Chương 1739: Về Thạch thôn

Thế Giới Hoàn Mỹ

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Chiến thuyền tốc độ cực nhanh, giống như lưu quang chiếu rọi, một cái bóng đen vụt qua, lướt ngang qua bầu trời, khi nó phát ra thần quang, khiến người Huyền vực còn tưởng rằng là một ngôi băng đang bay qua.

Rất nhanh, chiếc thuyền lần nữa vượt qua giới bích, lại lần nữa vượt qua một vực.

Hoang vực, cuối cùng đã về tới, chiến thuyền lơ lủng trên bầu trời.

Thạch Hạo đứng ở đầu thuyền nhìn xuống vùng đất bao la rộng lớn bên dưới, cương vực rộng lớn, vô biên vô bờ, cổ mộc san sát trên mặt đất, như một khu rừng nguyên sinh.

Đây là một khu đại hoang, toàn bộ Hoang vực đa phần đều như vậy, nếu không cũng không được gọi là Hoang vực.

Thạch Hạo hít sâu một hơi, so với thượng giới mà nói, linh khí nơi đây quả thật mỏng manh, không thể quanh năm cung cấp đủ số lượng cần thiết để tẩm bổ nhục thân và thần hồn.

Nhưng mà, Thạch Hạo không hề có chút thất vọng, tâm cảnh bình yên, có loại cảm giác thoả mãn, còn có chút xúc động và hưng phấn.

Bởi vì, hắn cuối cùng đã quay về rồi!

Đây là mùi vị quen thuộc, là cố thổ mà hắn luôn hoài niệm.

Rời khỏi mảnh đại địa này rất nhiều năm, cẩn thận ngẫm nghĩ, cũng hơn mười năm rồi. Hiện tại nhìn mãnh đại địa này rất là thân thiết, khiến trong lòng cảm thấy vô cùng chân thật và mãn nguyện.

Bùm!

Thạch Hạo nhảy ra khỏi đầu thuyền, rơi xuống trên mặt đất, từ độ cao mấy vạn trượng rơi xuống, bùm một tiếng giẫm lên trên mặt đất, hắn bốc lấy một nắm đất rồi vung lên.

“Ta lại quay về rồi!”

Thạch Hạo hét lớn, nơi đây tuy rằng là đại hoang, nhưng cũng thuộc về biên cảnh Thạch quốc, đây cũng là một lộ trình năm xưa hắn từng đi qua, có thể đi tới Thạch thôn.

“Mọi người đi sau nhé, con muốn về trước.” Thạch Hạo hét lên sau đó nhanh chóng đi vào trong rừng.

Bởi vì, hắn sợ chiến thuyền lớn như vậy bay tới sẽ kinh động tới Thạch thôn, nơi đó là một khu tịnh thổ, thế ngoại đào viên không tranh với đời, thôn nhân vô cùng chất phác, mộc mạc.

Hắn hy vọng nơi đó vĩnh viễn thanh tịnh. Đó là nơi hắn ký thác tâm linh.

Đại hoang vô biên, thảo mộc um tùm, càng có rất nhiều hung cầm và mãnh thú xuất hiện, đều là hồng hoang dị chủng, có con to lớn như một ngọn núi.

Năm xưa, khi Thạch Hạo còn là một thiếu niên, một thân một mình xông qua đại hoang, lúc nào cũng phải đối mặt với sinh tử khảo nghiệm, phải tránh né khỏi các loại cổ thú và dị cầm cường đại.

Hiện tại, khi hắn lần nữa hành tẩu trong khu đại hoang này, hắn phảng phất trở thành một con đại hung thú hình người, các loại thần thú dị cầm cũng đều tránh lui.

“Ngao ôi… “

Một con thần viên sau lưng có một cặp cánh kim sắc hình thể cao lớn tới vài trượng nhảy ra, miệng lộ răng nanh, lao về phía Thạch Hạo.

Đây là một con thú vương, trong phạm vị ngàn dặm không có đối thủ, toàn bộ phi cẩm và tẩu thú đều bị nó khuất phục.

Khi nó nhìn thấy một đại hung hình người đi ngang qua nơi đây, làm cho vạn thú đều sợ hãi hoảng hốt, nó liền nhảy ra công kích Thạch Hạo.

“Một con tiểu hầu tử cũng dám ngông cuồng, theo ta về Thạch thôn trông cửa đi.” Thạch Hạo vươn tay điểm một cái. Ngũ sắc hà quang phóng ra, trực tiếp cầm cố nó.

Hắn cẩn thận nhìn lại rồi lộ ra thần sắc cổ quái. Thạch Hạo có thể nhận ra, năm xưa đi khi qua vùng sơn mạch này, còn từng phải tránh né con thú này. Khi đó hắn còn nhỏ yếu, vẫn chỉ là một thằng nhóc con mà thôi.

Hiện tại, mười mấy năm qua đi, hắn đã có thể nhẹ nhàng trực tiếp bắt lấy con thần viên này.

Nghĩ là chuyện xưa kia, lại nghĩ tới những gì bản thân trải qua bao nhiêu năm nay, Thạch Hạo trong lòng có cảm giác khó nói thành lời, có hạnh phúc, cũng có đắng cay.

Năm xưa, hắn mới tám chín tuổi, đã dám xông pha đại hoang, dẫn theo huynh đệ Thanh Phong, một đường mò mẫm chạy thục mạng, chạy tới Bổ Thiên giáo báo danh, quả thật rất to gan.

Xoẹt một tiếng, hắn liền ném thần viên cánh vàng lên trên chiến thuyền ở ngoài trăm dặm, vô cùng chính xác.

Thạch Hạo bước nhanh xông qua khỏi sơn lâm, đó là con đường ngày xưa hắn từng đi, hắn muốn tìm lại cảm giác ngày xưa, chỉ là hoàn toàn bất đồng.

Trên đường đi, hắn không cần phải tiềm phục, không cần tránh né, cho nên thỉnh thoảng có hung thú tập tích, bất quá chỉ cần hắn lộ ra chút khí tức, đám thú vương đó liền bỏ chạy.

Trên đường, hắn nhìn thấy một số cự thú, năm xưa có thể xông qua đại hoang thật sự không dễ, vì lúc đó hắn vẫn còn nhỏ, đạo hạnh không đủ.

Thạch Hạo bắt đầu phát ra thần thức, thám thính khu đại hoang này, muốn xem thử có sinh linh nào đặc biệt cường đại không.

“Hữm?”

Hắn lại thật sự phát hiện, thần sắc lộ vẻ kinh nghi, trong khu rừng này lại có cường giả nhen nhóm Thần Hoả?

Tồn tại cấp Thần?

Phải biết rằng, toàn bộ Hoang vực cũng không có bao nhiêu người, nhất là sau khi trải qua đại kiếp, toàn bộ cấp Thần đều biến mất, không còn nhìn thấy nữa.

Thạch Hạo thần sắc ngưng trọng, chuyển thân xông tới một khu sơn mạch ở cách hơn chín trăm dặm, hắn muốn nhìn xem rốt cuộc là sinh linh như thế nào.

Bởi vì, trong khu đại hoang này có Thạch thôn, ở nơi đây xuất hiện một sinh vật Thần cấp, quá nửa là một uy hiếp rất lớn.

Hắn rất lo lắng, nhiều năm qua đi như vậy, Thạch thôn rốt cuộc trải qua chuyện gì.

Đây là một khu vực rất xinh đẹp, hơi nước hừng hực, trên núi có một thác nước chảy xuống trắng xoá vang lên ầm ầm trong đầm nước, hình thành những làn khối mờ ảo, khiến nơi này trở nên mơ mơ hồ hồ.

Một con sinh linh màu đen, đang lười biếng nằm trên một khối đá lớn, vắt chéo hai chân, trông rất nhàn rỗi, nằm phơi nắng, miệng thì đang ngấu nghiến miếng thịt cá.

Thạch Hạo nhất thời lộ ra thần sắc cổ quái, quá quen thuộc. Hắn nhận ra tên gia hoả này.

Đây là một con đại hắc quy, rất lớn, so với cái cối xay còn lớn hơn nhiều, toàn thân đen tuyền, lười biếng nằm đó, vô cùng thoải mái.

Rùa bình thường thì sao lại như vậy chứ? Nằm ngửa ra, tứ chi lại dài như vậy, còn biết vắt chéo chân, trông dáng vẻ thế nào cũng giống như một tên xấu xa.

“Tam Hắc, ngươi sao lại ở chỗ này?” Thạch Hạo mở miệng.

Hắn tự nhiên nhận biết tên gia hoả này, là con rùa từ thượng giới xuống đây, năm xưa chính tay Thạch Hạo bắt nó, thu làm toạ kỵ. Nhưng khi bảy thần làm loạn, nó thừa dịp Thạch Hạo nghênh địch mà chạy mất.

Sau đó, Thạch Hạo vẫn không có tìm nó, liền đi lên thượng giới.

“Quỷ a!”

Đại hắc quy nhảy dựng lên, động tác nhanh nhẹn và vô cùng dứt khoát, tay chân dài ngoằn cổng lấy cái “nồi đen”, vèo một cái nhảy lên.

“Quỷ cái đầu ngươi, không nhận biết ta à?” Thạch Hạo lườm nó nói.

Tên khốn khiếp này năm xưa chạy còn nhanh hơn thỏ, khi hắn cùng bảy thần liều mạng, con rùa đen to lớn này liền bỏ chạy thục mạng.

Bùm!

Nó làm sao có thể thoát được, Thạch Hạo một tay bắt lấy cổ nó, kéo nó tới đây, lộ ra hàm răng trắng bóng nói: “Ta đói rồi, nấu một nồi canh rùa, vừa khéo trên người ngươi có sẵn cái nồi đen, bớt được rất nhiều việc a.”

“Đại ca, xin tha mạng. Thật sự là ngươi sao, ta có mắt không thấy thái sơn. Còn tưởng là tên khốn nạn nào đó giả mạo ngươi chứ!” Đại hắc quy đổi mặt rất nhanh, liền cười nói.

“Đồ khốn nạn? Ngươi đang mắng ta hả, hay là mắng bản thân ngươi?” Thạch Hạo tức giận trừng mắt nhìn nó.

“Mắng bản thân ta.” Đại hắc quy vội vàng tán mình một cái, chân rùa của nó rất dài, động tác linh hoạt khiến người khác không nói nên lời.

“Đại ca, ngươi sao quay lại rồi, làm ta giật mình đến mất hồn lạc phách, cho nên mới ăn nói lung tung. Đại ca người đại nhân đại lượng bỏ qua cho ta a. Ta rất kinh ngạc cũng rất hiếu kỳ, không nghĩ tới mười năm qua đi, còn có thể gặp được lão nhân gia người!”

“Ta còn không già bằng ngươi a, hào hoa phong nhã, mới hai mươi mấy tuổi, là thời kỳ hoàng kim a. Thạch Hạo trợn mắt nói.

Đại hắc quy thật sự kinh hãi, tuy rằng biểu tình của nó có chút khoa trương, nhưng có thể thấy được tâm tình của nó, đích thực giống là gặp ma vậy. Dù sao cũng không thể nào tưởng tượng, lại có thể như vậy gặp lại Thạch Hạo.

Đồng thời, nó cũng không biết nói gì cho phải, trong lòng thầm than, vị chủ nhân này vì sao lại quay về rồi?

Năm xưa, khi Thạch Hạo rời khỏi hạ giới, nó còn từng lớn tiếng hoan hô, hét lên rằng thiên hạ này từ nay thuộc về nó.

Bởi vì, lúc đó, nó thực lực cường đại, xem là vị cường giả đỉnh cấp trong thiên hạ. Thạch Hạo rời đi, ai còn có thể áp chế nó?

“Ngươi sao lại ở đây?” Thạch Hạo hỏi nó.

“Ta chẳng phải đang tìm Thạch thôn sao.” Đại hắc quy thuận miệng nói, sau đó lại hối hận muốn chết.

“Ngươi có ý tứ gì, năm xưa khi ta còn đang chiến đấu. Ngươi lại bỏ trốn, hiện tại một mình lén lén lút lút, tìm kiếm Thạch thôn, ngươi muốn làm gì?” Thạch Hạo nhìn chằm chằm nó nói.

“Đại ca, ngươi đừng có hiểu lầm a, ta bởi vì kính ngưỡng ngươi, nên mới đi tới Thạch thôn, gần đây tâm huyết dâng trào, có lòng muốn đi bái phỏng, nổ lực tìm kiếm tới nơi này.” Đại hắc quy chắp hai tay tỏ vẻ thành kính nói. Chỉ là đôi mắt láo liên đó đã bán đứng nó, dáng vẻ vô cùng đê tiện.

“Ngươi chẳng phải muốn hốt sạch ổ của ta sao, muốn tập kích Thạch thôn?” Hai mắt Thạch Hạo lăng lệ nói.

“Oan uổng a, đánh chết ta cũng không dám, đừng nói đại ca người vẫn còn sống trên thế gian, mà nói đó còn có một con khỉ gì đó rất lợi hại, ta cũng không dám tạo phản a.” Đại hắc quy kêu lên, vội vàng giải thích, vô cùng trung thực.

“Ngươi nói ai là khỉ?” Thạch Hạo vì Chu Yểm cảm thấy bất bình, đường đường là một chủng tộc mạnh mẽ ở thái cổ, bị con hắc quy này nói thành con khỉ gì đó.

“A, đúng, ta nói sai rồi, con khỉ lớn đó, à không, Chu Yểm đó, rất lợi hại a.” Đại hắc quy vội nói.

“Được rồi, đừng nói nhảm nữa.” Thạch Hạo nhìn nó nói: “Nếu ngươi muốn đi Thạch thôn, ta dẫn ngươi đi.”

Đại hắc quy nhất thời nét mặt khổ não, mặt quy cũng nhăn lại, cắn chặt răng. Năm xưa nó chính là chạy thoát đi, hiện tại làm sao có thể nguyện ý bị người khác bắt ép, theo bên cạnh tên tiểu ma đầu này?

“Ngươi ý gì thế?” Thạch Hạo liếc nó nói.

“Ta quá cao hứng đi, quá cảm động đi, gặp được đại ca người giống như là gặp được thân mẫu ta vậy, rất muốn khóc a! Đi, ta theo đại ca về Thạch thôn, huynh đệ chúng ta phải thống khoái uống một trận, không say không về.” Đại hắc quy làm ra dáng vẻ kinh hỉ vô cùng nói.

“Tên khốn ngươi thật không biết ăn nói.” Thạch Hạo trực tiếp tán nó một cái, sau đó cảnh cáo nói: “Cha mẹ ta còn ở phía sau, ngươi một lát sau đừng xưng huynh gọi đệ với ta, nghe rõ không hả?”

Đại hắc quy kêu gào: “Ô quy thì sao chứ, rùa đen thì đã làm sao, đây là chủng tộc thiên sinh, sao lại không thể cùng loài người xưng huynh gọi đệ chứ?”

Rầm!

Thạch Hạo lại vỗ một phát vào gáy nó nói: “Năm xưa bị ta thu làm toạ kỵ, bây giờ ngươi muốn làm tàng phải không?”

“Không dám, được rồi, khi không người chúng ta lại xưng huynh gọi đệ vậy!” Đại hắc quy rụt đầu, núp trong cái nồi đen nói.

Trên đường đi, họ chạy đi rất nhanh, Thạch Hạo không còn trì hoãn nữa, con đường năm xưa hắn đã ôn lại một lần rồi, tiếp theo một mực thẳng tiến tới Thạch thôn.

Từ xa, rốt cuộc đã nhìn thấy rồi, một cái thôn làng nằm trong đại hoang, nơi đây rất yên bình, giống như thế ngoại đào viên, nó không hề thay đổi vẫn giống y như cũ.

Thạch Hạo hai mắt cay cay, suýt nữa bật khóc.

Nhiều năm qua, nó có vui sướng, cũng có đắng cay và bất đắc dĩ.

Đoạn thời gian này, hắn một mực che giấu cảm xúc thật sự của mình, cho dù đối mặt với cha mẹ cũng không có lộ ra, tới tận bây giờ mới bộc lộ hết mọi thứ trong lòng.

Trận chiến ở Biên Hoang, đại trưởng lão chết đi, kết thúc trong bi tráng, máu nhuộm tinh không. Hoả Linh Nhi cùng với Tội châu bị người ta bắt đi, sống chết chưa rõ, mất tích trong dị lực.

Bên ngoài Đế quan, không có chiến đấu, trông như là thắng lợi.

Nhưng thật ra, bọn họ đã bại, chết đi nhiều người như vậy, chảy nhiều máu như vậy, tới cuối cùng lại chỉ vì có chút ngoài ý muốn nên mới ngừng chiến.

Bọn họ coi như đã bại rồi, mang theo tiếc nuối còn có thương tích rời khỏi.

Đại trưởng lão chết đi, Hoả Linh Nhi và Tội châu bị bắt đi, Thạch Hạo làm sao có thể không để tâm, làm sao có thể quên đi chứ, chỉ là một mực giấu trong lòng không nói mà thôi.

Hắn muốn về hạ giới, muốn về Thạch thôn, cũng là một loại trốn tránh trong tiềm thức, muốn về đây để chữa thương.

Hiện tại rốt cuộc về tới nhà rồi!