Chương 1809: Phúc phận của mọi người

Thế Giới Hoàn Mỹ

Đăng vào: 11 tháng trước

.

Mông lung mơ hồ, chìm chìm nổi nổi, bất sinh bất diệt, Thạch Hạo đang ở bên trong một loại trạng thái kỳ quái.

Khí tức không ngừng nội liễm, nguyên thần của hắn phảng phất như lâm vào tịch diệt, như muốn tọa hóa. Trên thực tế hắn vẫn còn sống, đang tiến hành một loại thuế biến cổ quái nào đó.

Bên ngoài cơ thể hắn, trật tự như cầu vòng, quy tắc như thiết liên, bao phủ toàn thân tạo thành một cái kén tự trói buộc bản thân trong đó.

Chí Tôn lộ, gian nan và tràn ngập hiểm trở, một khi có sai lầm, nguy hiểm sinh ra không chỉ vấn đề bản thân người đột phá bị vẫn lạc, mà sẽ còn liên lụy tới vô tận cương thổ.

Nếu như làm không tốt, tinh nguyệt sẽ khô cạn. Xung quanh trời sập đất nứt đó cũng là chuyện bình thường mà thôi.

Khi tinh khí thần toàn thân Thạch Hạo nội liễm, đó coi như là dấu hiệu tốt, chính là một con đường an toàn ít có, đương nhiên đây cũng chỉ là an toàn với ngoại giới và các sinh linh khác mà thôi.

Bởi vì, nếu như Thạch Hạo thất bại. Hắn có thể sẽ hóa đá, khô cạn, cuối cùng hóa thành một nắm cát vàng. Tinh khí thần cường thịnh cho dù là thiêu đốt, cũng sẽ trút xuống ở bên trong thiên địa này, hình thành cội nguồn của tinh khí, chứ không hề nổ tung tan hoang đất trời. Nhưng cũng có thể sẽ hủy đi Đại Hoang, loại tình trạng này sẽ có tinh khí bị tiết ra ngoài tạo nên sự rung chuyển, hậu quả sản sinh ra còn tốt hơn nhiều việc trực tiếp nổ tung.

Bởi vì, nếu chuyện đó xảy ra, thất bại đồng nghĩa với việc thiên địa bị lật tung, phương viên không biết bao nhiêu vạn dặm cũng đều bị nổ tung, lan ra tới vực ngoại…

Mọi người ở Thạch thôn đều khẩn trương, đều đang bồi hồi xúc động. Hoàng Kim sư tử ở trong đám người nhãn thần âm trầm bất định, nó tới từ Dị vực, đối với con đường thuế biến thành Chí Tôn sao lại không biết chứ?

Nó từng tận mắt nhìn thấy qua, việc này vô cùng bao la hùng vĩ và mênh mông!

Nó từng thấy được, có người thất bại ngồi xếp bằng trong tinh không ở vực ngoại, kết quả từng khỏa lại từng khỏa đại tinh ở xung quanh đều bị nổ tung, hình thành pháp tướng thiên địa, thôn diệt quần tinh.

Nó từng nghe qua, có người tự thiêu, tinh khí trong thể nội quá phồn thịnh, nhanh chóng bị tiết ra ngoài, đản sinh ra một khối tịnh thổ, tẩm bổ cho thảo mộc, vạn linh… Đương nhiên, cái gọi là tẩm bổ, cũng là chỉ sau khi bình ổn lại, ở trong giai đoạn sơ giai, linh khí khuấy động, mạnh mẽ cưỡng ép tẩm bổ cho một số linh thảo và cường giả…

Nó còn từng nghe nói tới, có người thất bại ở trên Chí Tôn lộ, huyết nhiễm thiên địa, làm bốc hơi cả đại dương, thiêu hủy sơn hà, dẫn phát đại đạo lôi kiếp, hủy diệt toàn bộ sinh linh.

Bên trong ánh mắt Hoàng kim sư tử có sầu lo, có nôn nóng, còn có sợ hãi.

Nó và Thạch Hạo có một loại khế ước nào đó, nếu như Thạch Hạo chết, nó cũng sẽ phải chôn cùng, hiện tại cho dù có đào tẩu, cũng chỉ là chuyện vô bổ, vẫn là phải chết ở nơi này.

“Ở giới ta có người xung kích Chí Tôn, bình thường mà nói đều sẽ có một Bất Hủ giả thủ hộ. Ở bên cạnh quan sát, nếu không, sẽ rất dễ gây ra hậu quả kinh khủng!”

Hoàng kim sư tử tự nói, thế nhưng hiện tại đi đâu tìm Bất Hủ giả hộ đạo cho Thạch Hạo. Hắn nếu như thật sự thất bại, vẫn lạc ở chỗ này, nhất định sẽ gây ra hậu quả khủng khiếp.

Đương nhiên, nôn nóng và sợ hãi đồng thời qua đi, trong lòng nó cũng đang nguyền rủa, mắng lớn rằng thiên địa bất công, Thạch Hạo mới tu đạo bao nhiêu năm, tuổi tác còn nhỏ hơn nó nhiều!

Chí Tôn mấy chục tuổi? Nếu nói ra ngoài, ai có thể tin được, cho dù là ở Dị vực, đoán chừng người ta cũng sẽ coi tin tức này là một trò cười mà thôi.

Năm trăm năm là một lằn ranh, giống như một cái ma chú, không thể phá vỡ, khó có thể vượt qua.

Tối thiểu nhất, trong kỷ nguyên mà Hoàng Kim sư tử đản sinh, căn bản không có Chí Tôn nào dưới năm trăm tuổi, truy ngược về xa xưa, hoặc chăng có lẽ có!

Bởi vì đó là thời kỳ huy hoàng nhất của Dị vực, ở niên đại đó, bọn họ đánh bại địch thủ các nơi. Ngay cả một giới này — Cửu Thiên Thập Địa, cũng bị bọn họ san bằng, quét ngang cả một giới này.

“Làm sao bây giờ, phải như thế nào cho phải, chúng ta làm sao mới có thể trợ giúp hắn?” Chu Yếm vò đầu bứt tai, có chút ngồi không yên, thế nhưng lại thật không có cách nào.

Chí Tôn lộ, ở hạ giới này ai đã từng đi qua đâu?

Nếu không phải Thạch Hạo trở về, giảng thuật qua rất nhiều, người của Thạch thôn cũng không biết bản chất của cảnh giới này, đại biểu cho ý nghĩa như thế nào.

Xích Long ngược lại lại hiểu rõ, nó là chủng tộc trời sinh, tuy rằng không có đạt được cấm kỵ truyền thừa của tộc này, nhưng một số đồ vật có tính phụ trợ cũng lạc ấn trong huyết dịch của nó, tri thức rất nhiều.

“Chỉ có thể đợi, ai cũng không giúp được hắn!” Xích Long nói.

“Có cần đưa cho hắn mấy loại thần dược, bồi bổ một chút không?” Tam Hắc nói.

“Ngươi có phải muốn nói đưa cho hắn một nồi canh rùa, để hắn ở trong uống bồi bổ, từ đó mà tiến giai sao?” Đại Hồng Điểu liếc nó nói.

Tương đối mà nói, Đại Hồng Điểu, còn có một đám hậu đại của Thạch thôn…, ngược lại không có nhiều lo âu. Bọn họ trải qua thời đại “Thần Thoại Tiểu Thạch”, chứng kiến quỷ tích từ nhỏ tới giờ của hắn.

Những năm gần đây, hắn không ngừng đánh vỡ thần thoại, bước ra một con đường vững vàng và rực rỡ của bản thân, khiến bọn họ đối với hắn đều có lòng tin cực lớn.

“Ầm ầm!”

Đột nhiên, thiên địa chấn động, Thạch thôn đang rung động.

Toàn thân da lông màu vàng của Hoàng Kim sư tử giống như bị điện giật, dựng đứng hết lên. Hơn nữa sau lưng còn có trận ớn lạnh, trái tim nó đập liên hồi.

Không phải là nó thuế biến, cũng không phải là nó bước vào Chí Tôn lộ, nhưng nó còn lo được lo mất, còn khẩn trương hơn Thạch Hạo nhiều.

Thạch Hạo nếu như chết đi, nó cũng sẽ chết theo. Nó tự nhiên là phải sợ hãi, lo âu.

Thế nhưng nếu Thạch Hạo thành công, như vậy có nghĩa hắn đã phá vỡ ma chú, mở ra thần thoại thuộc về Hoang, mạnh hơn tất cả sinh linh Chí Tôn ở Dị Vực trong kỷ nguyên này.

Lúc đó, nó đường đường là Vô Úy sư tử quá nửa cũng không còn cơ hội thoát ly khỏi Hoang rồi, gông xiềng trên người sẽ càng ngày càng kiên cố, giam cầm nó.

Lẽ nào thật sự phải vĩnh viễn đi theo Hoang? Nó là truyền nhân của nhất mạch Vô Úy sư tử ở Dị vực a.

Thạch thôn liên tục rung động hết chín lần, tinh khí như biển, từ vực ngoại dẫn dắt đến đây. Có thể nhìn thấy, vô số tinh hoa hội tụ, hóa thành sông dài, hình thành lên thác nước rơi xuống.

Đây là một loại kỳ cảnh, giữa thiên địa toàn bộ nhật nguyệt tinh hoa cũng đều tụ tập, cuộn trào về phía Thạch Hạo.

Rõ ràng đang là ban ngày nhưng hiện tại các quần tinh đang chớp động, hiện lên trong ức vạn dặm tinh không, tinh đấu đầy trời cũng đều có thể nhìn rõ, toàn bộ thái dương cũng không thể che đậy được chúng nó.

Loại cảnh tượng này, rất là mỹ lệ, càng bao la hùng vĩ.

Mọi người đều ngây ra, thác nước tới từng vực ngoại, cứ một tràng lại một tràng đổ xuống, tiến vào mặt đất ở Thạch thôn, khiến nhân thần hồn đều chấn động.

“Nhanh, ngồi xuống đả tọa, tham ngộ pháp của bản thân!”

“Bế quan tu luyện!”

Một số người nhắc nhở, để đám hài tử ở nơi này ngộ pháp.

Đây là một tràng cơ duyên, linh khí nồng đậm không tan, đó là tinh hoa của thiên địa. Trước khi thành đạo Chí Tôn, sẽ thu thập khí bản nguyên nhất của càn khôn, luyện hóa vô thượng tinh hoa.

Hiện tại nhiều thác nước tinh hoa như vậy, từ vực ngoại tràn tới, tràn ra từng tia từng sợi, cho dù chỉ là một giọt, cũng có lợi ích to lớn với mọi người ở Thạch thôn.

Nhất là đám thiếu niên, đám hài tử thân thể đang sinh trưởng, đạt được lợi ích càng nhiều hơn. Tinh hoa bản nguyên thiên địa nhập thể, tựa như giúp bọn chúng rèn luyện gân cốt.

Thạch thôn bị một tầng thánh quang nhu hòa bao phủ, cho dù thoát ly khỏi thôn, xung quanh cũng giống như bị một loại gợn sóng nước ngập tràng trùng kích.

Nó rất bình hòa, không phải cuồng bạo.

Chí Tôn lộ, Chí Tôn hấp thu tinh hoa từ trong thiên địa, là một loại phúc phận dày hậu và trọng yếu, bồi dưỡng sinh linh các phương phụ cận.

“Trời phù hộ Thạch thôn a!” Lão tộc trưởng Thạch Vân Phong kích động nói.

Cho dù là lão lớn tuổi như vậy, lúc này cũng đang biến hóa, nhận lấy tẩm bổ không tên nào đó.

Bởi vì, da thịt của lão đang căng ra không còn nhăn nhúm, nếp nhăn đang giảm bớt, mà mái tóc trắng phơ đang có một số hóa thành màu đen nhánh, cái này thật sự là một kỳ tích.

“Đây là biểu hiện nên có.” Hoàng kim sư tử thật thà nói.

Chỉ có nó là hiểu rõ nhất, bởi vì đã tận mắt chứng kiến Chí Tôn đản sinh như thế nào.

Muốn trở thành Chí Tôn, tự nhiên phải có các loại thủ đoạn, hút lấy tinh khí càn khôn, hấp thu thứ bản nguyên nhất trong thiên địa, như vậy mới có thể thành tựu đạo quả.

Toàn bộ bản nguyên tinh hoa càn khôn, dù là một tia từng sợi tràn ra như vậy, đối với sinh linh khác mà nói, lợi ích rất là khổng lồ!