Chương 1762: Năm tháng qua mau

Thế Giới Hoàn Mỹ

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Nguyên thần Thạch Hạo quy vị, hắn mở hai mắt ra, đứng tại chỗ trầm mặc hồi lâu không nhúc nhích, nghĩ tới rất nhiều thứ.

Bên cạnh, Hoàng Kim sư tử thủ hộ cho hắn, hai mắt sáng loé không ngừng, nó đang cân nhắc, đó là nơi như thế nào? Lại khiến cho Hoang thất thần như vậy.

Người của Cửu Thiên Thập Địa đang tranh đấu, vì để tranh giành tư cách tiến vào Tiên vực, cũng vì để đạo thống cường đại của Tiên vực để mắt tới.

Thạch Hạo cẩn thận suy nghĩ, đồng thời cũng nghĩ tới đám thiếu chủ thâm bất khả trắc đó, khiến cho lòng hắn dậy sóng.

Nếu như hắn không bị trúng Diệt Tiên Chú, thì sinh linh thần bí đó lại muốn lôi kéo hắn đi theo bên cạnh cái gọi là thiếu chủ gì đó, điều này khiến hắn có chút ngoài ý muốn.

“Làm nền cho người khác ư?” Thạch Hạo thờ ơ không thèm để ý, hắn đang suy đoán, những sinh linh cuối cùng mạnh như thế nào.

Hắn có một loại cảm giác khẩn trương, nhất định phải khổ tu, bước ra con đường của chính mình. Nếu không tương lai nói không chừng sẽ gặp phải những đối thủ cực kỳ đáng sợ.

Đồng thời, hắn có một loại hào tình, ở dưới tầng thấp nhất như hạ giới im lặng tiềm tu, đồng dạng cũng có thể thành đạo, sớm muộn gì cũng xông lên mà thôi.

Thượng giới đang tranh bá, Tiên Vực đang khuấy động, khẳng định sẽ là một cơn đại phong ba. Còn hắn hiện tại phải tĩnh tâm lại, tu luyện pháp của bản thân, kiểm chứng đạo của bản thân, mọi thứ đều cần phải viên mãn mới được.

Phía Đông Thạch quốc, tràng kiếp nạn này đã kết thúc.

Không lâu sau, Thạch Hạo trở về Hoàng đô Thạch quốc, phía sau từng trận hô vang, rất nhiều người đều hô to Thạch Hoàng, phát ra cảm kích tự đáy lòng.

Hoàng đô Thạch quốc, có một số khách nhân, ví như Thiên Thiên quận chúa, một trong thập đại mỹ nhân của Huyền vực. Là Thạch Hạo sau khi trở về, gặp phải nàng sớm nhất, hiện tại quả nhiên tới bái phỏng.

Khách nhân hôm nay rất nhiều, sau khi chứng thực Tiểu Thạch đã quay về. Một đám lớn người tới bái phỏng.

Cửu Đầu sư tử Kim Hoành cũng tới, toàn thân kim quang sáng lạng, chín cái đầu sáng lóng lánh, giống như là Thiên Thần hạ phàm. Không thể không nói tộc này trời sinh rất là thần võ.

Nó hoá thành hình người, thu lại các cái đầu của mình, giống như một người bình thường, dẫn theo một đám người tới gặp Thạch Hạo, có Hoả Nha, Ngũ Sắc chim loan, Tử Điêu, hai huynh đệ tộc Tam Nhãn.

Có thể nói, mấy người này cùng Thạch Hạo coi như là không đánh không quen biết.

Trước hết, Cửu Đầu sư tử bị Thạch Hạo chà đạp rất là thảm, cũng từng bị coi là toạ kỵ. Đương nhiên nguyên do cũng vì Cửu Đầu sư tử quá kiêu ngạo, kinh thường Thạch Hạo.

Mấy kẻ khác như Ngũ Sắc chim loan cũng rất thảm, bị Thạch Hạo trong tiểu thế giới của Bách Đoạn sơn mạch chém rớt một miếng thịt lớn, sau đó bị Thạch Hạo nướng ăn mất.

Cuối cùng cũng coi như là viên mãn, mấy người cùng Thạch Hạo càng ngày càng thân thiết, Cửu Đầu sư tử Kim Hoành còn trở thành kết bái huynh đệ với Tiểu Thạch.

Nhiều năm qua đi như vậy, nhắc tới chuyện xưa của Tiểu Thạch, rất nhiều người đều đề cập tới Cửu Đầu sư tử.

“Có tiến bộ!” Thạch Hạo ha ha cười lớn, nghênh tiếp bọn họ, cùng đám người Cửu Đầu sư tử gặp mặt, trùng phùng sau nhiều năm, có vui mừng, càng là vô tận cảm khái.

Ngay cả bản thân Cửu Đầu sư tử cũng lắc đầu, tự giễu bản thân, năm xưa hai người đã từng đánh nhau ta sống ngươi chết. Cuối cùng lại cởi bỏ khúc mắc, trở thành huynh đệ, quả thật có chút bất khả tư nghị.

“Vị này là ai, là huynh đệ trong nhà ta sao?” Cửu Đầu sư tử đánh giá Hoàng Kim sư tử nói.

Hoàng Kim sư tử trước giờ vẫn luôn kiêu ngạo, tự phụ, chưa từng hoá thành hình người. Ít nhất hiện tại còn chưa muốn, nó cảm thấy chủng tộc của bản thân mới là siêu nhiên, nên không nguyện hoá thành nhân hình.

Hiện tại, nghe được hạ giới có một đầu sư tử bình phẩm nó, còn xưng huynh gọi đệ, nhất thời đại nộ, rất bất mãn.

“Đầu sư tử như ngươi, dám vô lễ với ta sao!” Hoàng Kim sư tử nhe răng, uy hiếp Cửu Đầu sư tử.

“Bốp!”

Thạch Hạo rất không khách khí, trực tiếp vỗ lên đầu nó nói:” Đừng nhe răng, đừng có làm loạn.”

Sau đó, hắn quay lại nói với Kim Hoành, đây là toạ kỵ của hắn.

“Ồ, ta nói huynh đệ trong tộc này, ngươi cũng quá không có tiền đồ rồi, sao lại làm toạ kỵ cho huynh đệ ta.” Cửu Đầu sư tử Kim Hoành nói.

Thạch Hạo cạn lời, tên giả hoả này cũng không phải hiền từ gì, lập tức trêu chọc Hoàng Kim sư tử.

Hoàng Kim sư tử đại nộ, dưới cái nhìn của nó, toàn bộ sinh linh ở hạ giới, bao gồm đồng tộc của nó, cái gì cũng không phải, dám nói chuyện với nó như vậy, hiềm bản thân sống quá lâu sao.

Cửu Đầu sư tử thuần huyết, được xưng là một trong thập đại toạ kỵ, nhưng bọn chúng rất hung tàn, đã từng giết Thần, giết chết những kẻ muốn làm chủ nhân của chúng, hung danh lan xa.

Nghiêm túc mà nói, bọn chúng nhất mạch cùng với Vô Uý sư tử nhất mạch rất gần nhau, bất quá Cửu Đầu Sư tử so với Hoàng Kim sư tử rõ ràng có chút biến dị rồi.

“Có thời gian thì dạy cho nó tuyệt chiêu áp đáy hòm của ngươi đi.” Thạch Hạo dặn dò Vô Uý sư tử.

“Dựa vào cái gì!” Vô Uy sư tử đại nộ.

“Huynh đệ đồng tộc của ngươi cũng từng làm qua toạ kỵ cho ta, nhưng sau đó cùng với ta trở thành huynh đệ, ngươi truyền thụ một số tuyệt chiêu cho nó, ta nghĩ nó cũng sẽ chỉ điểm cho ngươi cách thoát khỏi ta.” Thạch Hạo dụ dỗ.

Điều này có hiệu quả rõ rệt, sau đó, Vô Uý sư tử và Cửu Đầu sư tử đi lại khá gần.

Không lâu sau, lại có một đám người khác tới bái phỏng, bọn họ tới từ Bổ Thiên Các ở hạ giới, lần này Thanh Phong cũng đi theo nghênh đón.

Đối với Bổ Thiên Các, bọn họ cũng có chút tình cảm đặc biệt, dù sao năm xưa họ cũng từng tu luyện ở nơi đó, cũng từng là đệ tử của Bổ Thiên Các.

Đương nhiên, nó không giống với Bổ Thiên Giáo ở thượng giới.

Thạch Hạo cũng từng ở Bổ Thiên Các tu luyện qua, cũng từng nhận biết Quỷ Gia, nhưng không thừa nhận mình là người Bổ Thiên giáo.

Bổ Thiên Các ở hạ giới, là do Quỷ Gia sau khi rời bỏ Bổ Thiên Giáo ở thượng giới, xuống hạ giới này sáng lập.

Năm xưa, ở nơi đó phát sinh quá nhiều chuyện. Trong lòng Thạch Hạo dậy sóng, sau đó thở dài, hắn sẽ đi nơi đó xem một lát. Nơi đó có Tế Linh, cây Dây Leo Hồ Lô đó tái sinh rồi chưa, có niết bàn thành công không?

“Tài hoa xuất chúng!”

Khi vừa nhìn thấy đám người Bổ Thiên Các, Thạch Hạo ha ha cười lớn với một thanh niên mặc ngân bào, đó chính là Tiêu Thiên, làm một vị cường giả trong đồng bối đệ tử với Thạch Hạo ở Bổ Thiên Các.

Khi nghe thấy mấy chữ “tài hoa xuất chúng”, thanh niên mặc ngân bào Tiêu Thiên trán đầy hắc tuyến, đánh người không đánh mặt a.

Năm xưa, tình cảnh Thạch Hạo cùng y lần đầu gặp nhau quá là thảm thiết, không ngừng bị hắn dùng gạch đen đập vào sau gáy, đánh cho y bị hôn mê, khiến cho đỉnh đầu của Tiêu Thiên sưng lên một cục to tướng, hành hạ y không ra hình thù gì cả, từ đó mới có mấy chữ “tài hoa xuất chúng”.

“Ha ha… ” Một đám người đều cười lớn.

Đám người này chính là Chu Vũ Hào, Ngạn Tâm, Phiêu Tuyết, đều là những người quen cũ ở Bổ Thiên Các.

Một phen xa cách, lần nữa gặp lại, Thanh Phong cũng cùng bọn họ đưa chén đối ẩm. Còn Thạch Hạo khi được hỏi tới chuyện ở thượng giới, liền khẽ than rồi nói ra một số chuyện.

Có rất nhiều chuyện, hắn không thể nào nói rõ được, quá kỳ quái và khó tin, bất khả tư nghị.

Chúng nhân đều ngộ nhận tu vi của Thạch Hạo là cảnh giới Thiên Thần, cho dù là vậy cũng doạ sợ một đám người, mới hơn mười năm mà thôi. Tộc độ tu luyện như vậy cũng quá nghịch thiên rồi.

Thạch Hạo cười khổ, bạn bè thời niên thiếu, sớm muộn gì cũng có ngày phải đi xa, hắn biết rằng, đợi khi hắn rời đi. Hoặc có lẽ khó có thể tụ tập cùng đám bạn này lần nữa. Bởi vì con đường của hắn phải xa, quá gian nan nguy hiểm, càng chú định sẽ rất là cô độc.

Thời khắc này, hắn có chút ngưỡng mộ đám đạo thống cổ lão đó của Tiên vực, đám người trẻ tuổi đó sau khi trưởng thành, bạn bè thời niên thiếu có lẽ vẫn còn có thể đồng hành cùng họ.

Hắn khẽ than, có chút tiêu điều.

Bất quá, Thạch Hạo cũng biết đủ rồi, lần này quay về, có thể gặp được bọn họ cũng đủ rồi. Cho dù ngày sau khó có thể gặp lại, dù sao con đường của hai bên cũng khác xa nhau rồi. Nhưng đã từng vui vẻ qua, cười đùa qua, có hồi ức tốt đẹp là đủ rồi.

Cuối cùng, hắn tiễn tất cả mọi người rời đi, hẹn sẽ tự mình đi bái phỏng từng nhà.

Trên thực tế, chỉ vài ngày sau, Thạch Hạo đã đi đến Bổ Thiên Các, đó là một gia viên được xây dựng trên đống đổ nát, nơi đây từng có ký ức của bọn họ.

Trận chiến năm xưa, Bổ Thiên Các chết đi quá nhiều người, cuối cùng chỉ có một đám người trẻ tuổi chạy thoát, cuối cùng quay lại nơi này gầy dựng lại Bổ Thiên Các.

Ở nơi này, Thạch Hạo còn nhìn thấy một người quen, Hạ U Vũ. Tư chất tương đương với Tiêu Thiên, thực lực mạnh mẽ, thiếu nữ này năm xưa cũng lưu lại ấn tượng sâu đậm với Thạch Hạo.

Bởi vì, khi Thạch Hạo vừa rời khỏi Thạch thôn, đi ra khỏi Đại Hoang, người đầu tiên hắn gặp chính là Hạ U Vũ.

Lúc đó, Hạ U Vũ vừa khéo ở ngay biên hoang Thạch quốc, ở trong khu rừng nguyên thuỷ nhìn thấy Thạch Hạo khi đó mới bảy tuổi.

“Chào Hạ sư tỷ!” Thạch Hạo ở nơi này chào hỏi, trong lòng đột nhiên lại nghĩ tới những chuyện trước đây.

Bổ Thiên Các vẫn còn một số nhân vật trưởng bối, nhưng rất là ít ỏi chỉ còn có vài người thôi. Thạch Hạo rất thành thật bái kiến từng người một, hắn đối với nơi này rất có cảm tình.

Thanh Phong càng rơi lệ, rất là chua xót, có chút xúc động không kiềm nén được.

Năm xưa, khi Bổ Thiên Các bị phá huỷ, đám trưỡng lão vì bảo hộ đệ tử chạy trốn, tựa hồ toàn bộ đều chiến tử, còn có rất nhiều sư huynh sư tỷ vì đoạn hậu cho các đệ tử nhỏ hơn chạy thoát, tráng niên chết sớm, chết trong trận chiến đó.

“Mộ Viêm tiền bối, ta đến thăm người đây.” Thạch Hạo tế bái trước một toà mộ, ánh mắt chua xót.

Đây là một lão nhân đáng kính, năm xưa dạy cho hắn thần thông Lôi đạo, có thể xem như là sư phụ của hắn, cuối cùng lại chết trong tràng phong ba đó.

Trước khi từ biệt, Thạch Hạo nhìn thấy chỗ phế tich của Bổ Thiên Các có một cây dây leo nhỏ. Hai mắt hắn sáng rực nhìn nó chằm chằm, đó chính là hạt giống mà Tế Linh của Bổ Thiên Các năm xưa để lại, hiện tại đã nảy mầm sinh trưởng, được mọi người tìm về gieo trồng ở nơi đó.

Hiện tại nó trở nên xanh biếc, thần hà dâng trào, vừa nhìn đã biết vô cùng cường đại!

Tuy nhiên rất nhanh Thạch Hạo lại cảm thấy buồn bã, cây dây leo này không còn nhớ những gì trước đây. Tuy rằng niết bàn trùng sinh, nhưng sớm đã quên mất mọi thứ, chỉ là một cây dây leo Thần mới mà thôi.

“Có hy vọng là được, chồi non xanh mướt tràn đầy sức sống, đó là sự thăng hoa của sinh mệnh.” Thạch Hạo rời đi, mang theo hy vọng đi xa.

Hắn tâm tình phức tạp tới nơi này gặp mặt, nhưng càng giống như từ biệt. Hắn đang tưởng nhớ một số chuyện cũ đã từng, cũng đang tưởng nhớ những năm tháng đã qua đi. Bởi vì hắn biết, ngày sau hắn có thể sẽ không quay lại nữa.

Bước qua quỹ tích đã từng, đây có lẽ là lời từ biệt từ sớm.

Một khi hắn bước lên con đường của mình, vậy thì có khả năng là vĩnh viễn không thể quay đầu lại được.

Sau khi rời khỏi Bổ Thiên Các, Thạch Hạo không cho Thanh Phong theo cùng, càng bảo Hoàng Kim sư tử không cần đi theo mình. Một mình hắn bước đi, trầm mặc, không nói lời nào, đi thẳng tới Bắc Hải.

Biển lớn cuộn trào, tối đen như mực.

Thạch Hạo nhìn ra xa, hắn quay về hạ giới, có một nơi hắn nhất định phải đi điều tra tới cùng, đó chính là tổ Côn Bằng.