Chương 1111 : Lên đường.

Thế Giới Hoàn Mỹ

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Trên người Nguyên Phong mặc bộ giáp màu bạc, đứng nơi đó nhìn qua bên này.

Linh giác của hắn nhạy cảm, trong lòng sinh ra ý nghĩ liền tập trung nhìn Thạch Hạo, rất ép người, ánh mắt thiêu đốt như mặt trời tỏa nắng.

Vốn Tô Lan, Trần Nặc còn tưởng rằng Thạch Hạo sẽ qua đó khiêu chiến, kết quả ngoài dự liệu của bọn họ, hắn xoay người rời đi, vẫn chưa ra tay.

“Không phù hợp phong cách của ngươi!” Trần Nặc không thể hiểu nổi, nhìn hắn hùng hùng hổ hổ tiến đến, còn tưởng rằng muốn ra tay đánh nhau nữa chứ.

“Tên này mới vừa vào thư viện, ngay cả một giọt Hoàng huyết đều không có, ta qua đánh với hắn không phải lãng phí thời gian sao?” Thạch Hạo bĩu môi.

Hai người Tô Lan, Trần Nặc ngạc nhiên nhìn hắn.

Ngay lúc Thạch Hạo quay người, trong mắt có ánh sáng lạnh lẽo loé lên rồi biến mất, sự thực tuyệt đối không giống như hắn nói, bởi vì tên này không phải để khiêu chiến.

Giết chết!

Trong lòng hắn chỉ có hai chữ này, phải cho Nguyên Thanh một sự ‘vui mừng’, thu hồi một chút lợi tức.

Bởi vì như vậy nên đã đưa kẻ này vào danh sách những người phải giết, cho nên lúc này mới không ra tay, không muốn biểu hiện địch ý quá nặng ở chỗ này, hắn muốn đến chiến trường Tiên gia săn giết kẻ này.

Đã đến nơi đó, sẽ không có cái gì ngăn cản, không cần lo lắng trưởng lão trong thư viện can thiệp và trách phạt.

“Đứng lại!” Phía sau truyền đến tiếng quát, sau khi mở miệng, sắc mặt Nguyên Phong khó coi nhìn chằm chằm bóng lưng ba người Thạch Hạo.

“Ngươi có chuyện gì sao?” Tô Lan quay đầu lại.

“Các ngươi là người là người đi theo của tiên tử Vương Hi hả?” Nguyên Phong nhìn chằm chằm bọn họ, tuy thời gian hắn tiến vào thư viện không dài thế nhưng lại tiếp xúc được rất nhiều tin tức.

“Đúng thì sao?” Tô Lan nói.

Mà Thạch Hạo thì quay lại, mang theo ý cười nhìn hắn.

“Ồ, không phải ngươi thích quyết đấu với người khác sao, sao sau khi đến chỗ ta lại quay người bỏ đi rồi?” Nguyên Phong nói, trong mắt lấp lóe tinh quang.

“Há, ngươi đánh với ta một trận?” Thạch Hạo hỏi.

“Có thể luận bàn một lát, dựa theo quy củ của ngươi, người thất bại dâng lên Hoàng huyết.” Nguyên Phong nói, khóe miệng hơi vểnh lên, lộ ra một nụ cười xán lạn.

Tô Lan, Trần Nặc thất kinh, người này rất tự tin, là nhằm vào Hoàng huyết, nói dễ nghe là luận bàn, nhưng mục đích đoán chừng là giống như Thạch Hạo.

“Hoàng huyết, chỗ ta có bốn giọt, ngươi có không?” Thạch Hạo hỏi một cách bình thản, lấy mấy bình thủy tinh trong suốt như kim cương máu đoạt được từ chỗ Thích Lâm ra, hấp dẫn sự chú ý của người khác.

Chùm sáng trong mắt Nguyên Phong khiếp người nhìn chằm chằm Hoàng huyết, hai mắt càng nóng rực.

“Nếu thất bại, ta tự có Hoàng huyết giao ra.” Thạch Hạo nói, thủy tinh óng ánh trong tay tỏa ra ráng lành thần thánh. Hắn nhìn thanh niên đối diện, nói: “Muốn cùng ta ước đấu, vậy mời đưa ra Hoàng huyết đi.”

“HIện giờ ta vẫn không có, tuy nhiên rất nhanh sẽ có, có thể đánh với ngươi một trận trước, nếu là thất bại sau đó sẽ đưa cho ngươi!” Nguyên Phong nói.

Ánh mắt của hắn đầy vẻ thèm khát nhìn chằm chằm bốn bình thủy tinh phong ấn Hoàng huyết trong tay Thạch Hạo.

“Không có Hoàng huyết, ngươi lấy gì để đánh cược, há mồm chờ sung rụng hả?” Thạch Hạo từ chối ngay, không quyết đấu với hắn.

Trên thực tế, hắn rất muốn ra tay, có điều nơi này là Thư viện Thiên Thần, đánh bại mà không thể giết chết, như vậy chỉ có thể sẽ khiến khắp nơi cảnh giác, không bằng tạm gác lại sau này thì hơn.

Thạch Hạo lần nữa quay bước rời khỏi khu vực này.

“Chậm!” Nguyên Phong ở phía sau kéo lại, hắn đã nghe qua chuyện của Thạch Hạo, biết trong tay hắn có không ít hoàng huyết, chưa từng tu ra tiên khí nhưng có thể chiến thắng một nhóm đệ tử chính thức.

Nguyên Phong cũng mới tiến vào thư viện nên cần các loại Hoàng huyết, biết được trên người tên trước mắt này có không ít, đương nhiên là muốn đánh với hắn một trận, và chiến thắng lấy hết những chân huyết kia.

Đương nhiên chuyện này phải cần một cái cớ, nếu không tùy tiện ra tay cướp đoạt sẽ xảy ra vấn đề lớn.

“Ngươi chẳng qua là người đi theo của Vương Hi chứ cũng không phải đệ tử chính thức, lại huênh hoang ngông cuồng, khiêu khích đệ tử chính thức, hôm nay ta nhìn rất là chướng mắt, muốn nhờ ngươi chỉ bảo một lát!” Nguyên Phong hùng hồn mở miệng.

“Láo toét!” Tô Lan bĩu môi, ngay cả nàng cũng biết được đó chỉ là một cái cớ.

“Ngươi muốn đánh với ta một trận như thế sao?” Thạch Hạo cười quay đầu lại nhìn hắn.

“Đệ tử chính thức không thể nào bị làm nhục được, phải lấy lại danh dự cho những người này, chỉ là một người đi theo thì chưa đủ trình để tung hoành ở trong thư viện, sẽ dạy dỗ cho ngươi biết thế nào là đúng là sai!” Nguyên Phong đầy chính nghĩa nói.

Thạch Hạo khó xử, tên này nếu như tên này có bỏ vốn thì khi nghe những lời này, ngay bản thân hắn cũng sẽ tin là thật.

“Quên đi, không có hứng đánh với ngươi đâu.” Thạch Hạo nói, rồi cất bước rời đi.

“Chạy đi đâu!” Nguyên Phong gào to rồi đã vọt tới hòng ngăn cản Thạch Hạo, trong đôi mắt càng mang theo một chút đen tối tựa như vực sâu quạnh hiu và vô biên.

Ầm!

Hai người va chạm phát ra tiếng nổ như sấm, Thạch Hạo vẫn chưa tận lực, giữ lại rất nhiều, giữa hai người tuôn ra ánh sáng chói mắt.

“Xoẹt!”

Nguyên Phong khẽ quát, cốt văn nằm dày đặc trên người, vận dụng hai luồng tiên khí để áp chế Thạch Hạo, trong miệng lạnh lùng nói: “Chỉ đến như thế, ta còn tưởng rằng ngươi mạnh lắm nữa chứ.”

Nhưng mà, trong ác chiến kịch liệt đó thì Thạch Hạo vẫn an toàn lui ra, không hề bị hắn trấn áp.

“Trận chiến này, nếu ta thắng được, ngươi sẽ thực hiện ước định giao ra Hoàng huyết chứ?” Nguyên Phong mang theo ý cười nhàn nhạt hỏi.

“Đã nói rồi, ngươi lấy Hoàng huyết ra trước, nếu không, cuộc tỷ thí này không tính.” Thạch Hạo lắc đầu.

“Còn muốn chối cãi, nhận thua đi!” Nguyên Phong quát lên, từ lúc Thạch Hạo bắt đầu lấy ra mấy bình thủy tinh óng ánh thì hắn đã quyết định nhất định phải bắt cho bằng được người này.

Nhưng theo thời gian trôi đi hắn vẫn không thành công.

“Ầm!”

Lại là một lần va chạm mạnh, hai người bay ngược ra ngoài, Thạch Hạo mang theo Tô Lan và Trần Nặc xoay người rời đi.

“Không được trốn, để chân huyết lại!” Nguyên Phong trở mặt, lúc này không còn gì e dè nữa, tình hình hiện tại hoàn toàn đi ngược với những gì hắn suy tính.

“Ngươi dựa vào cái gì, bản thân không có tiền đặt cược lại muốn há mồm chờ sung rụng?” Tô Lan nhịn không được lên tiếng.

“Vả lại, ngươi vẫn chưa thắng.” Trần Nặc cũng mở miệng, tuy rằng không ưa Thạch Hạo thế nhưng ở trước mặt người ngoài, vẫn phải cùng tiến cùng lui.

Thạch Hạo không dừng lại, điều động một tia chớp cứ thế bỏ đi, gợi lên lòng tham của Nguyên Phong, khiến hắn cảm thấy hối hận vừa nãy tại sao không đủ quyết đoán, nếu như ép sát tới nói không chừng đã thành công rồi.

“Hắn đang chạy trốn, nếu tiếp tục chiến đấu thì hắn chắc chắn sẽ thất bại.” Nguyên Phong lẩm bẩm, hắn vẫn chưa từng triển khai toàn bộ, có đầy đủ tự tin.

Sau đó có mấy người nghe được tin tức nên chủ động cho Nguyên Phong mượn Hoàng huyết, chỉ mong hắn có thể ra tay khiêu chiến Thạch Hạo.

Nhân vật đỉnh cao trong những người tu ra hai luồng tiên khí đáng để mọi người khắp nơi chú ý, đương nhiên sẽ có người lôi kéo Nguyên Phong.

Đáng tiếc, ngay khi hắn chuẩn bị khiêu chiến thì bên trong thư viện truyền đến tin tức, có thể tiến vào chiến trường Tiên gia!

Đây là một chuyện lớn khiến toàn viện chấn động, từ trưởng lão cho tới đệ tử đều quan tâm cả.

Đương nhiên, đến cùng có thể đi chiến trường Tiên gia hay không thì hoàn toàn là tự nguyện, cũng không bắt ép.

Ngày hôm đó, bên trong thư viện vô cùng huyên náo, rất nhiều đệ tử sôi nổi tiến đến.

“Cuối cùng cũng bắt đầu rồi sao?” Thạch Hạo mở mắt đứng lên trong động phủ của Vương Hi, trong đôi mắt lộ ra thần quang xán lạn.

Cách đó không xa, Vương Hi cũng đã đứng dậy, thong dong và ôn hòa, trên người mặc một bộ quần dài phủ xuống tới đất, không dính bụi trần, tư thái thướt tha sáng lóng lánh.

Nàng chờ thời gian này đã rất lâu rồi.

Cùng một ngày, Lục Đà thét dài cho thấy tâm chí, nhất định sẽ đi tới vùng đất cổ kia.

Còn đám người Phong Hành Thiên, Yêu Nguyệt công chúa, Huyền Côn càng không ngoại lệ, toàn bộ đều muốn đi vùng đất cổ ấy, không người nào lùi bước.

“À, nghe nói lần này, nếu như ai biểu hiện kinh diễm ở nơi đó thì sau khi trở lại có thể sẽ được ban thưởng ngọc thư Tiên gia.” Có người nhỏ giọng nói, vô cùng hưng phấn.

“Nếu như biểu hiện vẻ kinh diễm ở đó thì cần thư viện ban tặng chắc, nghe nói trên chiến trường cổ kia có không ít bí điển, Tiên khí cổ đại, giá trị liên thành.”

Vẫn chưa lên đường mà tâm linh những người này cũng đã chập chờn rồi, hi vọng bản thân có thể đứng đầu, đạt được cơ duyên lớn.

“Ù ù. . ” Kèn lệnh vang lên, như đang giục giã mọi người xuất chinh.

Ngày hôm đó, một chiếc thuyền lớn vắt ngang trong thư viện, chờ đợi bọn họ tiến vào, sau đó đi tới vùng đất cổ phương xa.

Chiếc thuyền lớn màu vàng chuyển động, từ lưng chừng trời bay lên, nó quá mức khổng lồ, có thể so với một hòn đảo to lớn, trên boong thuyền có rất nhiều người đang dõi mắt nhìn núi sông vạn vật bên dưới.

Ở trên thuyền, xuất hiện một vài người quen của Thạch Hạo, như Ma nữ, Tào Vũ Sinh, Trường Cung Diễn, Thỏ nhỏ, Thanh Y, bọn họ cũng lựa chọn tiến vào vùng đất cổ kia.

Tuy nhiên, ở tình huống như này thì không thể nhận nhau được, lần này nếu tiến vào vùng đất cổ kia, hắn có thể sẽ đại khai sát giới, không muốn làm liên lụy người quen.

Ngôi sao lấp lóe, chiến hạm phát sáng như muốn nhảy lên tiến vào trong biển sao.

“Đó là cái gì?”

“Sắp tới nơi, đó là địa phương Tiên Nhân đã từng chinh chiến sao?”

Một trận phong ba lớn sắp nổi lên!