràng rồi.” Thạch Hạo lên tiếng.

“Câm miệng, chúng ta đều có thù riêng với ngươi, hoàn toàn không có quan hệ với những chuyện kia!” Cô gái với bộ quần áo vàng nhạt ngắt lời quát lớn.

“Có phải thế không, nhưng ta lại cảm thấy, chính là các ngươi!” Thạch Hạo nói, hắn nhìn chằm chằm những người này.

“Ăn nói linh tinh!” Người đàn ông kia lạnh lùng nói.

“Chặn hắn lại, không nên để hắn chạy trốn!” Tên còn lại nói.

Nguyên Thanh đứng bên cạnh nở nụ cười ha hả, bởi vì hắn muốn giết Hoang.

Những năm vừa qua, Thạch Hạo đã trở thành tâm bệnh của hắn, từ khi nhằm vào thiếu niên này thì không khi nào có thể thành công giết được Thạch Hạo, ngược lại không ngừng nghe được tin tức về những lần đột phá nên khiến Nguyên Thanh đứng ngồi không yên.

“Tiểu nghiệt súc, rốt cuộc ngày hôm nay cũng đã tới giờ chết của ngươi rồi!'” Hắn cười lạnh.

Luôn luôn có người như thế, rõ ràng là có lỗi trước thế nhưng vẫn luôn cho rằng chính người khác đã phụ mình, còn không ngừng đổ thêm dầu vào lửa nữa.

“Thật là đáng tiếc, tổ tiên của các ngươi anh hùng tuyệt vời tới cỡ nào, những tới đời của các ngươi thì lại thảm hại không thể nào tả nnổi.” Thạch Hạo nói.

Hắn không hề để ý tới Nguyên Thanh mà là nhìn về những người khác.

Bởi vì hắn biết, từ đầu tới cuối Nguyên Thanh cũng chỉ là con chó săn mà thôi, hiện giờ với hắn thì chẳng tính là gì cả.

Cường giả thuộc cảnh giới Độn Nhất ư? Hắn giết không tha!

“Ồ, ngươi chắc chắn về thân phận của chúng ta?” Cô gái với bộ áo quần vàng nhạt cười nói, không hề để ý chút nào, dáng vẻ rất là thảnh thơi.

“Không phải là đời sau của Phong tổ hay sao, ngươi không hổ thẹn với tổ tiên mình à?” Thạch Hạo lạnh lùng kèm theo khinh bỉ nói.

Trên mặt hai người đối diện lộ vẻ tức giận không cách nào bình tĩnh được, sát khí hiển hiện, hai mắt thâm sâu băng hàn lạnh lùng nhìn Thạch Hạo.

“Ta không cần động não cũng có thể biết thân phận của bọn ngươi rồi!” Thạch Hạo hờ hững nói.

Bởi vì, năm xưa thông qua một vài manh mói thì hắn biết được, Nguyên Thanh đã nghe theo lệnh của thế gia Trường Sinh Phong tộc, sở dĩ nhằm vào hắn là vì muốn áp chế ‘sự kiêu ngạo’ của hắn.

Hắn thông qua một chút con đường thì biết được những chuyện xưa này.

Một vị lão tổ của Phong tộc đã từng nhằm vào Thạch tộc, luôn áp chế hậu nhân Tội huyết và dẫn tới những ảnh hưởng vô cùng nghiêm trọng, thái độ rất rõ ràng, ra lệnh trừng phạt Thạch tộc.

Hậu nhân Tội huyết, vì sao lại có cái tội danh này, lúc ở Đế quan thì Thạch Hạo cũng hiểu sâu hơn, có bóng người tàn tiên kia, có Tiên điện…

Ngoài ra, còn có thế lực trên cửu Thiên nữa, ví như là một vị tổ tiên của Phong tộc.

“Các ngươi làm như thế sẽ không cảm thấy hổ thẹn với thủy tổ của mình ư, một trận chiến ở Tiên cổ năm xưa, vị Phong tổ đó đã thẳng thắn cương nghị lập xuống hàng loạt công lao, thân là đời sau vậy mà các ngươi lại hèn hạ như thế, đầu nhập dị vực, không cảm thấy nhục nhã à?” Thạch Hạo quát hỏi.

“Ta lặp lại lần nữa, đây chỉ là ân oán cá nhân, hoàn toàn không quan hệ với những chuyện khác, đừng có định tội bậy bạ cho chúng ta!” Có người lạnh lùng nói.

Thạch Hạo cười khẩy, không còn vấn đề gì để tra cứu nữa, bởi vì hoàn toàn không có chứng cứ, hắn cũng chỉ đang suy đoán mà thôi.

Lúc ở Đế quan trước kia thì có người từng đầu nhập vào dị vực, còn từng cùng với tu sĩ của dị vực truy sát hắn ở rừng rậm Thiên Thú nữa, sau đó cũng không tiết lộ chút thân phận nào.

Nhưng, theo như hắn phán đoán thì chắc chắn là một thế gia Trường Sinh nào đó, nếu không phải Kim gia, Vương gia thì còn có thể là ai?

Ngoài ra, năm xưa hắn từng giao thủ với một ít dòng chính của Phong tộc và cũng hiểu rõ về thái độ của tộc này, cho nên hiện tại mới hoài nghi bọn họ chính là đám người kia.

“Phong Hành Thiên, truyền nhân mạnh nhất của bộ tộc ta đã tu ra ba luồng tiên khí, ngay cả hạt giống hoàn mỹ cũng đã chuẩn bị kỹ càng cho nó, kết quả lại bị ngươi ngăn trở và giết chết!” Cô gái với bộ áo quần vàng nhạt dữ tợn nói.

“Cô là gì của hắn?” Thạch Hạo hỏi.

Hắn tất nhiên nhớ được sự ngang ngược của Phong Hành Thiên, đáng sợ vô cùng, tinh thông Hắc ám cổ thiên công cùng với Thập tự thần đạo, năm xưa từng đại chiến đầy khốc liệt với hắn và kết quả đã bị giết chết ở chiến trường Tiên cổ.

“Ta là tổ cô cô của hắn, tên là Phong Bách Linh!” Cô gái này đáp, bộ áo quần phấp phới mang theo sát khí vô tận, khí chất hoàn toàn khác trước.

Hiển nhiên, nàng vẫn luôn nhẫn nhịn và lúc này cũng đã tới thời khắc giết chết Thạch Hạo.

“Còn có Phong Chiêu, nó là cháu trai của ta và cái chết của nó chắc chắn có quan hệ với ngươi!” Người đàn ông mặc bộ trường bào xanh nhạt cũng lên tiếng.

Hắn lên là Phong Thương, đã sống không biết bao nhiêu năm tháng, thực lực vô cùng mạnh mẽ.

“Phong Chiêu không phải ta giết, hắn chết ở trong tay cổ Hoàng điệ.” Thạch Hạo bình tĩnh nói.

Này đó lúc ở trong chiến trường cổ kia thì xuất hiện một động phủ, nơi đó có thi thể của một con Hoàng điệp tản ra tiên quang bất hủ và giết chết Phong Chiêu.

Ngày đó, Phong Chiêu từng nói, cho dù có diệt sạch những tu sĩ trẻ tuổi đã tu ra ba luồng tiên khí trên cửu Thiên thì cũng chẳng là vấn đề gì cả, chỉ cần Phong tộc của hắn không vấn đề gì thì cần gì quan tâm với việc làm của mình.

Cơ bản, mặc kệ ngày sau dị vực có tấn công hay không thì cũng sẽ có người đứng ra chống đỡ, không cần phải để ý tới hậu quả ra làm sao.

Bởi vì, hắn nói rất rõ ràng, bọn hắn là thế gia Trường Sinh, có thể sống sót từ Tiên cổ tới giờ thì tự vệ chẳng là vấn đề gì, đời này vẫn có thể.

Vào lúc đó thì Thạch Hạo đã biết được thái độ của tộc này rồi, dù cho không đi theo địch thì cũng sẽ giiống như những Cấm khu kia, quá nửa sẽ không đếm xỉa tới.

“Phong Chiêu rất mạnh, đã được phong hầu, cái chết của hắn hẳn sẽ là đả kích vô cùng to lớn với các ngươi, thế nhưng là chết ở dưới tiên quang của Hoàng điệp, hắn chết cũng không oan.” Thạch Hạo cười ha hả.

“Hôm nay cũng đều nói sạch cả rồi, để cho ngươi làm một con quỷ minh bạch, hiện giờ ngươi có thể lên đường rồi đó.” Phong Bách Linh nói.

“Phải sống, quên rồi à, lão tổ muốn gặp hắn.” Tên còn lại nói.

“Chỉ bằng các ngươi thôi à?” Thạch Hạo cười ha hả/

Đừng nói là bọn họ, dù cho Chí Tôn của bộ tộc này tới thì hắn cũng chưa chắc sẽ chết.

“Nếu như đã dám tới thì tất nhiên sẽ có thủ đoạn để đánh gục ngươi rồi.” Phong Thương lạnh lùng nói.

“Được rồi đó, đại trận đã được kích hoạt.” Phong Bách Linh lên tiếng.

Đúng vào lúc này thì quần sơn vạn suối ở khắp nơi đều lan tỏa khí lành, ánh sáng hừng hực chiếu rọi hòng phong thiên tỏa địa!

“Thật là xa xỉ, thật là lãng phí.” Thạch Hạo hờ hững nói.