Chương 1732: Về Bát vực

Thế Giới Hoàn Mỹ

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Hoang đi vào rồi, biến mất ở phía sau đạo môn đó!

Dưới mặt đất trở nên huyên náo, tiếng bàn luận vô cùng hỗn loạn.

Thật sự có một con đường cổ xưa như vậy, làm cho rất nhiều người giật mình cùng hoài nghi, vào thời khắc sống còn Hoang vẫn nghịch thiên như vậy, có thể tìm ra được một thông đạo thần bí.

Trong mắt của mọi người đều lộ ra quang mang rực lửa, nhìn chằm chằm sông dài trên vòm trời cùng đạo môn đó, tới lúc này nó vẫn chưa khép lại.

Dòng sông Thái Âm cuộn trào, sương đen vần vũ, tựa như là ma vực, sông dài Thái Dương ầm ầm sôi trào ánh vàng rực rỡ và thần thánh, cả bầu trời bị đốt cháy như muốn tan chảy.

“Ta từng nghe nói, tám vực ở hạ giới vô cùng thần bí, phần lớn Thập Hung đều từng đi ra từ nơi đó, có bí mật động trời!”

“Chính xác, vẫn có lời đồn truyền rằng, lao tù tám vực ấy ẩn giấu đồ vật kinh thiên.”

Ánh mắt của vài người sáng rực nhìn chằm chằm đạo môn đó.

“Cơ hội hiếm thấy, có ai muốn đi con đường này không, xuống hạ giới nhìn xem!” Bỗng nhiên có người nói nhỏ.

Sớm đã có người rục rịch và nghĩ tới một vài truyền thuyết, muốn nhân cơ hội này để xuống hạ giới, bởi vì bọn họ hoài nghi, sở dĩ Hoang vội vàng từ cửu Thiên về hạ giới cũng là có mục đích nào đó.

Nếu không, nơi đó một mảnh hoang tàn, với tư chất ngút trời như hắn thì làm sao sẽ tự đẩy mình vào lao tù chứ?

Trong mắt mọi người, sở dĩ Hoang có thể quật khởi và có thành tựu như ngày hôm nay, hơn nửa đã chiếm được thứ gì đó dưới hạ giới, nơi đó có bí mật vô cùng khủng bố.

Đương nhiên, đây cũng chỉ là liên tưởng của một số người, cho nên lúc này mới muốn mạo hiểm xuống hạ giới.

Mà một ít cao tầng của đại giáo sau khi có ý định này, làm việc càng nhanh hơn, trực tiếp sai một số đệ tử thuộc đạo thống mình xuống dưới, để bọn họ tìm hiểu một phen.

Không cần quan tâm bọn họ có thu hoạch hay không, xuống hạ giới dạo một vòng đối với đạo thống của họ có lẽ cũng không có chỗ xấu nào.

Kết quả, một vài người trẻ tuổi cùng với một ít tiền bối nổi danh dồn dập bay lên không vì sợ mình sẽ bị tụt ở phía sau. Tất cả đều nhằm về nơi giao nhau giữa dòng sông Thái Âm và Thái Dương, lúc này nơi đó vẫn còn sương mù hỗn độn cùng một đạo môn như ẩn như hiện nằm đó, chưa từng biến mất.

“A…”

Nhưng mà, khi một tiếng kêu la thảm thiết truyền tới thì liền khiến trái tim của tất cả mọi người đều căng cứng.

Tiếp đó, mọi người đều lạnh toát từ đầu tới chân, một luồng khí lạnh thấu xương làm ai nấy đều biến sắc mặt và kinh sợ.

Một số người sắc mặt trắng bệch nhìn một màn phía trước, không tự chủ hét lớn lên.

Mới vừa rồi, một đám người còn đang chen lấn tiến lên, sợ sẽ rớt lại phía sau, ra sức xông tới trước, nên cùng lúc này có mười mấy người cùng nhau đi vào đạo môn đó.

Nhưng mà chỉ có một người phát ra tiếng hét thảm, những người khác đến một âm thanh cũng chưa kịp phát ra thì đã mất mạng.

Tất cả mọi người đều nhìn thấy, đám người đó khi xông vào, thân thể trực tiếp nổ tung, hoá thành một đoàn huyết vụ, xương cốt cũng không còn, nguyên thần đều diệt.

Đó không phải một người, hai người mà là một đám người, hơn mười cao thủ bỗng chốc chết thảm, chỉ lưu lại một đám huyết vụ, bị huỷ diệt triệt để.

Phía sau bọn họ, còn có hơn trăm người, từng người đều bị doạ đến run rẩy, đồng loạt dừng lại rồi cực tốc lui về, tràng diện đó quá khinh khủng, khiến bọn họ hãi hùng.

“Tại sao lại như vậy?” Một số người hét lớn, vô cùng khó hiểu.

Ở không lâu trước đó, rất nhiều người nhìn thấy, Hoang nhẹ nhàng thong dong bước từng bước một đi vào, sự tình gì cũng không có phát sinh, nhưng khi tới lượt bọn họ, một đám người hoàn toàn bị tiêu diệt!

“Xoẹt!”

Trên mặt đất, một vị giáo chủ tế ra pháp khí, muốn thám thính bên trong đạo môn đó rốt cuộc có gì đáng sợ như vậy.

Rắc!

Kết quả, pháp khi của y vừa bay vào liền lập tức bị giải thể, hoá thành bột mịn, một kiện bảo cụ cường đại liền bị huỷ đi dễ dàng như vậy.

Không một tiếng động, lần này tất cả mọi người đều kinh hãi, cảm thấy bất an, từng người không tự chủ lui về sau.

Về phần trên không trung, đám người gần đó sắp bước vào đạo môn, càng thêm run rẩy, sắc mặt trắng bệch, toàn bộ quay đầu bỏ chạy, nơi đây quá doạ người.

Đối với bọn họ mà nói, đạo môn đó phảng phất như thông xuống địa ngục, cắn nuốt thần hồn, không thể tiếp cận!

Còn có người không tin tà, vận dụng các loại thủ đoạn để thử, cũng đều thất bại.

Lần này, mọi người đều trầm mặc, Hoang rốt cuộc mạnh như thế nào? Vừa rồi, mọi người đều thấy rõ, hắn thong dong đi vào trong đó, không chịu chút ảnh hưởng nào.

Kết quả khi tới bọn họ, ai hấp tấp xông vào cũng đều chết thảm.

Loại chênh lệch này quá lớn rồi!

Trong tiếng ầm ầm, hai con sông dài cuộn trào, sương mù hỗn độn biến mất, đạo môn đó cũng hoàn toàn không thấy nữa.

Không chỉ như vậy, hai con sông dài trên không trung cùng với mảnh phế tích cũng trở nên mơ hồ, cuối cùng biến mất không thấy.

Đừng nói là tiến vào trong đạo môn, muốn cho nó hiện ra bọn họ cũng không làm được.

Mọi người đều đã hiểu rõ, con đường này không có duyên với họ rồi, căn bản không thể đi thông. Nó là thuộc về Hoang, chỉ có hắn mới có thể không sợ loại sức mạnh huỷ diệt đó.

Sự thật thì, nhiều ngày sau, lão giả của Tiên Điện cũng tới, lão là một vị Chí Tôn, cuối cùng khiến cho sông Thái Âm và Thái Dương hiển hoá trên không trung, cũng khiến cho đạo môn đó hiện ra, chỉ là rất mơ hồ, không rõ ràng, lão đứng đó hồi lâu chưa từng tiến vào.

Khi tin tức này vừa truyền ra, tất cả mọi người đều hiểu rõ, con đường đó quả nhiên chỉ có Hoang mới có thể đi vào, đến lão giả của Tiên Điện cũng chần chừ, có thể thấy nó kinh khủng ra sao.

Con đường đó nhằm để thử thách bản thân, vượt xa cực cảnh trong cảnh giới của mình mới được.

Sự thật thì sau khi Thạch bước vào con đường này, cũng không giống như mọi người tưởng tượng thoải mái như vậy, bất quá hắn đã đi qua một lần, có kinh nghiệm nên cũng rất bình tĩnh.

Dù vậy, hắn cũng phải rất cố gắng, từng bước từng bước đi về phía trước.

Sau hơn mười dặm, con đường vẫn còn rất dài, nhìn không thấy điểm cuối.

Con đường bằng đá uốn lượn trong hư không, không biết thông tới nơi nào, thật sự là hạ giới sao?

Xung quanh vô cùng mờ ảo, khí hỗn độn mãnh liệt, thỉnh thoảng có tiếng gào thét, giống như cổ thú đang gầm rú.

Thạch Hạo cẩn thận lắng nghe, đó không phải là cổ thú chân chính, chắc do pháp tắc bất đồng va chạm hình thành tiếng hú hét, có một số trật tự đang đan xen ở phía xa kia.

Thần sắc hắn ngưng trọng, bởi vì hắn hiện tại vẫn không hiểu được loại pháp tắc đó, không thể rời khỏi con đường này đi mạo hiểm.

Tiếp tục đi về trước dọc đường nhìn thấy rất nhìn loại pháp tắc, trật tự…, giống như những sợi xích sắt đỏ hồng đầy sát khí đan xen trong hư không, vô cùng chói mắt.

Thạch Hạo thận trọng đi tới trước, càng đi hắn càng phát hiện sự không tầm thường của con đường này, đá dưới chân ngày càng chân thật, đây không phải do pháp tắc hoá thành mà thật sự có người đã từng lót đá cho con đường này.

Cảm giác như đã từng quen biết!

Năm xưa, sau khi hắn cùng Tam Tạng, Thần Minh hai vị Tráng Sĩ từ tiên vực đi ra, khi tìm kiếm đường về, từng đi nhầm vào một vực sâu đầy lôi điện nhìn thấy một con đường nhỏ bằng đá nằm trong hư không.

“Bát vực, vùng đất hoang cằn cỗi, thật là một chốn lao tù sao?” Thạch Hạo lau đi vết máu nơi khoé miệng. Nơi đây áp lực cực lớn, hắn đã thụ thương, nhưng vẫn đang suy tư, trong lòng đủ các loại ý nghĩa.

Một đường đi tới, Thạch Hạo cũng quên đi thời gian, cứ đi như vậy.

Con đường này đi hướng xuống dưới, giống như từ trên thiên khung từ từ đi xuống dưới mặt đất.

Một ngày, hai ngày, hoặc có lẽ là hơn ba ngày, Thạch Hạo cũng không rõ.

Trên con đường này, nhận thức dường như trì trệ và mất đi, thời gian thay đổi, không gian đảo lộn, mọi thứ cũng khó có thể phân biệt rõ, rất là quỷ dị.

Thạch Hạo thân thể hao tổn, nơi đây vẫn có một loại lực lượng khủng bố, đang chém Thạch Hạo, đang áp chế hắn, nếu đổi là người khác thì sớm đã nổ tung rồi.

Thạch Hạo một đường kiên trì, tuy rằng thổ huyết, nhưng hắn vẫn đứng thẳng không ngã, từng bước từng bước đi tới.

Nơi đây có tràng vực thần bí, muốn bóp nát người bên trong nó.

Thạch Hạo muốn tăng tốc cũng không được, mỗi lần nhấc chân lên cũng giống như một bị khoả ngồi sao lớn nện xuống lưng, cản lực cực lớn.

Ầm!

Cuối cùng cũng thấy được ánh sáng hy vọng, bởi vì sau khi không biết đi qua bao nhiêu dặm, không biết đã qua bao nhiêu ngày, hắn dõi mắt nhìn về phía cuối của con đường đá, nhìn thấy một khối lục địa.

Khục khục!

Thạch Hạo ho khan, cuối cùng cũng đi ra khỏi cổ lộ này.

Trong phút chốc, có một cổ khí tức tiêu điều phả vào mặt, có chút quen thuộc, đây có lẽ là Bát vực, là hạ giới nơi hắn từng sinh sống.

“Hả, không đúng, còn có những thứ khác!”

Bởi vì, chỉ trong chốc lát, trong lòng Thạch Hạo chấn động, có chút khó tin, hắn ngửi thấy một mùi thơm sảng khoái thấm đẫm ruột gan, giống như muốn phi thăng vậy.

Đây khẳng định không phải là đại dược bình thường, cho dù là Thần dược đối với Đạo Nhất cảnh giới như Thạch Hạo cũng không có sức hấp dẫn quá lớn, vậy đáp áp chỉ có một, chính là Trường Sinh dược.

Thạch Hạo ngây ra, hạ giới làm sao lại có loại dược này? Phải biết rằng, năm xưa muốn trồng một loại thần dược cũng không thể, bởi vì linh khí ở Bát vực mỏng manh đến đáng thương.

“Nhưng mà, loại hương thơm và dược liệu như vậy, chỉ có thể là Trường Sinh dược!”

Thạch Hạo kích động, vừa mới xuống hạ giới đã gặp được Trường Sinh dược, nơi hắn giáng xuống là mảnh khu vực nào đây?

Đường đã tới điểm cuối, rất trống trải, đây là một mảng sa mạc rộng lớn thiếu đi sinh cơ. Ở địa phương như vậy lại có dược hương mê người, đây tuyệt đối có thể gọi là chuyện lạ.

Có lúc nồng nặc, có lúc thanh tao, loại hương thơm đó không ngừng biến hoá, hương thơm liên miên không dứt.

Thạch Hạo gia tăng tốc độ đi tới trước, băng qua mảnh sa mạc rộng lớn này.

“Hữm?”

Kết quả, hắn mới đi qua một cồn cát đã nhìn một phần cảnh tượng đằng trước.

Trong sa mạc, có một mảng dược viên vô cùng cổ lão, hơn nữa phía xa còn có cả đồi núi, chúng đều xuất hiện quá đột ngột.

Thứ này chặn đứng con đường phía trước của Thạch Hạo.

Một khối thạch bia, dựng ở phía trước, bên trên có mấy chữ lớn, là văn tự do Trường Sinh giả khắc lên.

“Một nơi Cấm Khu Sinh Mệnh?” Thạch Hạo ngạc nhiên, sắc mặt lập tức cương cứng.

Hạ giới, còn có Cấm Khu Sinh Mệnh?

Hắn có chút ngây người, điều này khiến cho người ta thật khó tin, cái gọi là Cấm Khu Sinh Mệnh đáng lẽ phải ở trên Cửu Thiên mới đúng, tại sao lại ở nơi linh khí mỏng manh như Bát vực chứ?

Phải biết rằng, nơi đây được xem là lao tù, ai lại nguyện ý ở nơi đây chứ?