Chương 1757: Chân Hoàng không cánh

Thế Giới Hoàn Mỹ

Đăng vào: 12 tháng trước

.

“Người trẻ tuổi, ngươi nghĩ nhiều rồi, ngươi đang suy đoán cái gì?”

Điểu Gia có chút sửng sờ, hai mắt vô thần, không thể cho hắn chút gợi ý nào, nơi đây tràn ngập hắc vụ, hai vị lão nhân lộ rõ dấu hiệu bị ma hóa.

Tuy rằng hai đại cường giả cũng vận chuyển huyền công bức ra hắc khí, nhưng hiệu quả lại không lớn.

Đó là bởi vì, trải qua năm tháng dài đăng đẳng ở chỗ này, đám hắc vụ đó sớm đã dung hòa với bọn họ, không thể nào hoàn toàn bài trừ được nữa.

“Hai vị tiền bối, cáo từ!” Thạch Hạo không có đi sâu vào tìm hiểu, hắn dự định quay về trước.

Sau này khẳng định sẽ còn tới nơi này, bởi vậy chỗ này có đối thủ cho hắn, đều là sinh linh chân chính có thể cùng hắn chiến đấu sinh tử, có thể ma luyện đạo thể cho hắn.

Thạch Hạo đi rồi, vì để cho sau này càng trở nên mạnh mẽ hơn, hắn phải đi tu luyện, tin rằng không lâu nữa hắn sẽ lại quay về nơi này chân chính bắt đầu khiêu chiến.

Đến lúc đó, hắn sẽ trở như là Tiên kiếm ra khỏi vỏ, phong mang chỉ thẳng tới các cường giả tuyệt thế!

Phía sau Thạch thôn là một cái ao bùn, bị Thạch Hạo bố trí một tòa trận pháp.

Tới cảnh giới của hắn, có trận đồ, có pháp lực, cho dù chỉ là bắt bước theo cũng có thể dễ dàng bố trí thành công.

Hắn cướp sạch các giáo đối địch, từ thượng giới mạng xuống rất nhiều thiên tài địa bảo, bố trí một tòa thần cấp trận pháp hoàn chỉnh hoàn toàn không vấn đề.

Vù!

Hỏa quang hừng hực, Chân Long bay lên lên trời, Cát Cô bị vây bên trong trận pháp, ở nơi đó gầm rú.

“Còn thiếu không ít hỏa hầu!” Thạch Hạo nói.

Hắn đang huấn luyện Xích Long, dạy cho nó thần thông, thật sự coi nó là đệ tử.

Cát Cô ở chỗ đó tu luyện, là do bị ép buộc, trong trận pháp, sức mạnh của nó bị giảm đi nhiều, bị hạn chế ở nơi này, nếu không sẽ ảnh hưởng rất lớn đến Đại Hoang.

Mấy ngày gần đây, Xích Long khuất phục rồi, sau khi nó nghiêm túc cân nhắc liền bái Thạch Hạo làm sư phụ!

Lúc này, nó đang tiến hành lần tu luyện gian khổ nhất, rất không bình thường, gầm rú ở trong trận pháp, hấp dẫn rất nhiều thôn nhân tới quan sát.

Nó đích thực rất gian khổ, bởi vì trước tiên nó phải quên đi chủng tộc của mình, ở nơi đó gầm rú: “Ta là Chân Hoàng!”

Hoàng Kim sư tử, Vân Hi… tự nhiên cũng bị kinh động, từng người đều choáng váng. Con Chân Long này bị Thạch Hạo huấn luyện tới điên rồi sao?

Lúc trước, nó chỉ biết vùi đầu khổ tu, nhưng hiện tại lại hét lên những lời như vậy, tẩu hỏa nhập ma rồi, đầu óc có vấn đề sao?

Một đám người đều hoài nghi, Thạch Hạo ép con Chân Long này tới điên rồi sao?

“Ta là Chân Hoàng, thiên tư vô song, dục hỏa tái sinh!” Xích Long gào thét, âm thanh vang vọng.

“Huynh muốn làm sư phụ của nó, sao có thể ép buộc như vậy, nó thần trí mơ hồ luôn rồi.” Vân Hi nói, nhắc nhở Thạch Hạo sợ khéo qua hóa vụng, ép Cát Cô khổ tu cả ngày, sẽ xảy ra vấn đề lớn.

“Nó không điên, ta dạy cho nó bản lĩnh, muốn tu luyện vô thượng bảo thuật nhưng trước hết cần phải quên đi chính mình !” Thạch Hạo bình tĩnh đáp.

Mọi người đều sững sờ, không hiểu tại sao hắn lại đối xử với Chân Long như vậy.

“Ta là Chân Hoàng, một con Chân Hoàng không có cánh !” Cát Cô rống lớn, âm thanh càng kêu càng lớn, hoả quang bên ngoài cơ thể càng thêm mãnh liệt.

Mọi người đều chết lặng, thần sắc ngày càng quái dị.

“Kỳ thực, đạo lý rất đơn giản, nó không có đạt được chí cao truyền thừa của Chân Long nhất mạch, ta dạy nó đại pháp của tộc khác, cải tu Chân Hoàng bí thuật.” Thạch Hạo giải thích.

Lúc mới bắt đầu, Xích Long cũng phản đối kịch liệt. Bởi vì như vậy rất dễ trở thành chuyện cười, nó một đầu Chân Long không ngờ lại không biết bí pháp của tộc mình, còn phải học diệu thuật của tộc Chân Hoàng.

Hiện tại, Cát Cô đã mặc kệ, không quan tâm nữa.

Theo từng tiếng gầm rống của nó, dần dần thật sự đã xem bản thân là một con Chân Hoàng.

“Ta là một con Chân Hoàng không có cánh!” Xích Long gầm lên.

Âm thanh của nó vẫn rất non nớt, nhưng mà rất kiên định, tự thôi miên bản thân, hoàn toàn chìm đắm trong đó.

Chi!

Chân Hoàng giương cánh, hai bên cơ thể nó có hai đạo xích hà lấp loé, xé vỡ trời cao, uy năng khủng bố.

Rất nhanh, Chân Hoàng bay lên trời cao, hai đạo xích hà hiện ra, giống như một đôi cánh Thần Hoàng quét ngang thiên địa, thể hiện ra uy thế đáng sợ của tộc Chân Hoàng.

Không có Chân Long bảo thuật, Thạch Hạo dạy nó Chân Hoàng bí thuật.

Thạch Hạo truyền thụ cho nó thuật Chân Hoàng cũng bởi vì, nguyên nhân chủ yếu là truyền thuyết Long Phượng Trình Tường.

Bí thuật của hai đại chủng tộc, nếu như tập trung trên một người, đó chính là đạo thống vô địch, có thể quét ngang thiên hạ.

Xích Long trước học thần thông của Chân Hoàng tộc, ngày sau dựa theo đạo hạnh của nó tinh tiến, lỡ như nó thức tỉnh được bí thuật truyền thừa của Chân Long nhất mạch, thì có thể thực nghiệm truyền thuyết Long Phượng Trình Tường rồi.

“Ta là một con sư tử không có cánh, không, ta là Chân Hoàng!” Hoàng Kim sư tử cũng gào thét, da mặt rất dày, xông tới trước, xin Thạch Hạo dạy nó Chân Hoàng bảo thuật.

Kết quả, Thạch Hạo không chút do dự cự tuyệt.

“Ngươi là một tên yêu ma của Dị vực, dựa vào cái gì để có được bí thuật chí cao của Cửu Thiên? Muốn học cũng được, triệt để thuần phục, giao ra toàn bộ bí mật của ngươi.” Thạch Hạo liếc xéo nó nói.

Hoàng Kim sư tử mặt tối sầm, vô cùng bất mãn.

“Còn không phục, ta kêu ngươi đi tìm Ngũ Sắc Tước, kết quả tới hiện tại vẫn chưa bắt được, ngươi còn có thể làm được gì chứ?” Thạch Hạo chế nhạo.

Hoàng Kim sư tử phát thệ, nó thật sự không có lười biếng, một mực vẫn đang tìm kiếm Ngũ Sắc Tước, dám để phân chim lên mũi nó, bất cứ giá nào nó cũng không nuốt trôi cục tức này được.

Chỉ là, không bắt được chính là không bắt được, nó hiện tại chỉ có thể nín nhịn.

Thạch Hạo gần đây luôn tu hành, tham ngộ áo nghĩa Chân Hoàng, thỉnh thoảng cũng chỉ điểm Xích Long, phần lớn thời gian nó đều tự mình tu luyện.

Hôm nay, Thanh Phong đã quay lại.

Thạch Hạo đứng dậy cùng Thanh Phong trao đổi hình hình, sau đó cưỡi Hoàng Kim sư tử cùng Thanh Phong quay lại Thạch quốc, hắn chuẩn bị động thủ rồi.

Mấy ngày nay, Hoang vực cuốn lên sóng gió to lớn, rất nhiều người đều biết Thạch Hạo đã quay về, đều đang bàn tán xôn xao.

Đương nhiên, cũng có một số người không tin, cho rằng cái tên “Thích uống sữa thú nhất” ở Hư Thần Giới có thể có vấn đề.

“Ta cảm thấy chỉ là nguyên thần của hắn từ thượng giới xuống đây tiến vào Hư Thần Giới, chân thân chưa hề quay về. Các ngươi cũng nghĩ xem, thượng giới là nơi như nào, hiện tại căn bản không ai có thể xuống được.”

“Nhưng mà, hoàng cung Thạch quốc truyền ra tin tức, Tiểu Thạch thật sự đã quay về. Còn có Huyền vực truyền đến tin tức, Thiên Thiên quận chúa ở Huyền vực gặp qua Tiểu Thạch. Điều này sao có thể là giả được?

“Vậy là ngươi không biết rồi, hiện tại Thạch quốc đang rối loạn, Thạch hoàng có thể bị bức thoái vị, người ủng hộ hắn không thể không thả ra một số tin tức dọa người.”

Rất nhiều người đều cho rằng Thạch Hạo đã quay về, nhưng cũng có không ít người rất cố chấp, cảm thấy chân thân của hắn không thể nào hạ giới, nên tìm rất nhiều lý do để đạp đổ những tin tức đó.

Hoàng cung Thạch quốc, rất nhiều người không khỏi dở khóc dở cười, tin tức chân thật không ngờ lại khiến một số người chất vấn, chẳng hề tin tưởng, còn cãi lý lại.

Bất quá, mọi âm thanh huyên náo đều sẽ chấm dứt vào hôm nay.

Bởi vì, Thạch Hạo hiện tại xuất hiện ở hoàng đô Thạch quốc, hơn nữa ra tay kịch liệt, chấn động tứ phương.

Có hai vị lão vương cường đại hai của tộc bị trấn áp, Thạch Hạo giơ tay nhẹ nhàng bắt lấy, dễ như trở bàn tay.

“Bệ hạ!”

Hai tộc này đều hoảng loạn, người còn lại sắc mặt tái nhợt, quỳ ở chỗ đó, nơm nớp lo sợ, toàn bộ đều rất bất an.

Trên thực tế, nhiều ngày qua bọn họ đều sống trong sợ hãi, sợ thiếu niên Thạch hoàng sau khi quay về sẽ tính sổ với bọn họ.

Bởi vì, mấy năm nay, bọn họ cùng với hoàng tộc Thạch quốc năm xưa đi lại rất mật thiết, muốn bức Thanh Phong rời khỏi.

“Năm xưa, ta đối với hai tộc các người không tệ, còn từng ban tặng cho đan dược hiếm có, kết quả các người lại báo đáp ta như vậy sao?”

Thạch Hạo lạnh giọng hỏi, trong lòng thực sự rất tức giận.

Hai vị lão vương đó, năm xưa còn là người mà hắn xem trọng, ban tặng cho hai tộc này không ít chỗ tốt, kết quả đợi sau khi hắn rời đi, lại bắt đầu mưu đồ bí mật muốn lật đổ Thanh Phonng huynh đệ của hắn.

“Thạch hoàng, xin tha thứ cho tội của chúng tôi!” Có người trong hai tộc hét lên cầu xin.

“Xoẹt xoẹt” hai tiếng, Thạch Hạo rất dứt khoát, trong nháy mắt liền phế đi lão vương của hai tộc này, không hề nương tay.

Điều khiến hắn vô cùng an ủi chính là đám Chiến Vương, Bằng Vương trước sau vẫn vậy, thủ hộ Thanh Phong, chưa hề có tâm tư nào khác.

“Tiểu Thạch, ngươi lớn lối thật!”

Chính vào lúc này, phía cuối chân trời truyền tới tiếng nói, từ xa đến gần, tốc độ vô cùng nhanh chóng, điều khiển thần hỏa bay tới, tỏa ra khí tức thần thánh.

“Thần Linh!” Có người kinh hô, hít ngụm khí lạnh.

“Là người được Vũ tộc mời tới, cũng chính là Thần cấp cao thủ trong truyền thuyết của Vũ tộc, nghe đồn có thể đối kháng với Chu Yểm, mới dẫn tới một số người dám ham muốn Hoàng vị.” Có người nói khẽ.

Ầm!

Sinh linh đó nhanh chóng tới gần, thần hỏa phần thiên, hơn nữa trên đầu còn hiện ra hào quang rực rỡ, lưu chuyển khí lành.

“Không đúng, sinh linh đó có thể là cường giả Chân Nhất cảnh giới rồi, cũng có thể gọi là Chân Thần!” Có người sợ hãi nói.

“Tiểu Thạch ngươi quá kiêu ngạo, còn dám hiện thân ở hạ giới, để ta ước lượng một phen, ngươi có bản lĩnh gì mà dám khoa trương như vậy!”

Vị thần cấp cao thủ này xuất thủ chộp về phía Thạch Hạo.

Bởi vì, trong mắt rất nhiều người, muốn thành thần quá khó. Mới qua có mười năm, Thạch Hạo chưa chắc đã đạt tới bước này, nghịch thiên cỡ nào thì cũng mới chỉ đặt chân vào Chân Thần cảnh mà thôi.

Hiện tại xuất hiện một tồn tại Chân Thần chân chính, cường thế xông tới muốn bắt lấy Tiểu Thạch, tự nhiên sẽ khiến cho một số người đang hoảng sợ trong lòng cảm thấy phấn chấn.

Tuy nhiên, một màn tiếp theo lại khiến rất nhiều người kinh hãi trợn tròn mắt.

Lần này, Thạch Hạo không hề động đậy, không hề xuất thủ, kết quả tọa kỵ mà hắn đang cưỡi là Hoàng Kim sư tử há to cái miệng máu, phụt một tiếng, một ngụm cắn đứt nửa người tên Thần Linh đó!

Thiên địa đều yên tĩnh, tất cả mọi người đều chết lặng.