Chương 1696: Một góc vô cùng náo loạn.

Thế Giới Hoàn Mỹ

Đăng vào: 12 tháng trước

.

“Ma tôn, lá gan cũng không nhỏ đó chứ, là tê nhóc đã chết ở chỗ này năm xưa đó hả, cũng chỉ là ngôi mộ sát bên ta mà thôi.” Ông lão nói.

Da mặt của lão vàng như nghệ, thịt thối rửa gần như bong tróc hết ra, thậm chí ngay cả xương gò má cũng lộ ra ngoài, nơi hốc mắt trống rỗng rất ghê tợn.

Thạch Hạo nhìn lão rồi lại nhìn về phía mộ lớn phía sau lão, nơi này còn có nguồn gốc khác nữa ư?

Sau khi Ma tôn chết đi thì cũng không phải được chôn ở đây, mà chỉ là trùng hợp khi có ngôi mộ lớn này?

Hắn vừa nhìn về phía A Man cùng với chiếc quan tài ngọc kia, chiếc quan tài đó rất xa xưa, hoa văn và ký hiệu bên trên hoàn toàn không phải của kỷ nguyên này.

Chỉ là, không nghĩ tới nó còn có ẩn tình ác, sẽ dính tới người cùng với người đã chết cùng với chuyện xưa từ thời đại Đế cũng chết!

“Thời đại Đế cũng chết rất lâu rồi, đó là một niên đại huy hoàng nào đó, chân thân của ông đã chết và chỉ còn lưu lại tàn thể rỗng tuếch hư vô mờ ảo, không biết hiện tại là trạng thái nào?” Thạch Hạo hỏi dò.

Vì nguyên nhân của mộ lớn nên hắn rất khó xem thấu được ông lão này, nơi đây, dù cho là Thiên Nhãn thông cũng vô hiệu.

“Người trẻ tuổi, ngươi không nên tới đây làm gì, tới đây đều là những xác chết di động, đầy tớ của u minh, nhanh rời đi đi.” Ông lão nói.

“Ý gì ạ?” Thạch Hạo hỏi.

Hắn rất bình tĩnh, bởi vì những chuyện hắn trải qua đã quá nhiều, những thứ xuất hiện lúc này cũng không thể nào dao động tới được tâm trí hắn!

“Đây là nơi ngủ say của cường giả nên không thể quấy rầy được, phàm là những người tới đây đều sẽ bị nguyền rủa quấn thân, nếu như không biết tiến thối thì dù cho hiện tại có chịu đựng được, sớm muốn gì cũng phải nhận lấy cái chết, hóa thân làm nô bộc!” Ông lão nghiêm túc nói.

Thạch Hạo chẳng hề có cảm xúc nào theo dõi lão, muốn xem thật cẩn thận.

“Ngươi có biết, nguyền rủa ở nơi này sản sinh ra làm sao không?” Ông lão lên tiếng, mái tóc của lão màu xám và tương đối chắc chắn, thế nhưng phần gốc của cọng tốc gần như muốn rụng khỏi da đầu.

“Sản sinh như thế nào ạ?” Thạch Hạo hỏi.

“Thân thể bị tàn phế khi còn sống sẽ có những phù văn bị phá nát, từ trong ngôi mộ kia tiết đúng một tia thì hóa thành vùng đất nguyền rủa.” Ông lão nói.

“Thân thể tàn phế ở trong mộ, ý ông ám chỉ là bóng mờ đã hiện ra kia?” Thạch Hạo theo dõi lão.

Mộ tiên quá yêu tà, Thiên Nhãn thông đều vô hiệu khi ở đây, thật sự rất khó phân biệt đâu là hư đâu là thực, dù cho hắn vận dụng thần thức cũng khó có thể xuyên thấu qua lớp sương mù nguyền rủa trước ngôi mộ ấy.

Đồng thời, hắn cũng lộ vẻ khác thường, chỉ tràn ra có ột tia mà đã biến nơi đây thành tuyệt địa, nếu như thân thể tàn phế kia lộ ra ngoài này thì sẽ phát sinh thêm chuyện gì nữa chứ?

Tựa như biết hắn đang suy nghĩ điều gì, ông lão nói: “Nếu như bản thân lộ ra thì trời đất sụp đổ, chúng sinh héo tàn, xóa bỏ kỷ nguyên này.”

Theo như lời nói của lão, lúc này lão cũng không phải là cường giả ở thời đại Đế cũng chết, chỉ là thân thể tàn phế, cơ thể thối rửa, và đang mang theo một chút tàn thức mà thôi.

Hoàn toàn khác với trước kia.

Nhưng, nếu như thân thể tàn phế chân chính kia xuất thế, như vậy sẽ chôn luôn thời đại hiện tại!

Cách nói này cũng quá khủng khiếp mà, thân thể được chôn trong ngôi mộ kia sẽ kinh khủng ra sao?

“Sông dài này chính là một vài giọt tàn huyết đã tràn ra từ thân thể tàn phế khi xưa rồi ngưng tụ với khí tức của năm tháng, cùng với sức mạnh của lôi đình thì hóa thành sông dài, sau khi ngôi mộ lớn này xuất hiện gần kỷ nguyên thì những tàn huyết này đã tự động chảy về lại.” Ông lão nói.

Nếu như có những người khác ở đây thì nhất định sẽ run rẩy, đây là bí ẩn đáng sợ cỡ nào chứ, chắc chắn sẽ khiến bá chủ các nơi sẽ rục rịch, thực sự quá kinh người.

Thạch Hạo bình tĩnh, bấp bênh nhiều lần, trải qua sinh tử, chiến qua Đế tộc, đối mặt qua An Lan, dù cho là ở đây thì cũng rất trầm tĩnh.

Bởi vì, hắn có phán đoán của riêng mình, càng là có sức lực của chính mình.

“Tất cả những thứ nơi này không hề liên quan gì tới ta cả, ta chỉ muốn mang đi thiếu nữ kia cùng với trưởng giả đang ngồi xếp bằng nơi ấy.”

Thạch Hạo chỉ về phía A Man cùng với Đại ma thần Thập Ngũ gia, hắn muốn dẫn hai người này rời đi.

“Người trẻ tuổi, yêu cầu của ngươi quá cao, đã tới chậm rồi, bọn họ đã trở thành xác chết di động và hóa thành tôi tớ rồi.” Ông lão nói.

Kêng!

Thạch Hạo không nói lời nào mà cứ thế tiến tới, đồng thời mặc vào chiến y Trường Sinh, giáp bạc óng ánh khiến hắn càng anh tư bột phát hơn, vòng thần bên ngoài thân thể càng lấp lánh hơn nữa.

“Thì sao, ông muốn động thủ ở chỗ này luôn à?”

Ầm, mộ lớn chấn động, từ bên trong tràn ra một luồng gợn sóng hết sức khủng khiếp khiến người kính nể, tựa như là một con quái vật khổng lồ đang thức tỉnh.

“Muốn biến hai người ấy thành đầy tớ, trừ phi ta chết ở nơi này!” Thạch Hạo kiên quyết nói, cho thấy tâm ý của mình.

“Như thế không được, người trẻ tuổi, ngươi đúng là không biết tiến thôi, dù cho hiện tại ngươi có thể ngăn cản được nguyền rủa nhưng rồi cũng sẽ có một ngày, ngươi sẽ tự động tìm tới đây và hóa thân làm tôi tới.” Ông lão xị mặt nói.

Mặc dù chỉ là một cái chết di động, thì lão vẫn có một chút mặt mũi.

Thạch Hạo không hề dừng bước, như trước tiến tới, nơi đây có gia gia cùng với A Man của hắn, dù cho có nguy hiểm thiên đại thì hắn cũng không thể rời đi được, làm sao trơ mắt nhìn hai người thất thủ ở nơi này chứ?

Keêng!

Một lát sau, ngay cả kiếm thai Đại La cũng rút ra.

“Ồ, trông quen quen?” Ông lão nói, đồng thời lông tơ nổ lốp bốp, làn da nổi cả lớp da gà dày.

Tiếp đó, hắn nhanh chóng thối lui.

Việc này khiến Thạch Hạo lộ vẻ khác thường, lần nữa tiến tới.

Ầm!

Mộ lớn đang chấn động đầy kịch liệt, đồng thời khí tức tiết ra hết sức kinh khủng cùng với những gợn sóng đầy mạnh mẽ.

Ầm ầm!

Cũng trong lúc đó có một bóng người hiện ra dung hợp với ông lão kia rồi chộp về phía Thạch Hạo, bàn tay ấy rất lớn, khủng khiếp vô cùng mang theo khí tức âm u, bàn tay thối rửa hiện ra xương trắng.

Loại sức mạnh này rất đáng sợ, thiên địa sụp đổ, muốn áp chế vạn đạo, khiến vạn vật hủy diệt.

Trong nháy mắt, có rất nhiều thiên thể trong vùng thế giới này nổ tung, vạn tộc kêu rên, toàn bộ thế giới tựa như có vô số sinh linh bỏ mạng hóa thành từng chùm mưa máu.

Quá chân thực mà.

Trong thiên địa tựa như phát sinh một chuyện rồi truyền tới đây!

“Hừ!”

Thạch Hạo hừ lạnh một tiếng, nói: “Trước kia dẫn dắt lôi kéo ta hóa đạo, hiện giờ lại làm nên loại vô căn cứ này, vậy mà cũng muốn nhốt ta ư?”

Hắn vô cùng bình tĩnh, sớm đã nhìn ra được thứ gì đó rồi, kiếm thai Đại La trong tay đâm về trước đầy nhanh chóng.

Ầm ầm ầm!

Trong giây lát đó, cảnh tượng thiên địa hủy diệt, vạn vật héo tàn biến mất.

Bàn tay lớn thối rửa đã bị kiếm thai đâm thủng, thế nhưng vẫn không hề bị phá hủy mà từ từ thối lui.

“Trấn!”

Ông lão kia quát lên, vào thời khắc này có gợn sóng chí cường truyền tới, ầm ầm, vô cùng kịch liệt, đồng thời bên trên mộ lớn có một ít đất vàng bay lên và tạo thành một đại ấn bùn vàng trấn áp xuống.

Ầm!

Thạch Hạo tay cầm kiếm thai chém mạnh về phía ấn bùn vàng!

Phụt!

Hắn chém mạnh, kiếm thai không gì không phá, tựa như có thể áp chế kỳ lạ nơi này, bụp, tước bay một phần thịt thối rửa bên trên bàn tay của ông lão xuống.

Một lát sau, ông lão xoay người muốn tiến vào trong mộ lớn.

“Âm!”

Thạch Hạo giơ tay, trong lòng bàn tay xuất hiện một tấm bia, Hư không tiên kim bia!

Đây là thứ mà Táng sĩ Tam Tạng đã đưa cho hắn, đã mang từ Tiên vực về đây, có thể nó là thiên thư không chữ từ thời đại Đế cũng chết.

Tấm bia nay bay ra và Thạch Hạo dùng nó như là viên gạch, phịch, đánh thẳng lên trên ót của ông lão này khiến ổng lảo đảo liểng xiểng, phù văn đại đạo lan tỏa khiến lão gào thét lên.

“Không phải ông vừa nói, tàn thể xuất thế sẽ đánh sập cả trời đất, kỷ nguyên này sẽ bị chôn vùi, chúng sinh sẽ héo tàn à?”

Thạch Hạo cười khẩy, kiếm thai Đại La quét ngang, ánh kiếm tăng mạnh, nếu khống chế không cẩn thận thì cũng không biết sẽ dài tới bao nhiêu vạn dặm, có thể sẽ chém đứt cả mộ lớn.

“Không nên động tới mộ cổ!”

Ông lão kia sợ hãi tựa như vô cùng e ngại cũng như đang run rẩy.

Thạch Hạo chợt nhảy trong lòng, hắn sinh ra cảm ứng trực giác nào đó, tựa như chém bay mộ lớn sẽ phát sinh một sự kiện lớn cực kỳ khủng khiếp nào đó.

Cũng may là hắn không chế cực tốt, ánh kiếm chém trúng ông lão chứ chưa có thỏa thích phóng ra.

Phụt!

Ông lão bị chém thành hai và hóa thành hai luồng ánh sáng vàng đất, hai đoạn thân thể tiến vào trong mộ lớn.

Thạch Hạo xem cẩn thận, nơi mộ lớn có một cái khe có thể ra vào được.

Vào lúc này hắn đầy dũng mãnh tiến vào cùng.

“Ngươi…”

Ông lão giật mình, người khác khi ở đây sẽ bị nguyền rủa ăn mòn tới mức hài cốt chẳng còn, chết oan chết uổng, nhưng người trẻ tuổi này quá biến thái, lại có thể tiến vào trong.

Nên biết, từ xưa tới nay cũng chẳng mấy ai có thể đụng tới mộ lớn, bởi vì sức mạnh nguyền rủa quá thịnh.

Cho tới việc tiến vào trong mộ, vậy thì đừng có mơ nữa!

Chỉ cần hơi hơi tiến vào thì cốt nhục sẽ bong tróc từng mảng và hóa thành bụi trần, hình thể thối rửa hoàn toàn.

Cả người Thạch Hạo đau đớn thế nhưng vẫn có thể chịu đựng nổi, cứ thế bước vào trong và quét mắt đe dọa sẽ bắt lấy lão, bởi vì nơi này có quá nhiều nghi vấn.

Ầm!

Kiếm thai Đại La chém tới, đánh thẳng lên trên thiên linh cái của ông lão.

Lão hét lên một tiếng, lúc này bản thể lộ ra và rơi lên trên mặt đất, lão hóa thành một khối thịt hư thôi và bên trong còn có một tàn cốt.

Đây chính là chân thân của lão? Thạch Hạo ngây người.

“Ông có lai lịch ra sao, thân phận là gì?” Thạch Hạo quát hỏi.

“Đừng, ngươi không nên làm xằng bậy ở nơi này, trong mộ này không cho làm càn, nếu không, ngươi ta đều sẽ hình thần bị diệt.”

“Ta đang hỏi ông đó.” Thạch Hạo quát hỏi.

“Ta… chỉ là một tảng thịt thối và tàn cốt, cũng không biết bị vị cường giả thuộc niên đại nào làm rơi rớt ở đây.” Ông lão run giọng nói.

Lão già này chẳng hề kiên cường chút nào, cứ thế nói sạch sành sanh.

Thế nhưng, Thạch Hạo cũng rất là chấn kinh, theo như ông lão này từng nói, lão không thuộc về kỷ nguyên này, xưa kia có một sinh linh tới đây dò xét và bị một vệt ánh sáng bên trong ngôi mộ chém trúng, một đoạn xương ngón tay bị chém lìa, và đây chính là tiền thân của lão.

Năm tháng dài đằng đẵng qua đi, khúc xương ngón tay này thông linh và có ý thức tự chủ và rồi trở thành lão.

Cường giả như thế nào mà chỉ một tảng thịt thối rửa và tàn cốt rớt ở nơi này lại có thể hóa thành một ông lão mạnh mẽ như thế?

Bởi vì, không lão này chẳng hề yếu chút nào, vô cùng mạnh mẽ!

Mấu chốt nhất chính là, đoạn xương ngón tay kia lại ở vùng đất nguyên rủa này, cũng chỉ thối rửa chứ chưa hề hủy diệt, hơn nữa còn thông linh nữa chứ!

“Đây là nơi nào?” Thạch Hạo quát hỏi.

“Những gì ta vừa nói đều là sự thật, xác thực là nơi ngủ say của cường giả, bởi vì, năm tháng dài đằng đẵng trước kia, chủ Cấm khu từng tới đây thăm viếng, ngươi kia từng tự nói qua.”

Thạch Hạo nghe vậy thì ngớ người.

“Còn có gì nữa?” Thạch Hạo hỏi.

“Nơi này tuyệt không thể phá, ta từng nghe qua, tương lai sẽ có một cuộc náo động tối tăm nhất trong lịch sử bùng phát, sẽ triển khai mọi thanh toán, mà nơi này có khả năng sinh linh muốn tham gia kia sẽ xuất thế ở nơi này!” Giọng nói của ông lão run run.

“Cái gì?” Thạch Hạo giật mình.

“Nơi này sẽ là một góc rối loạn máu chảy, trong thiên địa tương lai sau này sẽ có một nhân vật muốn quay trở về nơi này, đây là cánh cửa của một con đường.” Ông lão mang theo hoảng sợ nói.