Chương 1772 : Kinh động các phương

Thế Giới Hoàn Mỹ

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Rắc!

Xương ngực được Y Hải trước đó dùng bí thuật trị liệu, lại lần nữa bị chấn vỡ. Bàn chân đó so với sơn nhạc còn trầm trọng hơn, ép cho y nghẹt thở.

Sỉ nhục, y chưa từng bị sỉ nhục quá mức như vậy!

Hoang một cước như vậy dẫm lên người y, dẫm lên trên ngực y, từ trên cao nhìn xuống, khinh thị y, khiến da mặt y nóng ran, rồi lại tái xanh.

“Ngươi còn không phục sao?” Thạch Hạo cười cười, sau đó thần sắc lạnh lẽo nói: “Chỉ bằng ngươi cũng dám động đến thân nhân ta, hại đệ đệ ta?”

Sau khi lần đầu tiên nghe được Y Hải xuất thủ đánh trọng thương Tần Hạo, trong lòng Thạch Hạo đã từng có sát cơ, đặc biệt là nghe được người này vì khiêu chiến hắn mà làm liên lụy tới Tần Hạo, hắn càng muốn xuất thủ hơn nữa.

Thần sắc Y Hải càng ngày càng khó coi, bị người ta dẫm dưới chân, lại còn chế nhạo như vậy. Y cảm thấy lồng ngực như muốn nổ tung, hai mắt lộ ra vẻ dữ tợn, hận không được muốn hét lên.

“Phụt!”

Thạch Hạo khẽ dùng sức, Y Hải liền phun máu tươi, khuôn ngực xẹp xuống. Nhưng đám huyết dịch đó lại không thể chạm vào Thạch Hạo, bị tràng vực vô hình ngăn cản ở bên ngoài.

“Nghe đồn ngươi muốn khiêu chiến ta?” Thạch Hạo hỏi.

Y Hải còn có thể nói gì, đây chính là tự rước lấy nhục. Trước đó y rất tự phụ cùng với chiến tích phi phàm, nhưng ở trước mặt Hoang lại trở nên một chuyện cười, căn bản không đáng để trong mắt hắn.

Y rất mạnh, cũng đích thực đã cùng Thạch Hạo đánh hơn trăm chiêu, nhưng cuối cùng thua vẫn là thua, y không hề là đối thủ của Hoang.

“Bằng người như ngươi, cũng chỉ có thể hiếp đáp những người cảnh giới thấp hơn ngươi thôi. Ta cảm thấy đệ đệ ta nếu như cùng một cảnh giới với ngươi, thì cũng chẳng hề thua được.” Thạch Hạo nói.

Y Hải sắc mặt càng thêm nóng ran, y quả thật coi như là ỷ lớn hiếp nhỏ. Hung hăng thu thập Tần Hạo một phen, đánh cho hắn gần như tàn phế.

Tuy nhiên, nếu như nói y không chịu nổi một đòn, tiềm lực không đủ, tu vi không được, đó cũng tuyệt đối quá oan uổng, y ở trong Tiên vực cũng có danh khí không nhỏ.

“Sỉ khả sát bất khả nhục!” Y Hải gầm lên.

“Bùm bùm bùm bùm!” Thạch Hạo không nói lời nào, điên cuồng dẫm đạp, khiến cho cơ thể Y Hải biến dạng, tàn phá không ra hình người.

Sau đó hắn mới thả y ra nói: “Nếu như có cốt khí thì sẽ không xuất thủ với đệ đệ ta, liên lụy tới người khác hay lắm sao, ngươi không phải muốn tìm ta sao, chân thân ta đang ở đây, tới đi.”

“Grào… ” Y Hải rống lớn, nhảy dựng lên, trực tiếp giết thẳng về phía Thạch Hạo.

Đáng tiếc, đây chú định là tràng chiến đấu một phía, thần thông Ma Viên của y, bộ phận uy năng Thần Hoàng của y, đều không lọt vào trong mắt Thạch Hạo, rất nhanh lại bị dẫm đạp xuống đất.

Tới cuối cùng, y không còn sức lực nữa, thân thể đoạn liệt, thảm tới không thể thảm hơn, nằm ở nơi đó không chút nhúc nhích.

“Nói, các ngươi rốt cuộc là muốn tìm vật gì?” Tới lúc này, Thạch Hạo đánh tới y ĩu xìu, mới bắt đầu bức hỏi.

“Ngươi… sao lại biết. Đúng rồi, Y Lạc còn có Húc Huy đều rơi vào trong tay ngươi? Ta biết ngay là bọn họ đã xảy ra chuyện!”

Y Hải nét mặt khó coi, tới thời khắc này mới nghĩ tới vấn đề này.

Cũng không phải y đần độn, chủ yếu là vừa rồi bị Thạch Hạo đánh quá thảm, cả người đều dại đi, một mực phẫn nộ về trận chiến vừa rồi.

Tới cuối cùng, Y Hải không thể chịu đựng được nữa, bị Thạch Hạo dùng Diệt Hồn Châm đâm thủng mi tâm, muốn diệt nguyên thần của y, khiến y sợ hãi, lập tức không dám chống cự nữa.

Y tuy rằng ngang tàng, nhưng tới khoảng khắc sinh tử, cũng không nguyện ý chết đi như vậy, chịu thua Thạch Hạo.

Đáng tiếc, y hiểu biết có hạn, căn bản không chênh lệch gì với những gì mà Húc Huy và Y Lạc biết, khiến Thạch Hạo khá bất mãn, kết quả lại một trận quyền đánh chân đá.

Y Hải nghiến răng nghiến lợi, vị này cũng quá bạo lực, không biết cũng không phải là lỗi của y, trực tiếp đánh y tới muốn tàn phế.

“Ôm cây đợi thỏ, lại đợi tới một tên thỏ trắng như ngươi, thật là nhàm chán!” Thạch Hạo nói.

Y Hải tức là thất khiếu nhả khói, phế phủ cũng muốn nổ tung, hắn còn thật xem y như một con thỏ con vô hại sao? Y chưa từng bị người khác khinh thị như vậy.

Chỉ là, động tác tiếp theo của Hoang càng khiến y không chịu được. Thạch Hạo cười lớn trực tiếp nắm lấy chân y kéo dọc theo con đường đá đi về phía Hư Thần Giới.

“Ta tự mình biết đi!” Y xấu hổ hét lên, y tình nguyện bản thân đi theo hắn, cũng không nguyện ý bị người ta kéo đi như vậy, quá sỉ nhục rồi.

“Ta biết, nhưng ta cảm thấy như vậy thích hợp hơn.” Thạch Hạo trả lời.

Y Hải tức tới dựng tóc gáy, hai mắt trợn trừng, nhưng cuối cùng lại giống như quả cầu xì hơi, triệt để buông xuôi.

Gặp phải một tên vô lại không hề cố kỵ cái gì, vô pháp vô thiên, trực tiếp dẫm đạp lên tôn nghiêm của mình. Y Hải thật sự bế tắc, đánh cũng đánh không lại, đe dọa thì Thạch Hạo lại không sợ, một chút biện pháp cũng không có.

Cứ như vậy, Thạch Hạo lôi theo Y Hải, một đường đi tới đại môn của Hư Thần Giới.

“Đây chính là tên tiểu vương bát đản của Tiên vực?” Điểu Gia nói, lão và Tinh Bích Đại Gia đều đợi ở chỗ này.

Khi nghe được lời như vậy, Y Hải có chút tê dại, y xem ra, một đám ở hạ giới đều là vương bát đản, không có một tên nào tốt cả. Dù là lão nhân mặt mày hiền hậu nói chuyện cũng đáng ghét như vậy.

“Tên này lại không thể ăn, không thể cắn, lưu y lại có tác dụng gì, trực tiếp giết đi thì hơn.” Tinh Bích Đại Gia nói.

Y Hải nghe được liền rùng mình, y cảm thấy nơi này giống như là địa ngục vậy.

“Lưu lại có tác dụng, để cho y bồi tiếp đệ tử ta tu luyện.” Thạch Hạo nói, hắn muốn vung tay làm lớn một chút, bắt giữ một tên sinh linh mạnh mẽ của Tiên vực, để chiến đấu với Chân Long cần phải là đá mài đao thượng đẳng.

Xích Long Cát Cô bị kêu tới.

Lúc này, Điểu Gia và Tinh Bích Đại Gia không thể không mở một khối khu vực, đó là một khu lôi đài hùng vĩ, kiên cố bất hủ, đồng thời cũng là một mảnh lao tù, đã lên đó rồi mà không có hai lão tương trợ thì không thể nào rời khỏi.

Cứ như thế, trận chiến sinh tử của Xích Long đã bắt đầu rồi.

Thạch Hạo từng nói qua với nó, chém giết trong cùng cảnh giới. Nếu Xích Long không thể đánh bại đối thủ, thì bản thân sẽ bị đối thủ giết chết, thân là sư phụ như hắn sẽ không xuất thủ tương trợ.

Điều này rất tàn khốc, tuy nhiên, Xích Long không hề phàn nàn, lại nghiêm túc hơn bao giờ hết, ở nơi đó chờ đợi cuộc chiến sắp tới.

Bất quá,, Điểu Gia và Tinh Bích Đại Gia cũng đang theo dõi, không có lãnh khốc giống như Thạch Hạo. Bọn họ chế định các loại pháp tắc, mỗi lần chiến đấu chỉ có thời gian chớp mắt, để cho Xích Long non nớt dần dần thích ứng.

Thạch Hạo không quản những việc này, hắn quay về Thạch thôn, hôm nay cuối cùng cũng nhìn thấy Bông Lông – Chu Yểm xa cách bao lâu nay.

“Ngươi thật là tiêu sái, du ngoạn Đông Hải, cư trú ở đỉnh Tây Sơn, nhiều ngày như vậy cũng không thấy bóng dáng ngươi.” Thạch Hạo nói.

Bông Lông sau khi nhìn thấy hắn, phương thức nhiệt tình biểu đạt không bình thường chút nào, hóa thành một con Thần Viên khổng lồ màu hoàng kim cao tận trời xanh, miệng đầy răng nanh, trực tiếp huy động một mâu to lớn, đập thẳng xuống.

Vừa mới gặp mặt, nó đã hoan nghênh hắn như vậy, muốn đánh giá tu vi của hắn.

Nhưng Thạch Hạo chỉ cần một ngón tay đã tiếp được. Điều này khiến Bông Lông có chút nhụt chí, nhanh chóng thu nhỏ lại, xuất hiện ở giữa Thạch thôn.

“Ta còn nghĩ ngươi du sơn ngoạn thủy, nhiều ngày qua như vậy ta một mực cắm rễ bên trong Đại Hoang, đang tìm kiếm sơn bảo.” Bông Lông đáp.

Thạch Hạo trong lòng vừa động, dù là hắn hiện giờ đối với sơn bảo vẫn nhớ mãi chưa quên.

“Ngươi có manh mối sao? Đi, tính thêm ta một phần, cùng nhau đi tìm cho ra nó!” Thạch Hạo nói.

Khi Thạch Hạo và Bông Lông đi tìm sơn bảo, thượng giới lại không hề yên tĩnh, các phương giáo chủ Ba Ngàn Chủ đều bị kinh động, một đám người đều đang thất thần, toàn bộ đều sững sờ.

Y Hải là người như thế nào? Y vô cùng cường đại, đồng cấp chiến đấu trong Hư Thần Giới, lại bị người khác đánh cho tàn phế? Điều này sao có khả năng!

Tuy nhiên, bọn họ nhận được tin tức, đích xác là như vậy, đám đệ tử môn đồ đó chính mắt nhìn thấy, Y Hải bị người ta đánh tới răng rơi đầy đất, xương ngón tay cũng vỡ tan, hiện giờ vẫn dính trên cửa giới môn.

Những người này sau khi bị kinh động, cùng nhau tiến vào Linh Giới, tới trước cửa giới môn, kết quả mọi người đều hóa đá, rất lâu không nói ra lời nào.

Đây là do ai làm? Thật sự có đại hung thời cổ đại phá vỡ phong ấn rồi sao?

Tuy nhiên, không phải loại sinh vật như Côn Bằng, Chân Long sớm đã tuyệt diệt rồi sao?

Ngoại trừ đám Côn Bằng, còn có thể có ai, ở trong đồng giai có thể đánh giết Y Hải?

“Là Hoang, ta cảm thấy nhất định là hắn, ngoại trừ hắn ra, hạ giới còn có ai cường thế như vậy, chém giết đại nhân trẻ tuổi của Tiên vực!” Có người đưa ra loại phán đoán như vậy.

“Tuy nhiên, hắn không phải bị phế rồi sao, tính toán thời gian, hiện tại hắn đã mất hết tu vi, trở thành phàm nhân rồi mà.” Có người nhíu mày nói.

“Ta cảm thấy, bất cứ chuyện gì phát sinh ở trên người Hoang cũng không phải không có khả năng. Người này là một biến số, luôn tràn đầy các loại bất ngờ.” Đây chính là chủ Thiên quốc nói, vô cùng coi trọng Thạch Hạo.

Nếu như có khả năng, lão thật muốn tìm người giết xuống hạ giới triệt để hủy đi Thạch thôn, đi chứng thực xem Hoang có phải thật sự bị phế chưa.

Sau đó, người của Tiên Điện cũng mở miệng, lắc đầu phủ nhận, theo cách nói của bọn họ. Tàn Tiên rất khẳng định nói với bọn họ, loại trớ chú này, dù là Chân Tiên một khi dính phải, đồng dạng cũng sẽ bị phế, càng không cần phải nói là một tên tu sĩ ở cảnh giới Độn Nhất.

“Hoang, nhất định sẽ bị phế, tuyệt không có khả năng là hắn, nhất định là hạ giới có đồ vật đặc biệt nào đó. Ví như trứng Chân Long đã nở ra, hoặc là Côn Bằng còn lưu lại hậu nhân không chừng.”

Nhất thời khắp Ba Ngàn châu đều đang đàm luận chuyện này. Dù là Hoang đã rời khỏi, xác nhận là đã bị phế, nhưng tới hôm nay vẫn còn nói tới tên của hắn.

Không lâu sau, sự việc này truyền tới trên Cửu Thiên, kinh động các đại thế gia trường sinh, dù là đám người Nguyệt Thiền, Yêu Nguyệt công chúa, Trích Tiên, Vương Thập cũng biết.

Ngoài ra, sứ giả của Tiên vực cũng nghe được.

“Cần phải đi Hư Thần Giới một chuyến, xem xem nơi đó rốt cuộc có cái gì, vị cố nhân đó hiện giờ có phải vẫn vô sự không?”

Mấy ngày gần đây, trước sau có người động thân, đi tới Ba Ngàn châu, chuẩn bị cùng nhau đi thám hiểm Hư Thần Giới để tìm ra chân tướng.