Chương 1717: Cổ lộ thông xuống Hạ giới

Thế Giới Hoàn Mỹ

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Thật sự tìm được rồi, chính là con đường như thế, tồn tại bên trong Cấm Khu Sinh Mệnh này.

Thạch Hạo mừng rỡ và kích động, một phen nỗ lực cũng xem như không uổng phí. Hắn đã tìm được con đường thần bí đó để quay về cố hương.

Phương xa, Vô Uý sư tử kinh nghi bất định, thật sự bị Hoang thành công tìm ra rồi?

“Ngươi qua đây.” Thạch Hạo vẫy tay.

Hoàng Kim sư tử rất thận trọng, chỉ đứng gần phía trước hai con sông lớn, cảm thụ vẻ áp bức của đại đạo, không dám chân chính đi vào trong.

“Ngươi có dám đi lên cổ lộ ấy không?” Thạch Hạo hỏi.

Hoàng Kim sư tử lắc đầu, tuy rằng đã nhìn thấy con đường cổ lộ đó, nhưng nó vẫn không yên tâm, nếu mà đi vào lỡ như có nguy hiểm thì phải làm sao?

Đồng thời, nó có chút hy vọng, sâu trong đáy mắt có chút kỳ vọng. Mong Thạch Hạo đi vào, nếu như xảy ra bất trắc thì nó liền có được tự do rồi.

“Xoẹt !”

Một luồng cầu vòng bay tới khoá chặt lấy Hoàng Kim sư tử. Giống như xích sắt cột chặt lại rồi kéo nó đi tới trước cửa cổ lộ kia.

Thạch Hạo là tu sĩ Độn Nhất cảnh, mà Vô Uý sư tử còn chưa đạt tới lĩnh vực này, so với Thạch Hạo còn kém hơn rất nhiều rất dễ dàng bị giam cầm.

“Ngươi…” nó thấp giọng gào thét, không ngờ Thạch Hạo mạnh mẽ như vậy, bản thân đứng ở nơi giao nhau giữa hai con sông cũng vẫn có thể kéo nó tới đây.

Trên thực tế thì nơi giao nhau của hai con sông không hề nguy hiểm. Tuy rằng bị Hỗn Độn khí bủa vây nhưng rất ôn hoà. Cánh cửa kia phảng phất có thể bảo hộ nơi này.

“Tiến vào đi.” Thạch Hạo đẩy cửa ra rồi đưa Hoàng Kim sư tử vào trong.

“Rắc!”

Chỉ trong chốc lát thì trong cơ thể Hoàng Kim sư tử truyền đến âm thanh xương vỡ, bị một luồng sức mạnh thần bí trấn áp như muốn nổ tung.

“A….” Nó hét thảm.

Bên trong cánh cửa đó, không hề thấy được nguy cơ to lớn nào, nhưng lại có một cái tràng vực vô hình, áp chế sinh linh, để chúng sinh phải thừa nhận lại lực lượng vượt qua cực hạn.

Dù là Hoàng Kim sư tử cũng chịu không nổi. Cho nên vừa tiến vào liền muốn tan xương nát thịt.

Quả nhiên, nó kiên trì không được bao lâu thì liền thất khếu chảy máu. Ở nơi đó nó chửi lớn, không ngừng nguyền rủa bởi vì nó sắp chết tới nơi rồi.

Đây không phải là pháp trận áp chế gì cả, cũng không phải thần thông bảo thuật muốn huỷ diệt nó, chỉ là một cái tràng vực thần bí mà cường đại dùng lực áp chế nó.

Thạch Hạo nhanh tay kéo nó trở lại. Bởi vì trên người nó có xiềng xích, do hắn bố trí. Nếu chậm chút nữa có thể Hoàng Kim sư tử sẽ chết ở bên trong rồi.

“Hoang, ta liều mạng với ngươi!” Hoàng Kim sư tử hét lớn. Nó chưa từng thê thảm đến như vậy, xương cốt không biết gãy vỡ bao nhiêu cái, cơ thể cũng biến dạng đi, không thành hình sư, sắp trở thành một đống thịt nát.

Nó gào thét, nhưng không thể nào gượng dậy nổi, mềm nhũn nằm tại đó.

“Được rồi, có nạn cũng chịu. Ta chỉ cùng ngươi đồng cam cộng khổ mà thôi.” Thạch Hạo nói.

“Đồng cam cộng khổ cái quái gì, ngươi sao không đi vào?” Hoàng Kim sư tử tức điên lên, thật là muốn cắn người mà.

“Ta đi vào liền giờ!” Thạch Hạo thả nó xuống rồi cất bước đi vào. Hắn đẩy mở cánh cửa cổ kính đó, đặt chân lên cổ lộ màu xám.

Chỉ trong giây lát, Thạch Hạo liền như bị sét đánh. Thân thể chấn động kịch liệt, các khớp xương trong cơ thể vang lên rắc rắc, chịu phải lực trùng kích cực lớn khiến thân thể muốn nát bấy.

Quả nhiên khủng khiếp thật, mạnh mẽ như hắn lại gặp phải trùng kích như vậy, vô cùng nguy hiểm.

“Phụt!”

Thạch Hạo ói ra một ngụm máu, bởi vì hắn cảm thấy giống như có một khoả ngôi sao to lớn nện thẳng lên lưng minh.

Tiếp đó, ngực, trán, sau ót, toàn thân trên dưới của hắn đều giống như bị tinh thể to lớn oanh kích, thừa nhận vô thượng uy áp.

Đây là cực độ áp chế, so với lúc toàn thịnh của hắn còn cường thịnh hơn một chút.

Thạch Hạo hiểu rõ, cánh cửa này rất kinh khủng. Cho dù là Hoàng Kim sư tử hay là hắn, hoặc là người khác tới nơi này. Uy áp thừa nhận đều sẽ vượt qua bản thân.

Tới tầng thứ như Thạch Hạo, tuyệt đối là người vượt qua cực cảnh. Bởi vì hắn ở mỗi cảnh giới đều như vậy, hoàn mỹ vô biên. Nếu không thì sao có thể ngạo thị đồng đại, quét ngang Đế tộc trẻ tuổi của dị vực.

Nhưng mà hắn lại ăn phải thiệt thòi lớn ở nơi đây. Đây cũng là một loại áp chế cực cảnh, nhưng mà lại vượt qua khả năng chịu đựng trước mắt của hắn, khiến hắn cả người toàn máu.

Toàn bộ lỗ chân lông đều ứa ra máu tươi, Thạch Hạo biến thành một huyết nhân. Xương cốt trong thể nội phát ra tiếng cót két không ngừng.
Lực lượng thật kinh khủng.

Hắn vô cùng khiếp sợ, khó trách Hoàng Kim sư tử với tư chất ngút trời vừa tiến vào liền suýt nữa bị huỷ diệt, tàn phá toàn thân xương cốt, quả nhiên kinh khủng.

Cũng may Thạch Hạo còn chịu được. Tới cuối cùng, xương khớp của hắn vang lên không ngừng nhưng vẫn tiếp tục kiên trì.

Sau đó dù cho lỗ chân lông ứa máu, nhưng Thạch Hạo thật sự đã chống cự được. Chí ít là xương khớp trong người vẫn hoàn hảo chưa từng gãy đoạn dù chỉ một cái.

Mãi tới lâu sau, hắn tuy rằng lại ói thêm mấy ngụm máu. Nhưng mà không còn trở nặng, hắn chầm chậm đi tới trước, phát hiện con đường này rất gian khổ. Toàn bộ con đường cũng đều như vậy.

Cuối cùng, Thạch Hạo đứng ở nơi đó, im lặng cảm ngộ thật lâu mới quay trở lại.

Hoàng Kim sư tử thất vọng, gia hoả này chẳng lẽ là Tiên Thể trời sinh sao? Thật là biến thái, không ngờ lại có thể ngạnh kháng được.

Nó còn chút hy vọng hão, hy vọng Thạch Hạo gặp bất trắc, nếu mà chết ở bên trong thì nó có thể khôi phục lại tự do, biển rộng trời cao.

“Ta nghĩ, ngoài ta ra, trên thế gian này rất khó kiếm được người khác có thể chịu đựng được.” Thạch Hạo lẩm bẩm.

Sau đó vẻ mặt hắn chợt biến, vội thu Hoàng Kim sư tử vào trong pháp khí không gian rồi nói:”Đắc tội rồi.”

Dứt lời, hắn mang theo pháp khí, lần nữa đi vào bên trong. Hắn muốn thử nghiệm xem thử đem theo cha mẹ vào trong liệu sẽ có nguy hiểm không?

Hoàng Kim sư tử, người cũng như tên. Nó một thân hoàng kim, thế nhưng lúc này mặt có chút tái xanh, căm tức nói:” Tiểu tử, ta và ngươi chưa xong đâu!”

May mắn là nó không bị gì cả. Pháp Khí bị Thạch Hạo thu vào thể nội. Hắn thừa nhận toàn bộ áp lực nhưng không truyền tới pháp khí không gian trong thể nội.

“Không có nguy hiểm, như vậy thì ta yên tâm rồi.” Thạch Hạo nói rồi thả Hoàng Kim sư tử ra.

Sau đó, một người một thú nhảy ra khỏi vùng đất Hỗn Độn. trở về vị trí ban đầu. Nơi con sông lớn vẫn tiếp tục giao nhau.

“Đại công cáo thành, đi!”

Sau khi Thạch Hạo đợi Hoàng Kim sư tử khôi phục hoàn toàn, cưởi lên trên người nó, rời khỏi mảnh hư không này, trở về dưới mặt đất.

Cùng với sự rời đi của bọn hắn, hai dòng sông trên thương khung đều tiêu thất. Đám phù văn đại đạo cũng không thấy nữa.

Tiếp theo, Thạch Hạo lại rời khỏi vùng đất tro tàn, một đường lao vút đi về nơi xa.

Nếu như đã tìm được đường về nhà, hắn không muốn ở lại Ba Ngàn châu nữa, không muốn trì hoãn thêm. Sau khi xử lý một số sự tình liền đi đón cha mẹ chạy về Hạ giới.

“Thật đáng tiếc, người và việc của cung điện Chí Tôn vẫn chưa tìm được chút manh mối nào.” Thạch Hạo thở dài.

Trên đường về, hắn lắc đầu, sau khi về tới Ba ngàn châu. Hắn một mực để ý, cũng từng hỏi qua Tần Trường Sinh, kết quả vẫn không có thu hoạch gì.

“Thôi bỏ đi, ngày sau nếu có trở về Ba Ngàn châu, lại cẩn thận tìm tòi.” Thạch Hạo khẽ than một tiếng.

Nhất mạch cung điện Chí Tôn, hiện tại vẫn chưa thể tra ra. Dù là vị sư phụ tiện nghi Tề Đạo Lâm khi xưa cũng mất tích rồi.

Thạch Hạo nhanh chóng bay trở về Tần tộc.

Khoảng khắc hắn vừa trở về, liền phát hiện rất nhiều người Tần tộc nhìn hắn với ánh mắt khác lạ mang theo thần sắc kinh sợ.

“Ca, huynh trở về rồi!” Tần Hạo với ánh mắt nóng rực nhanh chóng chạy tới.

“Sao thế!” Thạch Hạo hỏi.

“Ca, người ngay cả Chí Tôn cũng không sợ luôn hả? Ngoại giới bây giờ đang đồn ầm cả lên, Phong tộc muốn giết huynh, kết quả lại bị huynh giết sạch, liền cường giả cấp Chí Tôn cũng ra tay, cũng không làm gì được huynh.” Tần Hạo nói.

Thạch Hạo ngạc nhiên, việc hắn kịch chiến với đám Phong tộc, Nguyên Thanh đã lan truyền ra rồi sao?

Thạch Tử Lăng, Tần Di Ninh cũng chạy nhanh tới rồi thở phào một hơi, như trút được gánh nặng. Bởi vì họ thật sự lo lắng muốn chết, trưởng tử giao thủ với Chí Tôn, khiến cho họ vô cùng lo lắng, lo sợ hắn xảy ra chuyện, lo đến sắp đổ bệnh rồi.

Rất nhanh, Tần Trường Sinh cũng tới và nói sự thật cho hắn biết.

Hiện tại rất nhiều thế lực ở Ba Ngàn châu cũng đều nhận được tin tức này, từng thế lực đều chấn kinh, cảm thấy vô cùng bất an.

Nhất là đám người đã từng liên hợp nhằm vào Thạch Hạo, từng người đều đứng ngồi không yên.

“Có tin tức rằng, Phong tộc lão tổ trên Cửu Thiên muốn ra tay, muốn xuống đây giết ngươi!” Tần Trường Sinh nói.

Hai dấu ấn phù văn của Phong tộc lão tổ cũng không giết được Thạch Hạo. Điều này dẫn phát lên náo động khiến cho tộc này vô cùng bị động. Nghe nói vị Chí Tôn kia cũng muốn đích thân hạ xuống giới này để diệt trừ Thạch Hạo.

Thạch Hạo sửng sốt, Phong tộc lão tổ lại muốn đích thân ra tay ư?

Vì vậy, sau khi có người từ Cửu thiên xuống đây mang theo tin tức như thế này bị lộ ra, khiến cho không ít thế lực trong Ba Ngàn châu đều chấn động.

“Nhìn xem, người dâng báu vật cho ngươi càng ngày càng nhiều rồi đó.” Tần Trường Sinh cười nói.

Trong một số căn phòng, bảo vật quý hiếm và các vật liệu khác được chất thành từng đống. Do một số đại giáo vì muốn làm dịu lại mối quan hệ giữa đôi bên mà nhịn đau tặng đến.

“Hài tử, lần này có được gì không, có tìm được con đường cổ đó không?” Thạch Tử Lăng hỏi.

“Không sai, con đã tìm được, chúng ta có thể trở về!” Thạch Hạo nói.

Khi những lời này được nói ra, tất cả mọi người có mặt đều chấn kinh.

“Đi, chúng ta về nhà thôi, liền ngay hôm nay, ngay lúc này trở về hạ giới luôn!” Thạch Tử Lăng hưng phấn nói.

“Được, chúng ta lập tức đi ngay, đi lên con đường cổ xưa đó!” Thạch Hạo gật đầu, hiện tại rốt cuộc có thể trở về hạ giới rồi.