Chương 1781: Hỗn Thế Ma Viên

Thế Giới Hoàn Mỹ

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Hoang tốc độ cực nhanh, sưu sưu sưu vọt lên, những cầu thang lót đá nhanh chóng lùi lại dưới chân hắn.

“Hắn đanng truy sát sứ giả Tiên Vực, đúng là điên!” Bên trên đàn Đồng Tước, một đám người đều trợn tròn mắt.

“Hai lão nhân kia chính là đầu lĩnh của Hư Thần Giới — chưởng khống giả?” Có người cả kinh nói.

Bởi vì, hai lão già kia đều đã ra mặt, đang dùng lời khuyên bảo, muốn kéo Thạch Hạo trở về, thế nhưng lại bị Thạch Hạo kéo lê theo, một đường dọc theo con đường đá xông lên phía trên.

Hai lão gia hỏa, như là hai con gấu túi, đeo ở hai bên tay trái tay phải của Thạch Hạo, ôm thật chặt lấy hắn, theo hắn một đường phi nước đại, hai người cũng đều bay lên, có thể thấy được tốc độ nhanh cỡ nào.

“Ai nhéo ta một cái, ta không phải ở trong huyễn cảnh chứ?” Yêu Nguyệt công chúa khẽ nói, thật bất khả tư nghị, Hư Thần Giới chưởng khống giả đang cản trở Hoang.

Nhưng Hoang vẫn cường thế như vậy, một đường truy sát, để cho người ta rung động không thôi, hắn lại còn cười ra thành tiếng nữa.

Phía trước, sứ giả của Tiên vực rất là chật vật, tử kim quan trên đầu đều bị đánh nát, tóc tai bù xù, đang điên cuồng chạy trốn, một đường chạy lên trên, trên thân mang theo vết máu.

Có thể nói, sứ giả Tiên vực vô cùng chật vật, y đến từ Tiên Vực a, đại biểu cho ý chí của một giới, thế mà bị người ta truy sát đến mức này.

Hoang, hung tàn biết bao nhiêu a, nhìn bộ dáng kia của hắn, để cho người ta phải giật mình, nhưng lại rất muốn cười lớn.

Thân hình hắn như điện, mang theo cuồng phong, sưu sưu sưu thẳng tiến lên, gần như sắp đuổi kịp rồi. Hắn giống như một người nguyên thủy đang đi săn bắt, vừa đi vừa hò hét, la oai oái, vô cùng buông thả.

Về phần mấy người trẻ tuổi bên cạnh sứ giả, từng người đều sắc mặt trắng bệch. Hiển nhiên bị doạ sợ không nhẹ, bởi vì vị đằng sau kia quá hung tàn.

“Dã nhân, lần xuống hạ giới này tại sao có thể có sinh linh hung ác điên cuồng như thế!” Có người bờ môi đều đang run rẩy.

Oanh!

Rốt cục, sứ giả xông lên đàn Đồng Tước. Nhìn thấy nơi đây còn có một đám người trẻ tuổi, liền khẽ giật mình, nhưng y lại lần nữa đào vong, đạo bào trên thân vỡ vụn, mang theo nhiều vết máu, có chút thảm a.

Nên biết, vị sứ giả này ngày thường thong dong tự tại, khí chất xuất chúng, đó là một vị trung niên mỹ nam tử, nhưng bây giờ lại bị Hoang truy đuổi phong độ gì cũng đều không màng tới nữa.

Hoang ở phía sau truy đuổi, sứ giả ở phía trước chạy trối chết.

Đám người Thanh Y cảm thấy, tựa như là chó trọc đuôi đang đuổi theo con thỏ. Điền cuồng truy kích, mà con thỏ bị hù bỏ chạy mất dạng, thấp thỏm bất an.

“Phốc!”

Thiên Giác Nghĩ không sợ trời không sợ đất, lúc này liền bật cười, trước đây không lâu còn xung đột với người tới từ Tiên Vực, hiện tại tự nhiên cảm thấy rất sáng khoái.

“Không hổ là… đại hung hạ giới a, truy sát sứ giả đại nhân chạy trối chết, mà mấy tên hậu bối càng giống như con chuột con hoảng loạn đang bỏ chạy.”

Quả nhiên, cả ngày đi cùng với Tào Vũ Sinh, lời nói ra từ miệng của hậu nhân trong Thập Hung, cũng thực sự rất là càn rỡ, không có lời gì tốt cả, vô cùng thô tục.

Sứ giả đường đi qua chỗ bọn họ, nghe được những lời này liền vô cùng tức giận, thế nhưng không còn cách nào khác. Hiện tại y không muốn dừng lại, cũng không muốn chấp nhặt với bọn họ.

“Ai đã đóng cửa giới môn? !”

Nơi đây khoảng cách Linh giới chi môn không xa, đã có thể nhìn thấy. Khi sứ giả ngẩng đầu lên nhìn, trong lòng kinh hoảng, không biết ai đã đóng cửa giới môn lại rồi.

Một sát na, thân thể của y lay động, suýt nữa ngã đập đầu xuống đất, cực hận người của Ba Ngàn Châu, sao lại đóng Linh giới chi môn chứ?

“Thằng già đầu kia đừng trốn!” Đằng sau, Thạch Hạo hò hét, khí thế hừng hực.

Một đám người im lặng, cái này. . . thật đúng là phong cách của hắn!

Từ trước đến giờ đều như vậy, vô cùng biến thái, một mực y như lời đồn, trước giờ chưa từng thay đổi!

“Huynh đệ đừng chạy, không thấy chúng ta ở chỗ này nghỉ ngơi sao, cửa giới môn đóng lại rồi!” Tào Vũ Sinh hảo tâm nhắc nhở mấy người trẻ tuổi đang chạy theo đằng sau.

Những người kia tức tới nghiến răng, phẫn nộ trừng mắt nhìn Tào mập. Sau đó lại tiếp tục chạy trốn, lúc nhìn thấy cánh cửa giới môn thật sự khép kín, trên mặt lập tức mất đi huyết sắc, có hai người càng là trực tiếp đặt mông ngồi trên mặt đất.

Một là bởi vì bị doạ sợ, hai là bởi vì quá mệt rồi!

Trong đó hai vị nữ tu vì để tâm tới mặt mũi, nên vẫn đứng thẳng ở đó, không có ngã quỵ xuống, nhưng trên mặt cũng tái nhợt, bọn họ cùng quay đầu quan sát,tên đại hung kia đã đuổi sát theo rồi.

“Đạo hữu, đừng đuổi nữa, ta nghĩ… giữa chúng ta có hiểu lầm gì đó!” Sứ giả xoay người, lau mồ hôi cùng với vết máu trên người, lộ ra một cái nụ cười so với khóc còn khó coi hơn, hướng về phía tên đại hung đang gắt gao đuổi theo nói.

Cái gì ôn tồn nho nhã, cái gì phong thái như ngọc, hiện tại cũng bị y vứt bỏ hết!

“Hiểu lầm cái gì, ăn trước một ma quyền của ta!” Thạch Hạo với miệng rộng đầy răng nanh, tấn công thẳng tới, một quyền oanh kích, thiên địa ầm vang, quyền phong mãnh liệt.

Đương nhiên, trên hai bên tay hắn vẫn có hai lão giả bám theo, chính là Điểu Gia và Tinh Bích đại gia, hai lão đầu vẫn đang khuyên can hắn, khuyên bảo hắn khổ hải vô biên quay đầu là bờ.

Ở hậu phương, Nguyệt Thiền, đám người Tào Vũ Sinh không biết nên khóc hay cười, hai lão gia hoả này đang làm gì vậy? Theo động tác vung quyền của Thạch Hạo thân thể hai người cũng run rẩy theo, trở nên lờ mờ không rõ.

Đông!

Sứ giả Tiên Vực bay ngược ra ngoài, bị đánh văng lên trên giới môn tiến vào Linh giới, khóe miệng chảy máu, sắc mặt trắng bệch.

“Đưa thứ này cho ngươi, ngươi dám nhận không?” Trong lòng bàn tay Thạch Hạo có một tòa Đồng Điện, cao như quyền đầu, toả ra uy áp bàng bạc, chấn nhiếp sứ giả Tiên Vực, khiến y bị thiệt thòi lớn.

“Cái gì mà toàn bộ thiên hạ đều là vương thổ, người ở nơi này đều là vương thần, nói cái gì mà toàn bộ hạ giới đều là của Tiên Vực, hết thảy đều nằm dưới sự chưởng khống của Tiên Vực, chỉ bằng ngươi… cũng dám đoạt bí bảo của ta? Hiện tại, ta cho đó, ngươi dám nhận sao? !” Thạch Hạo đằng đằng sát khí.

Mọi người rốt cuộc hiểu rõ, vì sao hắn truy sát sứ giả Tiên Vực, hiển nhiên là bị những lời kia của họ làm cho kích thích, nói hạ giới đều do Tiên Vực khống chế.

Đương nhiên, sau khi cẩn thận suy nghĩ một chút, đám người Nguyệt Thiền mắt trợn trắng. Tên gia hỏa này mặc dù bị chọc giận, nhưng khẳng định cũng chỉ mượn cớ để làm chuyện của mình mà thôi. Hắn chính là muốn gây sự, cố ý truy sát bọn chúng.

Có lẽ, cách làm của sứ giả Tiên Vực và những người tuổi trẻ kia khiến hắn nhìn không vừa mắt.

“Mau dừng tay đi.” Hai lão đầu tử vẫn đang khuyên bảo.

Sứ giả Tiên Vực luôn mồm xin lỗi, xưng y không phải cố ý khinh thị sinh linh hạ giới, ngôn ngữ có chút hiểu lầm, xin hãy tha thứ.

“Còn có mấy người các ngươi, vênh váo đắc ý, coi sinh linh Bát Vực ta như là man nhân, coi Hư Thần Giới như là một vùng đất nghèo nàn, khinh mạn chúng sinh, đối với chúng ta vênh mặt hất hàm sai khiến, nhưng các ngươi thì là cái thá gì hả.” Thạch Hạo duỗi ngón tay ra, chỉ mặt từng tên, đầu ngón tay lần lượt điểm lên trên trán bọn chúng, khiến bọn chúng vừa kinh vừa sợ. Sợ hắn chỉ khẽ dùng lực, sẽ đâm thủng xương trán của bọn họ, xoắn nát cả nguyên thần.

Không ai dám phản kháng, bởi vì đã sớm lãnh giáo qua ở Hư Thần Giới, đây là một tên dã man nhân, cường hãn không hợp thói thường, không thể chiến thắng!

“Còn không tạ lỗi với vị đạo hữu này!” Sứ giả Tiên Vực quát lớn.

Những người kia cúi đầu xin lỗi, âm thanh lí nhí như tiếng muỗi bay vo ve.

“Các ngươi không phải là muốn chiếm đoạt Đồng Điện của ta sao? Hiện tại còn không mau bồi thường?” Thạch Hạo hỏi, răng nanh đưa ra, cái miệng to đầy máu, khí tức hung sát bức người.

Mấy người Tiên Vực đều muốn mắng to, Đồng Điện kia là của ngươi sao, rõ ràng là của Tiên Điện. Chính vì bọn họ nhận ra, cho nên mới muốn đoạt lấy, hơn nữa còn quát bảo Thạch Hạo dừng lại, kết quả tên gia hỏa này quá thù dai, cả đám bị hắn hung hăng đánh cho một trận tơi bời, sau đó còn một đường truy sát tới nơi này.

Ngay cả chính bọn họ cũng cảm thấy, bản thân giống như là chó nhà có tang vậy, thật quá xấu hổ.

“Ta muốn được bồi thường!” Thạch Hạo nói

Đám người Nguyệt Thiền, từng người không đành lòng chứng kiến, gia hỏa này quả nhiên là muốn đối phó bọn chúng, chính là một tên lừa bịp, một đường truy sát chính là muốn đoạt bảo vật của bọn chúng.

Về phần hai lão già Tinh Bích Đại Gia và Điểu Gia, hiện tại an tĩnh, cũng không hề phản đối!

Sứ giả Tiên Vực nghi hoặc trố mắt nhìn, có chút choáng váng, hai vị lão gia tử nhân từ này vì sao lại không giúp đỡ nữa?

“Có thứ gì tốt đều đưa cho hắn đi, đây là dòng dõi nhất mạch Hỗn Thế Ma Viên, một khi trở nên bạo lực thì lục thân cũng không nhận, Tiên Vương có ra mặt hắn cũng dám động thủ.” Điểu Gia nói.

“Hít!” Sứ giả Tiên Vực hít vào một ngụm khí lạnh, nói: “Nhất tộc Hỗn Thế Ma Viên từng dấy lên vô tận phong vân ở Tiên Vực? Không phải chỉ có một hai người sao, hạ giới vẫn còn sao?”

“Ừm!” Tinh Bích Đại Gia gật đầu.

Sau đó, sứ giả Tiên Vực vô cùng thành thật, trên người có gì đều móc ra hết, ném ra một đống lớn, không còn dám nổi giận nữa.

“Chỉ là một con khỉ, mà có uy lực lớn như vậy?” Bên trên đàn Đồng Tước, Tào Vũ Sinh không cam lòng, nhỏ giọng hỏi.

“Nghe nói hình như có một tộc như thế, thần thông quảng đại, lật tung rất nhiều cổ giáo, bất quá không có phát huy ở giới của ta.” Thiên Giác Nghĩ nói nhỏ.

Cuối cùng, sau khi cánh cửa Linh giới mở ra, sứ giả cấp tốc chạy đi, không hề quay đầu lại, giống như là tránh né bệnh dịch, cũng không muốn quay lại nơi này nữa.

Mấy người trẻ tuổi cũng sưu sưu vài tiếng, hoàn toàn biến mất. Cái gì Y Hải, cái gì Y Lạc và Húc Huy, căn bản không quản được nữa.

“Hẹn gặp lại!”

Thạch Hạo lưng mang một đống lớn đồ vật chồng chất, dọc theo con đường đá nghênh ngang rời đi.

Đám người Nguyệt Thiền, Tào Vũ Sinh, Yêu Nguyệt công chúa nhìn bóng lưng hắn, ngóng nhìn hồi lâu mới hồi phục lại tinh thần, sau đó cả bọn đều thở dài.

“Thời đại của Hoang cứ kết thúc như vậy sao?” Có người nói nhỏ.

“Hắn ngược lại rất thoải mái, bản thân không thèm quan tâm.”

“Nguyệt Thiền, ngươi muốn xuống ở hạ giới sinh hầu tử cho hắn sao?”

“…”

Một đoàn người như vậy trở lại Linh giới.

Phía dưới, trên con đường đá, Thạch Hạo dò hỏi hai lão đầu tử: “Khu đầm lầy kia thật sự có thể khiến cho ta tiến vào Chí Tôn cảnh?”

“Chỉ cần ngươi có thể kiên trì, tuyệt đối không có vấn đề, đến lúc đó tất nhiên có thể bễ nghễ thiên hạ!”

Tốt!”

Ầm ầm!

Một ngày này, trên thượng giới, như là diệt thế Thiên Lôi đang ầm vang, đinh tai nhức óc, tu sĩ các giáo ai cũng kinh sợ.

Trên không trung đảo Ác Ma, nơi Tiên Phần, cả tòa mộ lớn màu vàng đất đã nứt ra, giống như vũ trụ bị người ta chém mở, có một cái thông đạo hiện lên, phun trào tinh nguyên Tiên Đạo!

Cũng trong lúc đó, một nơi di tích nào đó ở trên Cửu Thiên, một khe lớn đan xen, hỗn độn cuộn trào, cũng đang phát sinh chuyện giống vậy, một tiếng răng rắc, sấm chớp rền vang, tinh khí Bất Hủ phun trào, nồng đậm như nước.

Ở địa phương này, có một ít tu sĩ đi ngang qua, vô cùng khiếp sợ, bởi vì bọn họ nhìn xuyên thấu qua những cái khe lớn kia, mơ hồ trong đó có một cái thông đạo.

Đồng thời, bên trong thông đạo đó, có một số sinh linh đang lạnh lùng đứng đấy, phảng phất cách nhau xa xôi vô tận, từng bóng hình đều vô cùng thản nhiên, khiến chư thiên đều vì bọn họ mà run rẩy.

Không chỉ một chỗ như thế, có nơi ở trên Cửu Thiên, có nơi ở giữa Thập Địa, xuyên thấu qua khe hở đã nứt ra, trên con đường cổ lão to lớn đó, có đại kỳ đang tung bay phần phật, càn quét cả càn khôn.

Bọn họ mang đến cho người ta cảm giác rất cổ quái, phảng phất như cách xa ức vạn dặm tinh không, lại có lúc giống như đang cách xa vạn cổ tuế nguyệt!