Chương 1558 : Hạt nhân*.

Thế Giới Hoàn Mỹ

Đăng vào: 12 tháng trước

.

* kiểu như con tin.

Vù, huyết dịch bắn lên rất cao, nó mang theo hào quang năm màu đầy chói mắt, một chiếc đầu lâu lăn long lóc bên dưới khiến lòng người chấn động!

Tất cả mọi người đều ngây dại, đó là ai? Xích Phổ, tới từ Đế tộc!

Một cường giả tuyệt thế trong lĩnh vực Nhân đạo, quét nhìn nhân gian, đánh đâu thắng đó, được người đời cho rằng là vô địch trong trần gian, tung hoành không đối thủ.

Kết quả, hắn vẫn thất bại, dù cho là nhân vật mạnh mẽ là vậy, rất nhiều vạn năm rồi không hề xuất thế, hôm nay vì muốn quần hùng Đế quan hoảng sợ mà đến, ấy vậy mà đã bị chém bay đầu lâu.

Đế tộc luôn ngủ đông, rất ít lộ diện, bởi vì quá mạnh mẽ nên phần lớn thời gian của bọn họ đều ở trong tổ địa, quan sát sự chìm nổi của nhân thế, địa vị siêu nhiên.

Ấn tượng mà bọn họ mang lại chính là mạnh mẽ tuyệt đối, không thể chiến thắng, xưng tôn trên thế gian, chỉ cần bọn họ xuất thế thì không có chuyện gì là không thể giải quyết được.

Có thể nói, bọn họ luôn luôn quét ngang đối thủ trong cùng cấp với mình, luôn luôn nghiền ép, sẽ không hề có bất cứ điều bất ngờ nào cả!

Nhưng mà, hôm nay thì lại hoàn toàn khác, đã đánh tan những quy định thông thường, Xích Phổ đã bị người chém bay đầu lâu, thi thể không đầu ngã ầm xuống dưới, máu tươi phun trào, cảnh tượng đáng sợ.

Thời khắc này, thiên địa rất yên tĩnh, vô số người yên lặng quan sát, khi nhìn thấy cảnh này thì đều sợ hãi không thôi.

“A, Xích Phổ đã chết trận, Mạnh tiền bối đã chiến thắng rồi, đã chém bay thủ cấp của hắn!” Rốt cuộc, người ở bên phía Đế quan hét toáng lên đầy điên dại.

Chiến tích như vầy, từ cận cổ tới giờ vẫn chưa hề có, chưa hề nghe qua!

Huy hoàng cỡ này thì cũng chỉ có thể diễn ra ở thời kỳ Tiên cổ, ở niên đại đó thì mới có người có khả năng làm nên chuyện như vậy.

“Thắng, chúng ta chiến thắng cả Đế tộc luôn, đã chém bay đầu lâu của hắn rồi, a… ha ha!” Những vị thống lĩnh rời khỏi thành để tham chiến đều hét lớn đầy kích động, ai cũng như đã hóa điên hết cả.

“Ha ha, có ngon thì ngông cuồng tiếp đi, gì mà Đế tộc không thể sánh được, chẳng phải đã bị Chí Tôn giới ta cắt lìa đầu lâu đó thôi, có ngon thì xâm chiếm tiếp đi nào!” Có người cười ha hả, nước mắt nước mũi chảy dài.

Bởi vì, đã từng ấy năm rồi, từ khi bắt đầu giao chiến với đại quân dị vực thì luôn trải qua những trận sỉ nhục, phần lớn thời gian đều rơi vào thế hạ phong, luôn gặp bất lợi.

Trận chiến của ngày hôm nay đã xoay chuyển cục diện, đại trưởng lão lần lượt chém giết vài tên Chí Tôn, về sau lại còn bắn hạ Đế tộc rồi cắt lấy đầu lâu của người này, huy hoàng biết dường nào chứ.

Chiến tích này vượt xa dĩ vãng, tuyệt đối là một đại thắng vẻ vang, có ý nghĩa to lớn!

Trên tường thành trong Đế quan, sắc mặt của Kim thái quân biến đổi liên tục, việc này khiến nội tâm của bà ta chấn động dữ dội, vẻ mặt tái nhợt rất khó coi.

Không phải bà ta không biết Mạnh Thiên Chính rất mạnh mẽ, thế nhưng lại không hề nghĩ tới nó lại “thái quá” như thế, sau khi rời khỏi thành liền giết chết Chí Tôn, dũng mãnh vô địch, sau cùng còn cắt lấy đầu lâu của Đế tộc, đây là một chiến công chói mắt tới cỡ nào chứ?

Sự chói mắt của Mạnh Thiên Chính càng lớn thì lại càng khiến bà ta rơi vào thế bị động, bởi vì chủ trương của hai người hoàn toàn xung đột với nhau.

Trên tường thành, bất kể là Kim gia hay là Đỗ gia thì sắc mặt của toàn bộ tu sĩ đều rất khó nhìn, vẻ mặt sợ hãi ngập tràn, trước đây không lâu chính Kim thái quân đã nói, việc xuất quan của Mạnh Thiên Chính là một việc làm lỗ mãng, không hiểu gì về đại cục, nhưng hiện giờ nhìn lại thì quả là một chiến thắng cực kỳ rực rỡ!

Bọn họ hoảng sợ, trước cho rằng Mạnh Thiên Chính sẽ chết trận ở bên ngoài, sẽ không thể quay trở về được nữa, cùng suy nghĩ với Kim thái quân.

Nhưng giờ lại không phải như vậy, Mạnh Thiên Chính đã chém giết tạo dựng nên một phong độ tuyệt thế, nhất định sẽ hùng hổ trở về và lúc ấy ai mà không sợ chứ?

Mà phía đối diện, đám đại quân dị vực đều trầm mặc không ai lên tiếng, ban đầu là sự khiếp sợ, không thể nào tin vào những gì đang diễn ra trước mắt mình, tiếp đó là tất cả im lặng như tờ.

Chuyện này quả là một sỉ nhục, khiến lòng người giận dữ, dị vực mạnh mẽ tận hai kỷ nguyên, vẫn luôn luôn đại thắng, loại chiến tích này khiến bọn họ cảm thấy thất bại.

“Thả Xích Phổ ra!” Đối diện chợt có người hét lớn, Chí Tôn chuyển động, khống chế tiên khí giết về hướng nơi đây.

Thế nhưng Đế quan cũng chẳng hề sợ hãi gì, vận dụng ngay Thập Giới đồ, Chiến kỳ thiết huyết tiến lên nghênh đón, tiếng ầm vang vọng, bầu trời run rẩy, sa mạc vô ngần dựng lên sóng cát ngập trời, vẻ óng ánh khắp mọi nơi.

Song phương chẳng làm gì được nhau cả, nếu như vận dụng tiên khí thì cũng chỉ có thể giằng co.

“Xích Phổ đại nhân!” Có người hét lớn.

Chuyện này không thể nào tiếp nhận được, nếu như Đế tộc mà chết trận thì quả là một sự kiện cực lớn, hắn chính là đời sau của Vương Bất hủ, đặc biệt vị này có sát tâm rất nặng và từng diệt qua Tiên vương.

Mọi người không biết sẽ gây ra lửa giận nào hay không thế nhưng bọn họ lại rất lo lắng, hi vọng sẽ đoạt được Xích Phổ lại.

Nhưng chuyện này là chuyện không thể, Mạnh Thiên Chính xoay chuyển kiếm thai rồi chém mạnh xuống và cầm đầu lâu nơi tay, tới lúc này, Xích Phổ vẫn còn sống.

Đương nhiên, hắn trở nên yếu ớt, ngọn lửa sinh mệnh nhấp nháy, bất cứ lúc nào cũng sẽ bị dập tắt!

Trên mặt đất, bộ thi thể không đầu kia đang tan rã rồi nổ tung, bởi vì mũi tên kia đã tiến vào bên trong và chém bay sinh cơ, phá hoại tất cả, hủy diệt luôn thân thể của hắn.

Ngay cả chiếc đầu lâu này cũng đã sớm tràn ngập vết rạn, nguyên thần suy yếu.

Xích Phổ cảm thấy nhục nhã vô cùng, mặc dù là Chí Tôn, được cho rằng dù cho sao lớn có nổ ngay trước mắt cũng sẽ không biến sắc, thế nhưng lúc này lại không thể nào duy trì được vẻ trấn tĩnh và lạnh lùng vốn có.

Bởi vì, đầu lâu của hắn đang bị người khác cầm nơi tay, đây là một chuyện mà xưa nay hắn chưa bao giờ nghĩ tới, tại sao sẽ thua chứ?

Thân là Đế tộc, là đời sau của Xích vương, từ khi sinh ra cho tới bây giờ hắn chưa nếm qua mùi vị thất bại, cho nên lúc này nội tâm hắn bị giày vò, ước ao có thể gào lớn, phá tan tinh không này.

Hắn không thể tiếp nhận sự thật này, làm sao lại phải nếm trải mùi vị thất bại chứ?

“Muốn giết thì giết lẹ đi!” Hắn cũng rất kiên cường, tới giờ phút sống còn thì bắt đầu bình tĩnh trở lại rồi lạnh giọng nói.

Mạnh Thiên Chính xách theo đầu lâu của hắn rồi khống chế sức mạnh khiến cho sát ý tiến vào trong đầu lâu của hắn không có bạo động, bảo vệ không để cho nguyên thần của hắn bị dập tắt, sau đó thì quét nhìn về phía đại quân dị vực.

“Nếu còn dám xâm chiếm, thì tất cả đều có kết cục như vầy!”

Lời này không to cũng không lớn, chỉ là một câu nói rất bình thường thế nhưng lại gợi nên sóng lớn ngập trời.

Sinh linh dị vực tức giận vô cùng, thế nhưng lại không biết nói lời nào cả, ngay cả Xích Phổ cũng gặp thất bại thì bọn họ có biện pháp gì chứ, trừ phi là Bất Hủ có thể vượt qua Thiên uyên!

Thậm chí còn có người nghi ngờ, người đàn ông đang khoác lên mình bộ chiến y rách nát kia đã bước ra bước kia, có thể có sức đánh với Bất Hủ?

Về phía Đế quan, tất cả mọi người đều hoan hô, đại trưởng lão ở năm tháng hoàng kim đã khiến bọn họ phấn chấn, được cổ vũ rất là nhiều.

Sinh ra ở Đế quan và phải bảo vệ lãnh thổ của mình, đây chính là mục tiêu mà bọn họ theo đuổi, dù cho có đối mặt với cường địch thì cũng dám trừng mắt không sợ hãi, lấy trường mâu chiến kích để đối diện!

Sống sót trong nhục nhã, đó không phải là thứ mà bọn họ muốn.

Cách làm của Kim thái quân từng khiến bọn họ cảm thấy không được thoải mái, hiện giờ luồng khó chịu ấy đã được thổi bay.

“Mạnh tiền bối vô địch!” Có người cao giọng hét lớn, âm thanh nối liền thành một vùng, cuối cùng tựa như sấm nổ vang rền.

“Ngươi muốn như thế nào thì mới chịu thả Xích Phổ?” Có người hét lớn.

Đại quân dị vực đều trầm mặc, đây là việc chưa bao giờ diễn ra, thống lĩnh bên mình lại rơi vào trong tay của kẻ địch, khiến bọn họ cảm thấy quá hoang đường.

“Muốn chém muốn giết thì cứ việc!” Xích Phổ rất thẳng thắn nói.

Hắn cảm thấy nhục nhã thế nhưng không còn cách nào khác, đầu lâu đang bị người xách trong tay khiến hắn hận không thể nào xé rách thương vũ, đập vỡ thiên nhật.

“Bọn ngươi quay trở về rồi mang Hoang lại đây, lúc đó ta sẽ giao Xích Phổ lại cho các ngươi.” Mạnh Thiên Chính mở lời.

Quần hùng biến sắc, không chỉ có người của dị vực mà ngay cả tu sĩ của Đế quan cũng chấn kinh, xem ra sức nặng của Hoang trong lòng của Mạnh Thiên Chính thật sự rất là lớn, vào lúc này mà còn nghĩ biện pháp để cứu lại.

“Chuyện này… hơn phân nửa là không được, hắn đã bị nhốt trong xe chở tù binh, đã bị đưa đi rồi.”

“Bị đưa đi thì vẫn có thể trả lại.” Đại trưởng lão nói.

Lần này, dị vực trở nên trầm mặc, bởi vì chuyện này không cách nào thực hiện được, dù gì cũng đã lập huyết thệ rồi thì làm sao lại xem như trò đùa, nói hủy là hủy chứ?

Uy nghiêm của Vương Bất hủ cực kỳ đáng sợ, muốn bọn họ thu tay lại ư, không thể!

Ngoài ra, dị vực rất ít khi trao đổi tù binh, những lúc bình thường thì sẽ không bao giờ thỏa hiệp.

Nơi đó, quy tắc sinh tồn cực kỳ tàn khốc, vô cùng máu tanh, đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến bọn họ hiếu chiến và mạnh mẽ!

Mạnh Thiên Chính thở dài, tất nhiên hắn biết tác phong của đám dị vực nên cũng không ôm mấy hi vọng, chỉ là nói ra cho có mà thôi.

Nhưng mà, chung quy lại thì thân phận của Xích Phổ chẳng phải là chuyện nhỏ, đại quân dị vực chắc chắn rất kiêng kỵ, không đám tỏ thái độ bậy bạ nào.

“Đã như vậy thì phong ấn ngươi vĩnh viễn vậy.” Đang lúc nói chuyện thì ngón tay của Mạnh Thiên Chính phát sáng kéo nguyên thần của Xích Phổ ra, tiếp đó là phong ấn, giam cầm lại trong một cái đỉnh bằng xương.

“Ngươi muốn làm gì?” Xích Phổ quát lớn.

“Ngươi từng nghe qua hạt nhân chưa, ngươi chính là như vậy!” Mạnh Thiên Chính đáp, đồng thời nhìn về phía đại quân dị vực, nói: “Một ngày Hoang không trở về thì một ngày hắn vẫn sẽ bị phong ấn, nếu như Hoang chết thì hắn chắc chắn cũng chết theo!”

Tất cả mọi người kinh ngạc, không nghĩ tới hắn sẽ làm như vậy, Xích Phổ trở thành hạt nhân?!

Tiếp đó, Mạnh Thiên Chính giao đầu lâu đã mất đi nguyên thần của Xích Phổ cho Thanh Mộc lão nhân, nói: “Giữ lấy để cúng tế anh linh tiên hiền!”

Phía đối diện, đại quân của dị vực tựa như vỡ tổ, toàn bộ mọi người đều cảm thấy tức giận tựa như điên dại, là thẹn quá hóa giận.

“Không phục thì cứ tới đánh một trận!” Mạnh Thiên Chính đáp trả.

Ầm!

Đột nhiên, phía cuối sa mạc vô ngần chợt có một giọt máu hạ xuống rồi cuồn cuộn lao tới, ban đầu nó có màu đỏ sẫm nhưng rồi thần quang năm màu ngút trời, khủng khiếp tuyệt luân, chúng không ngừng tiếp cận về nơi này.

Sắc mặt của mọi người đều biến đổi, và rồi tê dại cả da đầu!