Chương 1677: Huy hoàng kết thúc.

Thế Giới Hoàn Mỹ

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Đó chính là máu của Chí Tôn, còn có cả dị tượng như trời khóc nữa, chiến dịch này hắn đã chém giết các cường giả, kích diệt Đế tộc, chấn động khắp đất trời.

Đặc biệt là lúc này, một mình hắn đứng yên lặng nơi ấy nhìn máu Chí Tôn bay lượn giữa bầu trời rồi hóa thành mây khói.

Đây là chiến tích huy hoàng tới cỡ nào chứ? Một trận chiến giết cho Chí Tôn của dị vực phải sợ hãi, ngay cả Đế tộc cũng lần lượt bỏ mạng, không dám tái chiến và ra sức bỏ chạy.

Hiện tại, chỉ còn mỗi mình hắn yên lặng đứng nơi đó, ánh máu hạ xuống, ánh đỏ hừng hực khiến thiên địa trở nên vắng lặng cực kỳ.

Có người thở dài trong lòng, bi ai thay cho Mạnh Thiên Chính, cảm thấy đáng tiếc thay cho hắn, một nhân kiệt kinh tài tuyệt diễm như vậy sẽ phải biến mất trên đời này ư?

Một trận chiến qua đi, khả năng sẽ không còn gặp lại được nữa!

Bởi vì Vương Trường Sinh nói rất thẳng thắn và rõ ràng, Mạnh Thiên Chính bẻ gãy cung lớn để cưỡng ép đạo quả thần thai của mình xuất thế sớm hơn dự kiến, việc này không chỉ là đang tiệt đường trường sinh của bản thân mà còn thiêu đốt toàn bộ tuổi thọ, một thân tinh khí thần sẽ tan rã sạch sẽ.

Thời gian không còn nhiều nữa nên hắn mới điên cuồng như thế, chém giết tới mức kẻ địch phải sợ hãi, khiến cường giả phải bỏ chạy.

Mặt trời đã bị đánh nổ trong cuộc chiến này thế nhưng trong thiên địa vẫn có ánh sáng như cũ, mây khói như ánh tà dương như máu tươi chảy xuôi ở đường chân trời, buồn bã và lạnh lẽo.

Một đời nhân kiệt sắp dừng lại!

Đây là sự bi thương của Đế quan cũng là sự tiếc nuối của cửu Thiên thập Địa, một cường giả như vậy lại rơi vào kết quả như thế, sẽ thân tử đạo tiêu nên khiến người người thổn thức.

“Xây lại Đế quan!”

Mạnh Thiên Chính lên tiếng, hắn đưa lưng về phía Đế quan, chiến y hoàng kim ngập tràn vết máu lấp lánh óng ánh, đó là huy hoàng cũng là tiếc nuối, chiến tích kinh thế nhưng sẽ phải chết đi.

Hiện giờ, điều hắn quan tâm nhất chính là, phải nhanh chóng trùng tu lại Đế quan, sửa chữa thật tốt các đoạn tường thành vỡ nát để tránh Chí Tôn dị vực lần nữa xông quan.

Toà thành này nếu hoàn hỏa không tổn hại gì, đồng thời mượn vài món tiên khí tới phòng hộ thì có thể bảo vệ, rất khó bị đánh hạ.

Những Chí Tôn khác nhanh chóng hành động, có người vung tay chụp về ngoại vực, nơi đó có rất nhiều xác ngôi sao, đều là kết quả của cuộc chiến khi nãy.

Lão già của Tiên viện, lão tu sĩ của Thánh viện, Vương Trường Sinh đều động với vẻ mặt đầy nghiêm túc.

Trên tường thành Đế quan, khi mọi người đã hiểu ra mọi chuyện thì rất nhiều người cảm thán, chua xót trong lòng.

“Đại trưởng lão!”

“Mạnh Thiên Chính tiền bối!”

Vài người lộ vẻ bi ai, trước đây không lâu còn hoan hô ăn mừng vui sướng, nào ngờ dù trận chiến này đã thắng lợi nhưng lại thế thảm như thế, Mạnh Thiên Chính vì muốn diệt địch không chỉ đoạn đi con đường thành Tiên của bản thân mà còn vứt luôn mạng sống của mình.

Thê thảm biết bao, không cam lòng biết bao, tất cả đều tiếc hận cho hắn, trong lòng tức giận không cam, chỉ có thể than thở rằng, trời đố kỵ anh kiệt!

Thạch Hạo độ kiếp xong xuôi đứng nơi đó, khóe mũi cay cay, há miệng nhưng khó nói thành lời.

Có thể nói, từ khi tiến vào cửu Thiên cho tới tận giờ thì Mạnh Thiên Chính như là người hộ đạo của hắn vậy, trở mặt với Vương gia, quyết đấu với Kim gia, dẫn hắn đi mật thổ, chỉ điểm cho hắn con đường ‘Lấy thân làm chủng’, ân tình vô tận.

Nếu như không có Mạnh Thiên Chính thì Thạch Hạo khó lòng nhanh chóng tiến tới như hiện tại.

Con đường Lấy thân làm chủng này thì Mạnh Thiên Chính là tiên hiền, năm xưa chỉ thiếu một chút thì đã thành công, không hề giấu giếm gì mà truyền hết cho Thạch Hạo và còn dẫn hắn đi tới một vài mật địa, lúc này mới có thể giúp hắn thành công!

Mà mấy năm vừa qua, Mạnh Thiên Chính còn cứu tính mạng hắn tới mấy lần.

“Tiền bối, con không muốn người chết, nhất định sẽ có biện pháp!” Thạch Hạo nghẹn nghèo nói, từ rất lâu rồi hắn không rơi lệ, nhưng hôm nay hắn kìm hãm không được nữa.

Hắn lấy ra lá trà Ngộ Đạo, còn hướng đám người Thanh Y, Tào Vũ Sinh lấy lại những đồ vật trước kia hắn từng đưa cho, ví dụ như dược thảo cấp thần cùng với một vài lá tiên dược từng đạt được trong quá trình chiếm rương gỗ mục kia.

Hắn muốn cứu sống Mạnh Thiên Chính, không muốn hắn bỏ mạng.

“Cố gắng tu hành, ngươi có thể đi hơn xa cả ta nữa, hơn nữa con đường sẽ càng rộng càng dài!” Mạnh Thiên Chính bình tĩnh nói, như trước vẫn đưa lưng về phía Đế quan và mắt nhìn Thiên uyên.

Hai mắt của hắn rất thâm thúy trông coi Thiên uyên, uy hiếp Chí Tôn của dị vực và cũng đang chăm chú quan sát đại dương pháp tắc kia.

Không một Chí Tôn nào của dị vực dám qua ải, tất cả đều rút lui, không dám chặt chân tới!

Phía sau, tất cả mọi người của Đế quan đều rục rịch luyện hóa xác ngôi sao, trùng tu Đế quan, còn có người đang xem trận đồ, đó là trận pháp của Tiên cổ như muốn cải tạo nó về trạng thái cũ.

Rất nhiều người thương cảm, chiến dịch này phải trả giá quá đắc!

Bên trong Đế quan, mấy lão Chí Tôn gần như chết trận cả, những người từ cửu Thiên tới cũng chết hơn nửa, sau trận chiến này Chí Tôn đã ít lại càng ít hơn.

Nên biết, đó là những gì tích lũy được cả một kỷ nguyên, sau chiến dịch này gần như chết sạch.

Làm cho người thương tiếc nhất chính là Mạnh Thiên Chính, lấy thiên tư của hắn, lấy tiềm chất của hắn thì chắc chắn có thể thành Tiên, ấy thế lại phải chết, sẽ biến mất khỏi thế gian.

Trận chiến này, hắn đã giết nên phong độ tuyệt thế, khiến Biên hoang phải khiếp sợ.

Đáng tiếc, sẽ sắp nằm xuống, sẽ mai táng ở Biên hoang, toàn bộ huy hoàng chỉ có thể ngưng kết thành một khúc quân hành chôn cùng với hắn.

Không ít người đỏ bừng cặp mắt, thương cảm thay cho hắn.

Ánh đỏ đầy trời như là tà dương buổi xế chiều.

Trước Đế quan chỉ còn mỗi Mạnh Thiên Chính cùng Thạch Hạo đứng đó, cách rất xa mọi người.

Hắn sẽ nhanh chóng nằm xuống nhưng vẫn luôn đứng ở phía trước nhất, hắn đang chống đỡ cường giả của dị vực, khiến bọn họ không dám bén mảng qua Thiên uyên.

Vèo!

Đột nhiên, một luồng ánh sáng hỗn độn lan tỏa hóa thành thần mâu bất diệt bay thẳng phía sau ót của Mạnh Thiên Chính, muốn một đòn giết chết!

Việc này rất đột ngột, khiến cho tất cả mọi người của Đế quan đều thất kinh rồi tê dại da đầu, quá bất ngờ, là muốn tuyệt sát đại trưởng lão Mạnh Thiên Chính.

“Cẩn thận!”

“Tiền bối!”

Ánh sáng hỗn độn ngưng tụ thành chiến mâu óng ánh khiếp người nhanh chóng lao tới, nó mang theo phù văn đại đạo bao phủ Mạnh Thiên Chính, chỉ trong giây lát sẽ đâm xuyên đầu lâu của hắn.

Ầm!

Vào thời khắc mấu chốt, thanh chiến mâu đó bị cố định cách nửa thước sau ót của Mạnh Thiên Chính, tiếp đó là đứt thành từng khúc rồi nổ tung hóa thành thần hỏa ngập trời.

“Ngươi nên đợi thêm một chút nữa, chờ khi ta hoàn toàn suy yếu thì mới có cơ hội.” Mạnh Thiên Chính xoay người mang theo vẻ buồn bả, thế nhưng vẫn khiếp người như trước.

Hiển nhiên, hắn sớm biết phía sau vẫn còn có một Chí Tôn, chỉ có điều không ra tay mà thôi.

Tên Chí Tôn này vừa mới trốn về từ vực ngoại và ẩn núp trong hư không, không có vội vã quay trở về Thiên uyên mà muốn vào lúc mấu chốt nhất giết chết Mạnh Thiên Chính, thế nhưng chỉ là vô dụng.

“Thời gian không còn nhiều nữa, chờ Đế quan duy tu xong xuôi thì cũng chẳng còn ý nghĩa gì cả.” Tên Chí Tôn kia thở dài.

Mạnh Thiên Chính cũng không hề nhiều lời, hắn vận dụng Bất Diệt kinh lên bàn tay rồi vồ tới, bàn tay che trời, không gì không xuyên thủng, đánh đâu thắng đó.

Mặc kệ tên Chí Tôn này chống trả ra sao thì cũng vô dụng, toàn bộ tổ thuật đều tan vỡ, tất cả phù văn đại đạo cũng vô hiệu, mọi thứ đều bị đánh tan.

Bịch, vị Chí Tôn dị vực này bị bàn tay chụp gọn rồi từ từ nắm chặt.

“A….”

Chí Tôn gào thét vang vọng Biên hoang, chấn động đại địa, cát vàng trong sa mạc ngập trời.

Bên trong ánh máu, bên trong mây khói, vị cường giả này bị Mạnh Thiên Chính bóp nát thành mưa máu rồi bốc cháy hừng hực, hình thần đều diệt, thân tử đạo tiêu ở nơi đây.

Thiên địa xảy ra cảnh tượng kỳ dị, như thần ma gầm thét, như ánh máu đầy trời.

Mạnh Thiên Chính phẩy phẩy đánh tan toàn bộ.

“Đạo hữu, ngươi nghỉ ngơ đủ chưa, có muốn động thủ hay không?” Mạnh Thiên Chính quay đầu nhìn về một bóng người cách đó không xa.

Nơi đấy có một sinh linh đang ngồi xếp bằng và bị xích thần trật tự quấn chặt trong bàn cờ đại đạo không hoàn chỉnh, trước người ngập tràn máu tươi, ngay cả miệng cũng đang ứa máu.

Lúc này, thần sắc của hắn uể oải, sắc mặt trắng bệch.

Đây chính là vị tu sĩ Đế tộc trước kia bị Mạnh Thiên Chính trấn áp.

Mọi người nghe vậy thì giật mình, hắn đã thoát khốn rồi?

“Xem ra không gạt được ngươi rồi, mưới được người giúp đỡ mở ra xiềng xích mà đã bị ngươi phát hiện.” Vị Chí Tôn Đế tộc thầm than.

Hiển nhiên, là vị Chí Tôn vừa bị Mạnh Thiên Chính bóp chết kia giúp đỡ hắn thoát vây.

“Sinh mệnh của ta không còn nhiều, nếu như trước khi rời đi mà không giải quyết ngươi thì trong lòng rất bất an.” Mạnh Thiên Chính nói thẳng, trước khi chết hắn sẽ giải quyết người này, miễn lưu lại mối họa cho Đế quan.

“Ha ha…” Người này bắt đầu cười lớn rồi đứng thẳng dậy, kéo đứt toàn bộ xiềng xích trên người, thân thể hừng hực, thần hỏa cao bằng trời, dồi dào như hải dương, hắn đột ngột nhào nhanh về Mạnh Thiên Chính.

Thời khắc này, hắn vận dụng tới đòn đánh mạnh nhất, không tiếc thiêu đốt tinh nguyên sinh mệnh, ỷ vào sinh mệnh của Mạnh Thiên Chính không còn nhiều nên muốn dùng một đòn mở ra con đường sống xông vào Thiên uyên!

Ầm ầm!

Thiên địa sụp đổ!

Hắn công kích đầy điên cuồng.

Mạnh Thiên Chính triển khai hai tay cầm lên cung gãy làm thế giương cung bắn ra một mũi tên thần hừng hực như kiếm chém bay thiên địa, cắt đứt vĩnh hằng.

Phụt!

Trong tay hắn cũng chẳng hề có mũi tên nào thế nhưng lại bay ra một mũi tên cao tận trời, thứ này được thay bằng tiên kiếm, phù, chém tên Đế tộc này thành hai nửa.

Sắc mặt của người này cứng đờ, thần hỏa đại đạo ngập trời tiền ổn định, cả người bắt đầu rạn nứt từ mi tâm rồi lan tràn xuống dưới phân làm hai nửa.

Tiếp đó, nguyên thần nổ tung, Đế tộc lại nhuộm máu hư không.

Ầm ầm!

Bàn tay lớn của Mạnh Thiên Chính bao trùm cả bầu trời, toàn bộ máu và xương đều bị chụp lấy và quăng vào trong Thiên uyên, khiến cho hài cốt bốc cháy hừng hực nơi đó.

Lần này, phía trước Đế quan trở nên yên tĩnh.

Bên trên sa mạc vô ngần, Mạnh Thiên Chính yên lặng đứng nhìn Thiên uyên, quay lưng với Đế quan, gió đêm kéo tới khiến chiến ý của hắn leng keng vang vọng, hắn đang đứng ở cuối con đường của thời gian.

Một trận chiến huy hoàng, một người khiến hết thảy Chí Tôn dị vực phải kinh sợ, giết nên một chốn an bình, việc này khiến cho không một ai dám qua Thiên uyên nửa bước, đây là một sự uy hiếp to lớn.

Đáng tiếc, sau vẻ huy hoàng cực điểm chính là màn đêm tăm tối vĩnh viễn.

Mạnh Thiên Chính yên lặng đứng trước Biên hoang.

Thân thể hắn như hóa đá, dường như là một tượng đá Chiến thần.

“Tiền bối!”

“Đừng có chết mà!”

Phía sau truyền tới tiếng khóc lớn thành lời, xem hắn như là Chiến thần.