Chương 1682: Trận chiến cuối cùng.

Thế Giới Hoàn Mỹ

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Sinh linh Bất hủ sắc mặt thoáng tái đi, mất đi một tay này khiến hắn sợ hãi, nhưng đáng sợ hơn chính là đối phương chẳng hề sợ hãi và vô cùng dũng mãnh, đây mới là điều khiến hắn kiêng kỵ.

Bị chém bay cánh tay trái, máu tươi dâng trào, với hắn thì đây là một chuyện không thể nào tưởng tượng ra được!

Đã bao nhiêu năm rồi, từ sau khi trở thành Bất Hủ giả hắn chưa bao giờ gặp phải hiểm cảnh nên sớm đã quên đi cảm giác máu rơi, nhưng hôm nay lại bị một cường giả Nhân tộc thúc ép tới một bước này.

Thân thể màu trắng bạc của hắn phát sáng rồi nhanh chóng lùi về sau đồng thời cuốn lấy cánh tay lìa đó, với người như hắn thì đủ khả năng để mọc lại tay cụt!

Hắn thầm vui mừng, nếu không phải lôi kiếp quá mạnh đang ngăn chặn lấy Mạnh Thiên Chính thì hắn sẽ càng chật vật hơn, thậm chí còn phát sinh nguy hiểm!

Đương nhiên, hắn có thể tránh né sấm chớp cũng là vì một kiện bí bảo tuyệt thế trên người hắn.

Giữa bầu trời là lôi kiếp mãnh liệt, đó là ánh sáng Tiên đạo, là sấm chớp vô thượng, nếu như người bình thường thì sớm đã bị đánh cho thành tro tàn rồi.

Dù cho là Mạnh Thiên Chiến cũng bị thương, trước kia hắn vì đánh giết Bất Hủ giả nên đã mạnh mẽ chống đỡ, không hề để ý tới tia chớp, hiện giờ đã phải ăn quả đắng, bị trọng thương.

Hắn dám làm như vậy là bởi vì Lấy thân làm chủng, tuy rằng có khiếm khuyết chưa trọn vẹn thế nhưng dù sao cũng là người thành Tiên theo phương pháp khác biệt, cho nên có thực lực hùng hồn, thân thể cường tráng.

Ngoài ra, hắn còn tu luyện Bất Diệt kinh để cường hóa thêm một tầng nữa, cho nên giúp hắn thong dong không ít.

Nếu không, làm sao dám xuất thủ trong lôi kiếp như vậy chứ?

Mạnh Thiên Chính không hề trì hoãn chút nào, thoáng điều chỉnh lại thân thể, miệng mũi phun nuốt ánh chớp rồi giết hướng sinh linh Bất hủ, thề rằng phải lấy cho bằng được tính mạng của hắn.

Sự thật này kinh người biết dường nào!?

Một tu sĩ Nhân tộc chỉ vừa mới đặt chân vào lĩnh vực này mà đã dám không ngừng chung kiếm sát phạt, muốn chém giết sinh linh Bất hủ thành đạo đã nhiều năm, lời này mà truyền ra thì mấy ai có thể tin chứ.

Người vừa tới tiến cảnh cần phải củng cố vì thiếu hụt sức mạnh Tiên đạo, rất khó là đối thủ của cường giả lâu năm.

Thế nhưng, Mạnh Thiên Chính lại làm được, có thể sát phạt cường giả cấp Bất hủ đã tu đạo trong thời gian dài dằng dặc, đã chém thương thậm chí có thể đánh gục.

Tất cả đều là vì sự nghịch thiên của Lấy thân làm chủng, hiện giờ đang được thể hiện ra ngoài!

Ngực chảy máu, nơi đó có một lỗ thủng lớn xuyên thấu trước sau, là do lôi đình đánh trúng lúc nãy thế nhưng Mạnh Thiên Chính chẳng hề lưu ý gì cả, cứ thế tiến tới giết địch.

Thời gian của hắn thật sự không còn nhiều nữa, nhất định phải giết chết sinh linh Bất hủ này.

Ầm ầm!

Bầu trời nứt thành bốn mảng, lôi đình kia quá đáng sợ, tiên quang sôi trào không ngừng trút xuống chấn cho Mạnh Thiên Chính lắc lư, chịu phải đòn đánh đáng sợ nhất.

Thế nhưng, không thể nào tránh né được mà chỉ có thể bị động chống đỡ, đây là thiên kiếp, là tai ách, là cuộc xét xử của vận mệnh, cũng là một loại gột rửa của sinh tử.

Chịu đựng được thì sống, từ đây sẽ là biển rộng mặc cá nhảy, trời cao mặc chim bay, thế nhưng lại rất đáng tiếc, dù cho hắn có thể chống đỡ được thì cũng vô duyên với sinh mệnh!

Nói tóm lại, con đường phía trước là một vùng tối tăm!

“Ầm!”

Mạnh Thiên Chính xuất kích, hai tay hợp lại, vẫn là kiếm thể trắng đen như trước thế nhưng ánh kiếm to lớn hơn trước rất nhiều xé tan bầu trời.

Sinh linh Bất hủ với vẻ mặt nghiêm túc dùng thiên mâu chắn đỡ đồng thời không ngừng rút lui, hắn đang trì hoãn thời gian, hi vọng thiên kiếp có thể gây thương tổn tới đối thủ này.

Nhưng, trong lòng hắn lại dâng lên vẻ nhục nhã, đường đường là Bất hủ lại không thể tiến công mà chỉ có mỗi tâm tư như vầy, khiến hắn bất mãn chính mình vô cùng.

Nhưng mà, sống sót mới là quan trọng nhất, người cười lớn sau cùng mới là người chiến thắng, hắn không có tâm tình để đong đo cân đếm mấy vấn đề này nữa.

“Giết!”

Boong boong boong…

Điếc tai nhức óc vang vọng, bầu trời nổ tung, nơi đây là ánh kiếm cả ngàn tỉ trượng chém phá thiên địa mênh mông nhìn thấy vĩnh hằng trường sinh, vả lại còn có cả ánh sáng phi tiên.

Đây là trận chiến cuối cùng của Mạnh Thiên Chính, quyết đấu với sinh linh Bất hủ!

Phụt!

Sinh linh Bất hủ lần nữa tóe máu, huyết nhục bị ánh kiếm xuyên thủng, xương cốt bị chém đứt tạo thành một vết thương đáng sợ.

Xoẹt!

Cung trong lúc đó, hai thanh đao loan nguyệt của Mạnh Thiên Chính mang theo ánh sáng lộng lẫy đánh đâu thắng đó, xuyên thủng tinh không chém lên trên lưng của sinh linh Bất hủ.

“A…”

Sinh linh Bất hủ gào thét, hắn lại bị một người như thế này thảo phạt, cả một kỷ nguyên vừa qua chưa từng xuất hiện.

Trên bả vai hắn phụt ra máu tươi, xương bả vai thiếu chút nữa đã bị chém lìa, cặp đao loan nguyệt sắc bén tuyệt thế mang theo ánh sáng đại đạo cùng với phù văn lộng lẫy, thật là đáng sợ.

Ầm ầm!

Nhưng mà, vào thời khắc mấu chốt thì Mạnh Thiên Chính lại bị ngăn cản, không chỉ có lôi đình nhấn chìm mà màn sương mù màu đen kia hạ xuống và ăn mòn thân thể hắn.

Đây là vật chất không rõ, năm xưa từng hại chết hai đời thiên kiêu là Diệp Thiên Vũ và Mô Vô Đạo, khiến bọn họ sắp sửa thành công thì lại thất bại, chết thành trong quá trình thành Tiên ở bước cuối cùng.

Quả nhiên, Mạnh Thiên Chính lắc lư một hồi, thân thể nổi lên mảng khói đen, thần hồn cương cứng, chịu phải xung kích thần bí nào đó tựa như muốn đổi sang thành một người khác.

Sát ý ngủ đông, tâm tình tiêu tực trong tiềm thức liền bạo động.

Hắn tựa như muốn niết bàn, một chính mình hoàn toàn khác như muốn chiếm cứ tâm thần, đánh giết linh hồn vốn có để cướp đi bộ thân thể này, vô cùng khủng khiếp.

Mạnh Thiên Chính đột ngột ngẩn đầu nhìn vào thiên không rồi hét lớn đánh tan khói đen, chặn đứng sự ăn mòn lần này, đánh tan thứ thần bí kia.

Thế nhưng, khói đen cuồn cuộn bên trên, nó lượn vòng nơi đó chứ chưa hề rút lui, tựa như bên trong có sinh linh nào đó vậy.

Đây mới là thứ đáng sợ nhất, gây cho người khác nổi tuyệt vọng hơn cả lôi đình Tiên đạo, làm người ta phải kinh sợ.

Thiên kiếp có thể vượt qua thế nhưng màn khói đen không biết này không cách nào chịu đựng được, Diệp Thiên Vũ, Mô Vô Đạo kinh diễm biết dường nào thế nhưng cũng không có lực chống trả, là tai họa thành Tiên!

Trong lúc này, vẻ mặt của Bất Hủ giả rất kỳ quái, có ước mong, có khát vọng muốn tới gần, thế nhưng vẫn không ngừng dâng lên vẻ sợ hãi, kiêng kỵ sâu sắc.

Thần sắc của hắn lộ vẻ mâu thẫn!

“Giết!”

Mạnh Thiên Chính hét lớn đầy giận dữ giết hướng sinh linh Bất hủ, quả nhiên là không thèm đếm xỉa tới, không thèm để ý tới hai sự uy hiếp vô cùng to lớn trên đỉnh đầu mình.

Tùng tùng tùng!

Lần này, thiên kiếp nặng nề tựa như là trống thần gióng lên, ánh sáng khổng lồ quét xuống hình thành nên ngọn kích hủy diệt.

Mạnh Thiên Chính ho ra máu tươi, toàn thân đều là vết thương, bị đánh tới mức muốn giải thể vậy, Lấy thân làm chủng, kết thành kén ánh sáng giúp hắn trung hòa đi ánh sáng tử vong.

Thế nhưng, hắn vẫn không thể tránh khỏi bị thương.

Ầm ầm ầm!

Ánh chớp cả ngàn tỉ, vô cùng vô tận, Mạnh Thiên Chính mang theo thương thế trầm trọng giết hướng sinh linh Bất hủ.

Lần này, lôi đình mãnh liệt tới đặc biệt, mênh mông không cách nào tưởng tượng ra nổi, đây chính là đỉnh cao của lôi đình Tiên đạo.

“Không ổn!”

Trong lòng sinh linh Bất hủ nôn nóng bất an, bởi vì trên người hắn có một thứ vang lên tiếng rắc, ánh chớp bao phủ lấy hắn.

Trước kia, hắn có thể không thèm đếm xỉa tới là bởi vì trên người có chiếc hoa tai quý giá, là một linh bảo bất hủ giá trị vô lượng, cả thế gian cũng hiếm thấy.

Bởi vì, hoa tai quý giá này từng được mấy vị Bất Hủ giả ôn dưỡng nên sớm đã thống linh, tránh được sự xét xử của trời xanh, là thiên kiếp.

Nếu không, hắn sớm đã bị ánh chớp bao phủ rồi.

Hiện giờ, bí bảo vô giá này đã bị hủy.

“A…”

Sinh linh Bất hủ hét lớn độ kiếp, hắn nhắm mắt chống đỡ, tuy rằng không sợ, năm xưa đã trải qua những thứ như này rồi.

Thế nhưng, dù sao cũng là thiên kiếp, hơi một chút sẽ lấy tính mạng, chém đạo quả của người ta, nếu không có chuyện gì thì chẳng ai muốn trải nghiệm thêm lần nữa.

Bất Hủ giả rất chật vật chống trả ánh chớp, mà chuyện này lại là một cơ hội cho Mạnh Thiên Chính để đánh giết đối thủ, dù sao, dễ dàng không tí.

Cùng ở dưới ánh chớp, đều đang bị công kích, ai cũng không thể tránh được.

“Ầm!”

Giờ khắc này, sinh linh Bất hủ liều mạng, thiên mâu chợt tăng vọt đồng thời xuất hiện thêm một lá cờ tung tay trong gió.

Thiên mâu biến thành cột cờ, lộ ra hình dáng của thanh binh khí này!

Đây là một cây cờ lớn, bên trên lá cờ màu đen ngập tràn đồ án hài cốt và mờ mịt các loại bóng mờ, có thần gào khóc, có ác quỷ hú hét.

Ầm ầm!

Sinh linh bất hủ chấn động cờ lớn, trong nháy mắt từ bên trong cờ lớn lao ra vô số nhân mã, tất cả đuề là xác chết di động cùng với hàng loạt xương khô tựa như là đại quân tới từ Tử giới.

Bọn họ đều rất mạnh mẽ giết thẳng Mạnh Thiên Chính.

“Lôi sát!”

Mạnh Thiên Chính hét lớn, trong thiên địa là ánh chớp vô tận trút xuống bên dưới, kích cho vô số bóng người tan thành tro tàn.

Thế nhưng, cũng có một ít khung xương màu vnagf cùng với những thứ giống như là thi thể bằng ngọc thạch không hề bị hủy diệt, chứng dường như thần quỷ hú hét xông về trước.

Lá cờ lớn này là bảo vật mà Bất Hủ giả đã tế luyện trong vô tạn năm tháng, mạnh mẽ không gì sánh được, lúc này đã hiển lộ ra toàn bộ thần uy mang theo thiên quân vạn mã thảo phạt xông tới.

Bên trong, có các loại thi hài, pháp thể mà hắn đã thu thập được, không thiếu những sinh linh Bất hủ đã chết trận cùng di cốt của Chân Tiên, cho nên đáng sợ vô cùng.

“Gào…”

Ngàn vạn quỷ thần rít gào, tiếng kêu giết rung trời vồ giết về phía Mạnh Thiên Chính.

Cờ lớn ấy vang lên những tiếng phần phật, mỗi một lần vang lên đều đập tan tinh không, không ngừng có đại quân đánh tới.

Xoẹt!

Mạnh Thiên Chính bạo phát ra ánh sáng vô lượng, hắn ngẩn đầu đối mặt lôi kiếp, há miệng hút vào vô số lôi đình, mà phía sau thân hắn lại trở nên óng ánh hóa thành một thành kiếm thai.

Lần này cũng không phải hai tay mà là toàn thân đang hóa thành kiếm thai.

Có tu Bất Diệt kinh kết hợp với đại pháp của chính mình nên hắn mới có cam đảm làm như thế, cũng y chang như tính tình của hắn, quả cảm kiên nghị dũng mãnh không sợ chết, lúc này quyết chí tiến lên hòng chém phá trời xanh.

Xoẹt!

Những nơi ánh kiếm đi qua thì vô số quỷ thần kêu rên, toàn bộ đều bị chém chết, vô số bóng người nổ tung nơi đó.

Có thể nhìn thấy được, vũ trụ đang run rẩy, một thanh tiên kiếm đánh đâu thắng đó chém phá tất cả ngăn cản.

Cũng trong lúc đó, hai đao loan nguyệt được tiên quang gột rửa, bị lôi đình nhấn chìm thì lại càng đáng sợ hơn trước, nó cũng đang giết tới mức thây chất thành núi, chém sạch mọi ngăn cản trên con đường tiến lên.

Phụt!

Mạnh Thiên Chính lao tới phụ cận, bản thân đã trở thành một thanh tiên kiếm thai đánh văng ra thiên mâu, phụt, chém trúng sinh linh Bất hủ, khiến hắn thiếu chút nữa đã phân làm hai.

Pháp tắc đầy trời, xích thần trật tự vô tận như là thác nước trút xuống, sinh linh Bất hủ dùng mọi khả năng ứng phó ngăn cản tên địch thủ này, hắn cũng muốn giết ngược trở lại.

Thời khắc này, hai thanh đao loan nguyệt lao tới, nó đại biểu cho hai luồng âm dương, chíu chíu, chém nát hết thảy phù văn, cắt ra màn ánh sáng, phá tan phòng ngự của sinh linh Bất hủ.

Đồng thời, ở thời khắc quan trọng nhất này, xoẹt xoẹt hai tiếng, chặt đứt hai cánh tay của hắn cùng mang theo mảng lớn máu tươi.

Mạnh Thiên Chính hóa thành kiếm thai lại càng phát ra tiếng nổ đại đạo vang rền, tiên quang đại thịnh đột nhiên bổ về trước.

Lần này, không hề có chút bất ngờ cùng hồi hộp nào, hắn đã bổ đôi sinh linh Bất hủ làm hai nửa, cứ thế chém tới

“A…” Không hổ là cường giả tuyệt thế, được mệnh danh là Bất hủ nên sẽ có điểm kinh người của mình, dù cho nguyên thần bị đánh mở thì cũng không hề hấn gì, muốn xoay người bỏ chạy.

Đồng thời, hai nửa thân thể kia đang gây dựng lại và muốn thoát đi theo.

Đáng tiếc, tới một bước này thì hắn khó lòng nghịch thiên được nữa.

Mạnh Thiên Chính lần nữa hóa thành hình người, sau lưng hiện lên hai thanh đao loan nguyệt tản ra ánh sáng thần thánh bảo vệ bản thân, một bước bước về phía trước.

Hắn bước tới phụ cận rồi bắt lấy nguyên thần vừa bị chém ra kia, bàn tay phát sáng kiếm khí cuồn cuộn, cứ thế bóp thành bột mịn!

Phụt!

Cũng trong lúc đó, hai thanh đao loan nguyệt phát sáng cắn giết tàn thi kia thành mưa máu và nổ tung trong không gian.

Một đời Bất Hủ giả cứ thế mất mạng, hình thần đều diệt!

Răng rắc!

Mạnh Thiên Chính nắm chặt lấy thiên mâu rồi dùng lực, boong, đại đạo nổ tung, cứ thế bị bẻ gãy đôi, hắn sợ bên trong thanh binh khí này sẽ có điều gì đó quái lạ nên cứ thế hủy diệt!

Việc này khiến người khác chấn động, vừa mới đặt chân vào lĩnh vực Tiên đạo mà đã có thể giết Bất hủ, hủy đi binh khí của cấp số này, thật sự mạnh mẽ tới không ngờ!

Tiếp đó, hắn dùng hết sức mạnh lại đập vụn cờ lớn!

Giữa bầu trời từng luồng lôi kiếp mang theo ánh sáng đáng sợ trút xuống.

Mạnh Thiên Chính đứng yên chẳng hề nhúc nhích, hắn có thất vọng cũng có thở dài, hắn biết, đã tới thời khắc cuối cùng của nhân sinh.

Lôi đình Tiên đạo thi thoảng hạ xuống, đáng sợ nhất là màm khói đen kia lại hiện lên và muốn nhấn chìm lấy hắn.

Hắn bước ra thất xa, muốn mang theo những điềm gở rời khỏi tinh vực này, rời xa Biên hoang, vượt qua thời gian cuối cùng của đời này.

Trên tường thành Đế quan có rất nhiều người rống lớn hô hào tên của hắn, mọi người đều rời lệ.

Nơi sâu trong vũ trụ có một đại lục cổ xưa đang chìm nổi, Mạnh Thiên Chính một mình đặt chân lên trên, xung quanh là hàng loạt sao trời rơi rớt, tia chớp đan dệt, tiên quang lóng lánh.

Lúc này, vẻ mặt của hắn hiện lên chút yêu dị, bởi vì, đã bị khói đen bao phủ.

“Gào!”

Mạnh Thiên Chính hét lớn đánh tan mây mù không rõ này, cũng đánh văng lôi đình Tiên đạo.

Hắn đột nhiên xoay người hướng về phía Biên hoang lần cuối cùng, chiến y hoàng kim tàn tạ tràn ngập vết máu, sau lưng là một cặp đao loan nguyệt phát sáng tựa như tiên ma mang theo vẻ không muốn khẽ thở dài.

Khí chất của hắn trở nên kỳ dị.

Bởi vì, đang có khói đen bao trùm nơi này!

Trên tường thành Đế quan, mọi người đều thông qua cốt kinh nhìn thấy được một màn cuối cùng này, rất nhiều người rơi lệ, đồng thanh hô lớn hi vọng hắn có thể sống sót quay về.

Nhưng mà, rất nhiều năm sau mọi người đều mang theo tiếc nuối, mang theo thương cảm, đó là lần cuối cùng nhìn thấy được hắn, đó là hình ảnh cuối cùng.