Chương 1804: Lão nương* là lớn nhất

Thế Giới Hoàn Mỹ

Đăng vào: 12 tháng trước

.

*Lão nương: mẹ / mẫu thân.

Thạch Hạo lưu lại, rất là an tâm, không tiếp tục chạy tán loạn khắp nơi, hắn một lòng muốn tăng lên tu vi của mình, để cho bản thân chân chính có thể ngư dược hóa rồng!

Tình thế bức người, trong thiên địa này không còn bình yên nữa, không còn là thời đại đã từng bình thản, hắn nếu là phàm nhân thì cũng thôi đi, không có lựa chọn, mà thiên phú của hắn quả thật rất mạnh, có hi vọng quật khởi.

Hắc ám tiến hóa đã bắt đầu rồi, còn có đại náo động đằng sau nó có danh xưng đáng sợ nhất từ trước tới nay —— huyết tinh thanh tẩy, đây là sự kêu gọi của tử vong, ép người ta tới ngạt thở.

Dưới loại niên đại này, chỉ cần là tu sĩ, ai mà không muốn tự bảo vệ mình, muốn biến mạnh, từ đó cải biến vận mệnh của bản thân.

Thạch Hạo khổ tu, dụng tâm đi cảm ngộ, đi phỏng đoán con đường đại đạo của mình, muốn quật khởi trong loạn thế này, vì ngày sau giết ra một vùng trời cho bản thân.

Hắn muốn sống sót trong hắc ám náo động. Hắn muốn bảo vệ người bên cạnh, hắn muốn bảo hộ Thạch thôn được yên tĩnh và bình an. Hắn không muốn nhìn thấy thân nhân thảm tử. Hắn không nguyện nhìn thấy đại thế điêu linh, cuối cùng chỉ còn lại vùng đất khô cằn, héo úa.

Nhưng hắn không biết có thể thật sự thành công hay không, tương lai quá tàn khốc, cho dù là hắn từng thấy một gốc tương lai, cũng không dám tin được.

Bởi vì, bất kỳ dự ngôn nào, cũng không thể coi là thật, sự tình chưa hề phát sinh, ai dám khẳng định nhất định sẽ đến.

Huống hồ, năm đó hắn nhìn thấy một gốc tương lai, kết cục đó cũng không phải là rất tốt. Tuy rằng hắn có thể sống sót, nhưng cũng rất là thê lương, bất lực, đại bi ai!

Bất luận bao nhiêu năm qua đi, hắn cũng khó quên được tình cảnh của một gốc tương lai tàn khốc mà hắn nhìn thấy.

Sống trong thế gian cô tịch, vạn vật tuyệt diệt, mọi người đều chiến tử, chỉ có hắn cô đơn một mình tồn tại. Ở phía sau lưng hắn, có một tàn cốt của một cây liễu đã bị cháy đen, cái gì cũng không có lưu lại.

Mỗi một lần nghĩ tới, trong lòng hắn đều co rút đau đớn, khó có thể ức chế, có loại cảm giác vô cùng đau buồn, đây là cội nguồn sợ hãi duy nhất của hắn trong đời này.

Hắn không nguyện tin tưởng, cũng không dám tin tưởng, một mực cảm thấy, có biện pháp có thể nghịch chuyển kết cục.

Sau đó, Thạch Hạo cũng gặp qua một số nhân vật lợi hại, cũng từng thỉnh giáo với bọn họ, ví như đại trưởng lão Mạnh Thiên Chính. Bọn họ cũng không để tâm cho lắm, nói với hắn, chuyện chưa xảy ra không thể tính là kết cục.

Ngoài ra, dựa theo phân tích của bọn họ, cho dù là có phát sinh loại việc này, cái mà Thạch Hạo nhìn thấy cũng không hẳn là chân tướng.

Bởi vì trong hình ảnh mà hắn thấy, cuối cùng bản thân hắn đạp lên thương khung, giẫm lên đỉnh cao thần đạo, lại lần nữa lên đường, điều đó nói rõ còn có sự tình chưa giải quyết xong.

Những điều này khiến cho tim Thạch Hạo đập nhanh, không có cảnh tượng kết cục, mà đã là như vậy, tương lai hắn phải trải qua cái gì đây? Nó giống như một cái bóng đen, thỉnh thoảng hiện lên trong lòng, làm sao có thể an tâm đây?

Hắn muốn chân chính mạnh mẽ tới mức có thể xoay chuyển hết thảy, đặc biệt là lần đi thượng giới này, nhìn thấy sinh linh hắc ám, nhìn thấy Tiên vực xuất binh, hắn càng cảm thấy đạo hạnh bản thân không đủ.

“Ta muốn trở nên mạnh hơn!”

Ở trong Đại Hoang, Thạch Hạo gào thét lớn, âm thanh muốn vỡ tung cả bầu trời. Cũng may nơi này cách Thạch thôn đủ xa, bằng không, loại đại đạo gợn sóng này phát ra, sẽ gây ra đại phiền toái.

Bất quá, hắn cấp tốc khống chế, khiến thần âm phóng tới vực ngoại, khuấy động ở trên bầu trời.

Thạch Hạo thở dài một hơi, mặt đất nơi hạ giới này với hắn mà nói là quá yếu nhược, hơi chút không để ý sẽ có thể gây ra đại họa sát sinh.

Nơi này thật không phải là nơi thích hợp để tu hành, không chỉ đại đạo thiếu hụt, ngay cả đại địa dưới chân cũng dễ dàng sụp lún.

“Đại đạo thiếu hụt, là ma luyện đối với ta, ta phải tự mình xuất phát, lấy thân làm chủng, không ngừng đột phá trở nên mạnh hơn!”

Nhưng mà, khu vực nào đủ kiên cố cho hắn tu hành đây?

Thạch Hạo nhắm ngay tới biên giới của Bát vực, có thể giết thẳng vào trong hỗn độn. Nơi đó phong mạo mãnh liệt, hư không không ổn định, hơi tí là sẽ phát ra Hư Không Đại Liệt Trảm, tru diệt tu sĩ.

Có lẽ, địa phương cỡ đó mới là nơi thích hợp cho hắn tu hành.

Thạch Hạo nói được thì làm được, đánh xuyên vực bích, giết vào trong hỗn độn, dùng năng lượng cuồng bạo nhất để luyện thể, trợ giúp bản thân hắn tu hành.

Hắn có Cổ Kinh, hắn có bí thuật, hắn nắm giữ rất nhiều tuyệt thế đại pháp, hơn nữa lại đi con đường lấy thân làm chủng. Hắn thiếu chính là tuế nguyệt tẩy lễ, và còn phải ổn định lại tâm thần để đốn ngộ.

Thạch Hạo toàn tâm toàn ý tập trung vào, bất quá cũng không phải là tu luyện một cách khô khốc, thỉnh thoảng lại đi tới lui Thạch thôn, hắn muốn tìm người luận bàn!

Mỗi cách một đoạn thời gian hắn liền trở lại, đi Hắc Ám Lao Lung bên trong Hư Thần Giới để kiểm nghiệm thành quả, cùng những tồn tại bị phong ấn bên trong bình sứ kia kịch chiến, cùng mấy pho tượng đá bị xích sắt khóa lại liều mạng.

Đồng thời, có khi còn đi khu Sinh Mệnh Cấm Khu hoang vu kia, tiếp nhận sự tra tấn của Chủ Cấm Khu, ví dụ như để cho Diệt Tiên Chú tái phát.

Mà gần đây nhất, hắn thậm chí bắt đầu tiếp xúc hắc ám chi huyết, mặc kệ sự nguy hiểm có thể sẽ vẫn lạc, để rèn luyện con đường đại đạo của bản thân mình!

“Cái gì là ức vạn cổ bất hủ, cái gì là vĩnh hằng, đều do ma luyện mà ra, ta muốn kiếm chém vạn cổ, một đôi nắm đấm trấn áp cổ kim tương lai!”

Thạch Hạo thề, hắn gầm nhẹ, kiên định tín niệm của mình.

“Cái gì kiếm chém vạn cổ, trấn áp cổ kim tương lai, tiểu tử thúi ngươi trở lại cho ta, tuổi tác cũng không nhỏ nữa, nên cưới vợ rồi!”

Thời khắc Thạch Hạo đang dõng dạc, để động viên chính mình, sau lưng truyền đến tiếng mắng to, khiến cho thân thể hắn cứng đờ, như trúng phải định thân pháp.

Vốn, hắn còn đang đấu chí cường thịnh, nhưng kết quả liền bị người sau lưng vô tình đánh gãy tất cả.

Trời lớn đất lớn, lão nương là lớn nhất!

Người sau lưng, chính là mẫu thân của Thạch Hạo, cứ như thế một hơi hét hắn quay trở về.

Gọi là lão nương, bất quá, bây giờ Tần Di Ninh vẫn còn tương đối trẻ tuổi, phong nhã hào hoa, tuổi tác cũng không lớn, huống chi nàng là tu sĩ, tu vi cũng không nhược.

Dạo này, nàng rất là để tâm, luôn sợ Thạch Hạo xảy ra chuyện ngoài ý muốn, muốn hắn sớm thành gia lập thất, ổn định lại, lưu lại dòng dõi.

Bởi vì, tên đại nhi tử này quá khiến cho người khác lo lắng, lúc trước thì cũng thôi đi, một mình lên trên Cửu Thiên, đi Biên Hoang, xông vào Tiên Viện, giết quần địch.

Bây giờ, thân thể đã bị Tàn Tiên ám toán, đạo hạnh có khả năng sẽ biến mất, vẫn cứ không an phận như vậy, không có việc gì liền chạy lên thượng giới.

Nhất là, nàng nghe được, Thạch Hạo không ngờ lại còn giao thủ với cái gì sinh vật hắc ám, đến nay vẫn chưa từ bỏ ý định đó.

“Ta mặc kệ chí hướng của ngươi cao bao nhiêu, nhưng ngươi là nhi tử của ta, ngươi nhất định phải thành thân!”

Tần Di Ninh ngày thường rất dịu dàng, là một hiền thê lương mẫu, nhưng bây giờ nàng có chút phát hỏa, hiếm khi sử dụng quyền lợi lớn nhất của lão nương này.

Nàng đang sợ, đang lo lắng, hi vọng một cuộc hôn nhân có thể để cho Thạch Hạo an phận một chút, đừng đi mạo hiểm nữa, đừng có suy nghĩ một mình chiến đấu với sinh linh hắc ám nữa.

Có một số việc, Thạch Hạo không có nói rõ toàn bộ với mọi người, sợ bọn họ lo lắng. Vì vậy, Tần Di Ninh không phải hiểu rất rõ, chỉ cảm thấy hoàn cảnh sinh hoạt trước mắt rất là yên tĩnh, mà trưởng tử thì lại xao động.

“Nương, ngươi cũng biết, ta chí ở đại đạo, hi vọng vạn cổ qua đi, còn có thể quan sát tuế nguyệt trường hà, nhìn từng kỷ nguyên chìm nổi.” Thạch Hạo nói.

“Ta biết những điều này, nhưng ngươi họ Thạch, đã đến tuổi thành hôn, nên lưu lại một dòng dõi!” Lão nương là lớn nhất, rất bá đạo nói.

“Hài tử, ngươi nên suy tính một chút những việc này, phận làm con, ngươi phải hiểu tâm tình của phụ mẫu.” Lần này, hiếm khi vị lão tộc trưởng hiền hòa Thạch Vân Phong cũng mở miệng nói.

“Tộc trưởng gia gia!” Thạch Hạo há to miệng.

Trên thực tế, không chỉ có là bọn họ, chính là những người khác trong Thạch thôn cũng đều hi vọng hắn thành thân, lưu lại hậu đại.

Thậm chí là, Xích Long đồ nhi của hắn cũng đều đang cười nhạo, bắt ép hắn, nói hắn sớm nên thành thân, an tâm ở tại Thạch thôn, đừng đi ra ngoài gây tai hoạ nữa.

Kết quả, con rồng này bị Thạch Hạo một cước đá bay, kêu thảm, xoay một vòng, biến mất ở chân trời.

“Nương, người cũng biết, con ở thượng giới đã gặp qua công chúa của Trường Sinh Hoàng Triều, tiếp xúc qua minh châu của Bất Hủ Thế Gia, đều chưa từng động tâm qua. Nương để cho con hiện tại đi tuyển đạo lữ, trong lúc nhất thời thật có chút không thích hợp.” Thạch Hạo kiếm cớ.

“Nơi đó không phải có một người sao?! Tần Di Ninh nhỏ giọng nói, nhưng lại rất cường thế, chỉ về phía Vân Hi vừa hái thuốc từ trong Đại Hoang trở về.”