Chương 1626 : Vực sâu lôi điện.

Thế Giới Hoàn Mỹ

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Bên trong vực sâu lôi điện có một góc nham thạch lóe lên rồi biến mất!

Trong lòng Thạch Hạo nhảy rộn đầy khiếp sợ, hắn cẩn thận quan sát và vững tin mình không hề nhìn nhầm!

Màu xám tro, chất liệu đá cổ điển mang theo khí tức trước vạn cổ, nó không lớn nhưng cũng không tính là nhỏ, dài tầm một trượng và xẹt ngang trong biển sấm.

“Ta đã thấy, rất giống, thật sự rất giống!’ Tam Tạng lẩm bẩm đồng thời nhìn chằm chằm nơi sâu đó.

Ngay cả Thần Minh cũng miệng chữ ‘o’, mái tóc đỏ bóng loáng, bên trong cặp mắt to tròn lấp lóe hào quang kinh người ngưng mắt nhìn lôi điện bên trong vực sâu.

Lại có thể nhìn thấy được thứ này nên Thạch Hạo cảm thấy không đúng cho lắm, rốt cuộc đây là nơi nào?

“Biến mất rồi, cần phải quan sát kỹ hơn!” Tam Tạng lên tiếng.

Tất nhiên sẽ không có ai làm bậy, cả ba rất cẩn thận và đề phòng nghiêm túc, bởi vì bọn họ biết nơi này có hung hiểm cực lớn nên chỉ ngóng nhìn về vực sâu lôi điện mà thôi.

Ầm ầm!

Ngàn tỉ lôi điện nổ tung đánh hết về phía ngoài, nó mang theo ánh chớp cùng với tiếng đinh tai nhức óc, uy lực mạnh mẽ khiến càn khôn run rẩy theo.

Quả nhiên, đã thấy lại nữa.

Chất liệu đá màu xám, dáng vẻ cổ điển thế nhưng bên trong lại phóng ra ánh sáng óng ánh nhất, khiếp người nhất, nó chiếu rọi bốn phương tám hướng như muốn xé rách cả chư thiên.

Lôi trì!

Không hề lầm, lần này bọn họ quan sát rất kỹ, đó là một cái Lôi trì, toàn bộ tia chớp đều xuất ra từ nơi đó.

Thạch Hạo từng thấy qua thứ này nhưng cũng không lớn như vậy, đồng thời hắn cũng từng đạt được một cái, được xem là kỳ quan cả thiên cổ, khiến cho toàn bộ Đế quan đều kinh ngạc.

Đương nhiên, lần đó hắn đã cửu tử nhất sinh thì mới bắt được Lôi trì đó, người bị thương nặng và thiếu chút nữa đã tử vong.

Lần này, ngay tại nơi đây hắn lại thấy được Lôi trì, đây là nơi nào?

Cơ bản không một ai độ kiếp cả thế nhưng có một cái Lôi trì đang qua lại trong vực sâu lôi điện.

Ngay cả hai Táng sĩ hoàng kim cũng cảm thấy ngạc nhiên và khiếp sợ vô cùng, bởi vì bọn họ rõ ràng cảm ứng được, tòa Lôi trì kia là vật thực chứ không phải là bóng mờ.

Những người độ kiếp thì có thể sẽ thấy được một chiếc ao hiện lên bên trong lôi phạt, nhưng tuyệt đối không thể mang đi được!

Trên thực tế, Lôi trì bên trong thiên kiếp bình thường đều mọi người cho rằng không phải thực thể mà chỉ là hình chiếu.

Nhiều năm qua cũng chỉ mỗi mình Thạch Hạo khi độ kiếp ở trong Đế quan là tương đối đặc thù, bất ngờ tóm được một chiếc ao chân chính.

“Đó là…”

“Còn có nữa kìa!”

“Không chỉ một cái!”

Con ngươi của ba người đều co rút lại và nhìn nhìn chằm chằm vào vực sâu lôi điện.

Trước kia bọn họ có linh cảm rằng mình nhìn thấy được một hai vệt mơ hồ, hiện giờ đã được chứng thực, chỗ này không chỉ có một cái Lôi trì.

Lôi trì thứ hai có màu đen với kích cỡ ba thước vuông vắn, không hề lớn như cái thứ nhất thế nhưng sấm sét bắn ra cũng rất khủng khiếp, kinh sợ lòng người.

Gần như không tồn tại!

Xưa nay chưa từng xuất hiện cảnh tượng bực này, ít nhất là bọn họ chưa từng nhìn thấy qua.

Làm sao có khả năng liền xuất hiện hai cái Lôi trì chứ?

Trong cốt thư cũng không hề có ghi chép như thế.

Dù là nhân vật thiên kiêu từng vượt qua thiên kiếp thì cũng không một ai có thể được cùng lúc hai cái ao chân thực, nói như thế, chỉ có thể xuất hiện một cái, không thể cùng tồn tại được.

Nhìn thấy hai cái thì tuyệt đối một trong hai sẽ là bóng mờ.

Huống hồ, sự xuất hiện của cái kia cũng chưa chắc đã là thực thể, khả năng cũng là hình chiếu.

Mà hiện tại bọn họ lại có một loại trực giác rằng, hai thứ này đều là thực thể, không phải là ao hư ảo gì.

“Gặp quỷ rồi!” Thần Minh nói nhỏ, thần sắc nghiêm túc mang theo khí tức lạnh như băng, thật sự nàng không dám tin tưởng vào mắt mình.

Thân là Táng sĩ hoàng kim nên không hề ưa thích lôi đình gì, thế nhưng nhất định phải đối mặt nên bọn họ hiểu rất rõ thứ này, có thể ngày hôm nay lại hoàn toàn khác với bình thường.

“Cái thứ ba!”

Lại thêm một cái Lôi trì từ trong vực sâu lôi điện lao lên, nó có màu trắng bạc đầy quyến rũ, ánh trắng lấp lánh xuyên thủng hư không.

Nó có sáu thước vuông, mang theo khí tức đầy khủng khiếp.

Mỗi một vệt hào quang đều là một tia chớp, hình thành nên lực sát phạt đáng sợ, mang theo khí tức của sự hủy diệt.

Thạch Hạo, Tam Tạng, Thần Minh cảm thấy bối rối, ba cái Lôi trì, là đang nằm mơ giữa ban ngày ư, làm sao sẽ xuất hiện đồng thời với nhau?

Vốn còn tưởng rằng hai cái Lôi trì là đã đủ yêu tà rồi, nhưng giờ xem ra thì vẫn chưa là gì cả!

Vực sâu lôi điện to lớn, biển sấm đầy mãnh liệt, ba cái Lôi trì trồi lên rồi bị tia chớp nhấn chìm, như ẩn như hiện.

Từ xa nhìn lại thì tựa như ba con cá mập mọc ra vây lưng đầy dữ tợn bơi lội trong đại dương!

Ba người hai mặt nhìn nhau, tới cùng đây là nơi nào? Tại sao lại nhìn thấy cùng lúc ba cái Lôi trì!

Chẳng lẽ nói, nơi đây là đầu nguồn của lôi điện, tất cả sấm chớp đều xuất phát từ nơi này?

Chuyện này… không thể nào tưởng tượng nổi, nếu như là đầu nguồn thì đủ hù chết người ta, kinh sợ cả Tiên!

Vùng đất thiên phạt ư?

Biển lôi kiếp, tới cùng hình thành ra sao?

Nếu như là thật thì nó đại biểu cho thứ gì, là nơi dừng chân của trời xanh hay là một thứ khác, có ẩn tình gì đó?

Ba người đều ngây dại, trong lòng là sóng biển ngập tràn!

Thần Minh day day thái dương, nàng cảm thấy đau hết cả đầu, nơi này quá kỳ lạ và cũng hết sức nguy hiểm.

“Chúng ta… có nên rút đi không?”

Nếu tiếp tục như vậy thì tu vi mà bọn họ đang ẩn giấu sẽ bị bại lộ, sẽ có lôi đình đầy kịch liệt giáng lâm và bọn họ sẽ phải độ kiếp.

“Đừng nói là, thiên kiếp biến mất sau thời Tiên cổ đều tụ hết ở đây, ẩn náu bên trong vực sâu lôi điện này!” Thạch Hạo lẩm bẩm, hắn cảm thấy việc này rất có khả năng.

Nếu không, trong kỷ nguyên này vì sao không hề có thiên kiếp vốn có xuất hiện, chạy đi đâu rồi?

Nơi này lại có một vực sâu lôi điện như vậy, còn có Lôi trì chân chính cùng nhau tồn tại ẩn náu và thi thoảng hiện lên ở nơi này, lẽ nào chuyện này không đủ để chứng minh điều gì?

“Có thể đi nơi nào chứ, chúng ta đã không còn đường lui nữa rồi, không hề có truyền tống trận để trở về nên chỉ có thể tiến về trước và tới nơi này.” Tam Tạng nói.

Sau đó không lâu thì bên trong vực sâu lôi điện là thần quang cuồn cuộn, một cái Lôi trì màu máu hiện lên với chiều dài tầm mười trượng, bên trong ẩn chứa hào quang màu máu và mùi máu tanh lan tỏa.

“Lôi trì này…”

Tựa như là một cái ao máu đã nuốt qua tinh huyết của chúng sinh, vô cùng đáng sợ.

Đương nhiên, chân thực hay không cũng chưa biết.

Đây là cái Lôi trì thứ tư, hơn nữa còn rất to lớn, khí tức hừng hực kinh sợ lòng người, nếu như nó nổ tung thì có thể khiến cho vô số sinh linh trở thành tro tàn.

Chỉ là đứng từ xa nhìn lại thì đã có một gợn sóng khiến người run sợ, làm thần hồn bất an.

Nhiều Lôi trì như vậy cùng tụ tập một chỗ, quá nghịch thiên mà, khiến người khác không biết nói gì, ngơ ngẩn xuất thần.

Đây là vùng đất khủng khiếp!

“Các ngươi cảm thấy, bên trong mấy cái ao lớn này có Lôi Kiếp dịch hi thế không?” Thần Minh bỗng nhiên nói.

Loại ao này, một khi có Lôi Kiếp dịch thì chắc chắn giá trị khó mà đo lường được.

“Có!” Thạch Hạo khẳng định chắc nịch, trước kia hắn từng đạt được một cái, tuy rằng Lôi trì đó rất nhỏ mà đã có vận may cỡ kia rồi, huống chi nơi đây lại lớn như thế.

“Hẳn là có, trong nhất thời vừa nãy ta tựa như nhìn thấy được ánh sáng lấp lánh trong Lôi trì, chắc chắn có Lôi Kiếp dịch!” Tam Tạng cũng gật đầu hùa theo.

“Chúng ta nên làm gì giờ, phía sau đã không có đường để về, phía trước thì lại bị ngăn cản, làm sao tiếp tục đây?” Thần Minh thở dài.

“Trước mắt đã là tuyệt lộ rồi thế nhưng nói không chừng ngay bên trong vực sâu lôi điện này sẽ có sinh cơ.” Thạch Hạo nói.

“Có lẽ vậy! Lôi kiếp đại diện cho hủy diệt, nhưng mà nó ẩn chứa hừng hực sinh khí, ví dụ như Lôi Kiếp dịch kia, mà vực sâu lôi điện đại diện cho tử vong và cũng ẩn chứa con đường sống cũng không chừng!” Thần Minh lộ vẻ khác thường.

“Ầm!”

Bên trong vực sâu lôi điện đồng thời có mấy cái Lôi trì hiện lên, ánh sáng ngập trời tuôn ra khiến nơi ấy nổ tung, toàn bộ biển sấm sét tựa như vỡ nát.

“Bên trong hủy diệt sẽ là tân sinh!” Tam Tạng nói nhỏ, tiếp đó là ngẩng đầu nhìn về phía vực sâu tia chớp vô tận kia.

Bọn họ sớm mở ra thiên nhãn và cẩn thận quan sát.

Lúc này, mấy cái Lôi trì đồng thời bạo nổ, lôi đình mãnh liệt đánh nát nơi ấy cho nên đôi khi tia chớp biến mất thì bọn họ sẽ nhìn thấy được một ít cảnh tượng bên trong vực sâu.

“Có đường kìa!”

Bọn họ kinh ngạc tới ngây người, một con đường mòn được lát từ đá cuội đang lan tràn trong hư không, dẫn tới nơi sâu của vực sâu lôi điện.

Có ý gì đây?

Thật sự bên trong hủy diệt sẽ ẩn chứa một tia sinh cơ, lưu lại một con đường như thế?

Là được cổ nhân lưu lại, hay là con đường do thiên địa sinh ra?

Một giây lát đó, bọn họ suy tư vô tận, trong lòng kích động, tất cả những thứ này quá kỳ dị.

Chỉ là, bọn họ cũng nhìn thấy được, nơi sâu xa trong lôi điện, phía dưới mấy cái Lôi trì và xung quanh khu vực của đường mòn kia còn có một cái Lôi trì cực lớn!

Đường kính của nó phải tới trăm trượng, tiên quang dâng trào kèm theo lôi đình, khí thể khủng khiếp khiến người ta run rẩy.

“Có một con đường, không cần suy nghĩ đắn đo gì cả, phải đi thôi!” Thần Minh nói đầy kiên quyết.

“Xem thử nó thông hướng nào!” Tam Tạng gật đầu.

“Trong hủy diệt sẽ ẩn chứa sinh cơ, thật sự ẩn giấu một con đường, xem ra không thể không đi rồi.” Thạch Hạo thầm than.