Chương 1676: Đánh tan các cường giả dị vực.

Thế Giới Hoàn Mỹ

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Chí Tôn đứng sừng sững ở đỉnh cao Nhân đạo, dù cho ở dị vực thì cũng có địa vị rất cao, như Bất hủ cũng là xuất phát từ bọn họ mà ra, có thể đi tới độ cao này thì đều là người mạnh nhất của thời kỳ nào đó trong năm tháng lịch sử.

Ầm!

Xa xa, một thanh trường đao sáng bóng như tuyết bổ tới, nó mang theo phù văn rực rỡ rọi sáng bầu trời.

Đinh, trong nháy mắt ấy Mạnh Thiên Chính đã đánh văng ra đao lớn này.

Đao khí như biển, sóng khí mênh mông mãnh liệt ào tới, xác ngôi sao nằm liên miên, uy thế của một đao này quá kinh khủng.

Đó là một tên Đế tộc, hắn lần nữa ổn định lại cục diện và kêu gọi những Chí Tôn khác đứng đối diện với Mạnh Thiên Chính.

“HA ha, thật sự là đáng tiếc, lại ký thác đạo quả vào bên trong thanh cung lớn này, ấy vậy lại bị chính mình hủy đi, cưỡng ép xuất thế sớm hơn dự định, như vậy thì cả đời này vô duyên với Tiên đạo rồi!”

Tên Đế tộc này cười lạnh đầy vô tình, xé mạnh vết sẹo tiếc nuối nhất trong lòng của Mạnh Thiên Chính.

Gần như sẽ thành công, Mạnh Thiên Chính có thể sẽ thành Tiên thế nhưng, sự việc phát sinh hôm nay đã làm đứt đoạn con đường trường sinh của hắn, hậu quả rất là nghiêm trọng.

Tình thế quá tệ hại, hắn vạn bất đắc dĩ mới làm ra việc như vầy.

Mạnh Thiên Chính không nói gì cả mà nhấc theo cung lớn tiến về trước, hắn muốn giết chết kẻ này.

Bởi vì, tên Đế tộc này từng lạnh lùng bước ra Đạp Tiên cửu bộ và xuyên thủng một bà lão Chí Tôn của cửu Thiên, càng lấy trường đao chém bay đầu lâu của bà này ngay trước mặt mọi người.

Mạnh Thiên Chính muốn giết kẻ này.

Ầm ầm!

Quả nhiên, chỉ vừa mới bắt đầu thì người này liền vận dụng ngay tuyệt học, Đạp Tiên cửu bộ, bước sau còn đáng sợ hơn bước trước, thể pháp của hắn óng ánh trong suốt chiếu rọi ra từng tia sáng bất hủ.

Đó chính là tinh lực của Đế tộc được hắn đề cao tới mức tận cùng không ngừng sục sôi trong người và được tiết ra một chút bên ngoài, pháp lực mênh mông và mãnh liệt.

Thiên địa chấn động, Đạp Tiên cửu bộ vừa ra liền khiến vùng trời này rạn nứt, bầu trời sụp đổ.

“Chư vị, xin giúp ta một chút sức lực!”

Cường giả Đế tộc mở lời, tay cầm trường đao sáng như tuyết, sau khi triển khai Đạp Tiên cửu bộ thì sấm sét đùng đùng, tinh lực cuồn cuộn.

Hắn một hơi bước ra tám bước, để chống trả lại Mạnh Thiên Chính nên hắn biết bảy bước đầu tiên sẽ vô dụng với Mạnh Thiên Chính, lúc chém giết bà lão Chí Tôn thì hắn cũng chỉ bước tới bước thứ tám mà thôi.

Nhưng mà, khí tức đại đạo nằm dày đặc, tinh không sụp đổ, năng lượng cuồn cuộn kịch liệt thì Mạnh Thiên Chính vẫn không hề nhúc nhích gì cả, đứng yên nơi đó mặc cho càn khôn bị phá nát, sao lớn nổ tung, hắn vĩnh hằng bất diệt, chỉ dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn cường giả Đế tộc này.

Lúc này, những Chí Tôn khác giật mình, người này mạnh mẽ tới dọa người.

Những Chí Tôn ấy bắt đầu xuất thủ giúp đỡ cao thủ Đế tộc, vận dụng pháp lực, từng dải lụa tiến vào thể nội của vị cường giả Đế tộc kia.

Ầm!

Vào đúng lúc này thì hắn bước ra bước thứ chín, nếu như chính hắn tự bước ra thì cũng được xem như là sát chiêu kinh khủng, đủ để tàn sát cường giả cùng cấp.

Bởi vì, ở bước thứ tám thì đã có thể làm được rồi, huống hồ gì bước cuối cùng này?

Mà dưới tình hình được nhiều người gia trì giúp đỡ thêm như vầy, có thể nói là sự liên thủ của các Chí Tôn thì uy lực càng kinh người hơn nữa.

Đòn đánh này được cường giả Đế tộc phát động nên uy lực cũng không thể nào tưởng tượng ra được, đã tạo thành gợn sóng đầy đáng sợ, trong tinh không đang lan tỏa những gợn sóng nhằm về bốn phương tám hướng.

Ầm ầm ầm!

Vô số sao lớn nổ tung trở thành những bụi bặm trong vũ trụ, như mây khói đầy lộng lẫy.

Cảnh tượng rất kinh người, thế nhưng Mạnh Thiên Chính đang đứng trước nhất kia lại bất động.

“Giết!”

Cường giả Đế tộc quát lớn, hắn dịch chuyển, sau khi bước ra bước thứ chín thì lại thêm một bước nữa nhằm về Mạnh Thiên Chính.

Chín bước quy một!

Nhưng đây cũng không phải là bước thứ mười mà chỉ là gợn sóng được tạo thành từ chín bước đầu mà thôi, chúng chồng chất lên nhau tạo thành một đòn tối hậu.

Đồng thời, một đòn tối hậu này cũng không phải thể hiện ở bên trên bước chân mà là ở trong trường đao sáng như tuyết nơi tay hắn.

Có thể thấy được, từ phía lòng bàn chân đang dựng lên chín luồng ánh sáng hừng hực bao phủ toàn bộ thân thể hắn, cuối cùng là tập trung về phái cánh tay phải, xoẹt, trường đao bổ về trước, thiên địa liền bị cắt đôi.

Đây là một đòn cuối cùng, là thức tuyệt sát của Đạp Tiên cửu bộ!

Chín bước qua đi và những nguồn sức mạnh này như bị kích hoạt, đây mới chính là thứ cơ bản quan trọng nhất.

Boong!

Rốt cuộc thì Mạnh Thiên Chính cũng đã động, giơ lên thanh cung lớn đã gãy vỡ và đón lấy trường đao, hắn gần như không chỉ đối kháng với Đạp Tiên cửu bộ của Đế tộc mà còn phải chống lại sức mạnh hợp lực của những Chí Tôn khác.

Nơi đấy tia lửa văng tung tóe, thần lực cuồn cuộn nhấn chìm tinh không.

Quá lấp lánh, đao khí nối liền biển sao, mênh mông vô biên, chém giết tất cả những thứ ngăn cản.

Thế nhưng, hôm nay nó đã gặp phải trở ngại, cung lớn của Mạnh Thiên Chính đã miễn cưỡng đè xuống một đao này, khiến cho nó nổ vang và run rẩy đầy kịch liệt.

Răng rắc!

Trường đao gãy vỡ rồi nổ tung, tựa như là ánh sáng mưa sao băng, vô cùng rực rỡ.

Phụt!

Cường giả Đế tộc ho ra đầy máu, đồng thời cánh tay của hắn cũng rạn nứt trở thành thịt nát.

Đó là sự cắn trả của sức mạnh, chín nguồn sức mạnh tập trung về một điểm hòng tiêu diệt địch thủ, kết quả lại bị đối phương ngăn chặn và cắn ngược làm tổn thương một cánh tay của hắn.

Gào!

Cùng trong lúc đó nơi xa có tiếng hét truyền tới, Đế tộc đang quyết đấu với Vương Trường Sinh đã rời bỏ địch thủ nhằm về nơi đây hòng trợ giúp Chí Tôn vừa dùng tới Đạp Tiên cửu bộ này.

Hai vị Đế tộc cùng liên thủ, cùng đứng với nhau.

Ngoài ra, những Chí Tôn ở nơi khác cũng đình chỉ chiến đấu và chạy về nơi đây.

“Dù cho đánh đổi thứ thì cũng phải giết chết hắn!” Hai Đế tộc đều có chung nỗi lo lắng, sợ Mạnh Thiên Chính sẽ trở mình nên muốn liên thủ đánh giết.

Bởi vì, biểu hiện của Mạnh Thiên Chính quá kinh người, thực lực mạnh tới mức làm người khác sợ hãi.

Trên thực tế, khi một chân bước vào lĩnh vực Tiên đạo thì đã trở nên hoàn toàn khác, có thể nhìn xuống Chí Tôn.

Nếu không có chuyện ngoài ý muốn, người như thế sẽ thành Tiên.

Đáng tiêc là, hắn lấy ra đạo quả quá sớm, đã bị chắn đứng đường tiến lên.

“Trận chiến này, nên kết thúc rồi!”

Mạnh Thiên Chính mở lời, không hề cô đơn và cũng chẳng hề bi thương gì, trong mắt lộ ra thần mang, hắn bay tới trước, cung gãy nơi tay tỏa ra ánh sáng chói lóa, quét ngang ngàn quân.

Hắn không muốn gì cả, trước mắt chỉ có một ý nghĩ, phải giết địch!

Đặc biệt là hai tên Đế tộc này, đều đáng chết cả.

“Giết!”

Những Chí Tôn của dị vực xung quanh đều đồng loạt xuất thủ, thảo phạt về phía hắn.

Hoàn toàn chính xác, nhiều người liên thủ như vậy dù cho Mạnh Thiên Chính vừa mới đột phá, trên người mang theo khí tức Tiên đạo thì cũng khó mà có thể chống lại được, đàn sói có thể cắn xé hổ dữ.

Nhưng mà, hắn chỉ tập trung vào hai tên Đế tộc cho nên nhanh chóng tránh né, sau đó là ra tay đầy điên cuồng.

Đám nhân vật như vầy phát uy, toàn lực ứng phó nhằm vào một mục tiêu duy nhất thì sẽ rất là khủng khiếp.

Ngoài ra, đám người Vương Trường Sinh, lão già của Tiên viện lúc này cũng đã đánh tới, chia sẻ áp lực cho Mạnh Thiên Chính.

“Đạo huynh, ta biết ngươi không có nhiều thời gian, đi thật tốt nhé, hãy vĩnh sinh trong sự rực rỡ của việc giết địch.” Vương Trường Sinh lên tiếng nói thế, lập tức tạo nên chấn động mạnh.

Bất kể là lão già của Tiên viện hay là những Chí Tôn may mắn còn sống sót của cửu Thiên thì đều lộ vẻ giật mình, thời gian dành cho Mạnh Thiên Chính không còn nhiều?!

Mạnh Thiên Chính cười khẩy tiếp đó là thở dài bùng phát ra ánh sáng hừng hực, hắn tập trung vào hai tên Đế tộc, buông thả mọi thứ để truy sát.

Lúc này, Mạnh Thiên Chính rất trẻ tuổi, rất anh tuấn, trông như là năm tháng hoàng kim của mình, vóc người rắn chắc khoác lên chiến y hoàng kim với vẻ mặt kiên nghị, con ngươi sâu lắng vô cùng, thần võ tuyệt thế.

hắn dường như là một vị Chiến thần không thể ngang hàng, học hai bên đường tiến tới đã giết chết hai vị Chí Tôn, bên ngoài cơ thể lượn lờ tiên quang, thần lực sôi trào.

Boong boong boong…

Đại quyết chiến bắt đầu, Mạnh Thiên Chính phát điên quét sạch tứ pương.

Rốt cuộc hắn cũng đã giết tới, nhìn chằm chằm trường đao bị hủy, tên Đế tộc tinh thông Đạp Tiên cửu bộ chợt phù, trường cung xoay chuyển đánh cho tên Đế tộc phải ho ra đầy máu.

“Ta sẽ giam cầm hắn, cùng ra tay giết hắn!”

Tên Đế tộc này cũng rất quả cảm, không màn sinh tử, hắn vọt tới ôm chặt lấy cánh tay của Mạnh Thiên Chính, cả người hiện lên ký hiệu lít nhít như muốn giam cầm hắn trong giây lát, không tiếc trả giá bằng máu thậm chí là tử vong.

Những người khác dồn dập ra tay, triển khai bảo thuật đánh giết về phía đó.

Trên người Mạnh Thiên Chính dính đầy máu tươi tựa như Ma thần, hắn không hề có dừng lại mà tránh đi những phù văn từ bốn phương tám hướng đang lao tới rồi công kích về phía một Đế tộc khác.

Phụt!

Cuối cùng, tên Đế tộc kia cũng đã bị hắn đánh giết, dùng cung lớn đập nứt thân thể rồi điểm ra một chỉ xuyên thủng xương trán người này, đã chết.

Mạnh Thiên Chính đại khai sát giới khiến cường giả của dị vực tổn thất nặng nề, khi hai vị Đế tộc nhanh chóng mất mạng thì những người khác đã bỏ chạy ra xa, không còn dám đại chiến nữa.

Không phải bọn họ sợ chết mà là cảm thấy nếu tiếp tục chém giết như vậy thì không còn ý nghĩa nữa, chỉ uổng mạng mà thôi.

Rầm!

Phía trước Đế quan, bên trong sa mạc vô ngần ngập tràn bụi mù.

Từng bóng người từ từ hạ xuống rồi vọt thẳng hướng Thiên uyên hòng chạy trốn về dị vực.

Trận chiến này không cách nào tiếp tục được nữa, không người có thể áp chế được Mạnh Thiên Chính, cứ liều mạng như vậy thì bọn họ vẫn thất bại hơn nữa là thảm bại!

Bên trong sa mạc vô ngần, Mạnh Thiên Chính lẳng lặng đứng thẳng nhìn Thiên uyên, không hề truy đuổi vào trong.