Chương 1706 : Kẻ ác độc tới rồi.

Thế Giới Hoàn Mỹ

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Khu vực dừng chân của Thiên Nhân tộc có dịch tích bao la, nhân khẩu đông đảo, thế nhưng Thiên Chi thành lại là một khu mật thổ khác, muốn tới cần phải đi vào một vài con đường bí mật mới được.

Cuối cùng, Thạch Hạo thông qua một truyền tống trận thì tới một vùng tịnh thổ có phạm vi chừng mười vạn dặm, nơi này là dược viên cũng là Thần Thú nguyên của Thiên Nhân tộc.

Thiên Chi thành, lơ lửng ở trên bầu trời!

Nơi đó không thể nào nhìn thấy được, chỉ có đại đạo, chỉ thấy hỗn độn.

Tới hiện giờ Thạch Hạo đã hoàn toàn khác trước, thực lực tăng nhanh như gió, cũng không phải là tiểu tu sĩ dễ dàng bị người khác tùy ý cầm nắm và ức hiếp, có thể tung hoành thiên hạ.

Xoẹt!

Thời khắc này, Thạch Hạo vỗ cánh Côn bằng, sau lưng là hai khí Âm Dương lưu chuyển, sấm chớp đan dệt, hắn xé rách ra hư không và thong dong bước lên trời cao.

Nếu như là trước kia thì không cách nào làm được, nhất định phải theo một toàn thần trận nào đó thì mới có thể tiến gần Thiên Chi thành!

Hắn với một bước là dị tượng, một bước là huyễn diệt.

Thạch Hạo mang theo thầng mang, khí lành lan tỏa đạp lên vòm trời, một bước là một bậc thang tiến vào bên trên biển mây, xuyên thủng hàng loạt ràng buộc của quy tắc!

Thiên Chi thành, trường tồn từ xa xưa.

Ở đây có trận pháp vô cùng mạnh mẽ và đáng sợ bảo vệ vùng đất truyền thừa của Thiên Nhân tộc.

Có thể thấy rõ, cả toàn thành cổ này tràn ngập ra gợn sóng mông lung, đó chính là trật tự đại đạo, đó là quy tắc thần đạo đang hình thành nên tràng vực, ảnh hưởng tới không gian của nơi này.

Xung quanh Thiên Chi thành có trang vực mạnh mẽ tới cực điểm!

Nếu như công thành một cách mù quáng thì sẽ nhận phải phản kích, tu sĩ bình thường sẽ bị xé rách và nghiền thành bột mịn trong chớp mắt.

Thiên Chi thành, vững vàng hư thành đồng vách sắt.

Nếu như trốn ở bên trong thành và tiến hành phòng thủ thì hầu như không tài nào phá tan được. Năm xưa có một nhóm cường giả liên thủ công kích, còn kêu cả thiên thể ở vực ngoại lao vun vút xuống oanh tạp nơi này, kết quả nó vẫn chẳng hề bị đánh rơi.

Cuối cùng, ánh sáng của tòa thành này chiếu rọi khuếch tán ra gợn sóng hóa thành tràng vực thần thánh, chấn cho toàn bộ thiên thể chạm phải tường thành đều thành bụi trần!

Ầm!

Trong hư không xung quanh Thiên Chi thành hiện lên những tia chớp màu đen rồi nổ tung ra thần hà năm màu, cuối cùng lại có hoa văn đại đạo màu máu đan dệt, nơi đây sục sôi.

Bởi vì, Thạch Hạo cưỡng ép đột phá tới gần nơi này, muốn công thành nên đã khiến cho Thiên Chi thành rung lên bần bật.

“Kẻ nào dám xông vào cấm địa của bộ tộc ta!”

Trên thành có người khiếp sợ, bởi vì có người muốn xâm nhập vào tòa thành khổng lồ cổ xưa này, có đại địch tới gần, đây chính là biểu hiện khi trận pháp của tòa thành cổ được kích hoạt.

Thạch Hạo nhíu mày, Thiên Nhân tộc không hề đơn giản chút nào, muốn yên ắng tiến vào rất là khó.

Tới lúc này thì hắn dừng tay, nói như vậy hắn sẽ không dễ dàng đi mạo hiểm, dù sao nơi đây cũng là tộc địa của Thiên Nhân tộc, đã từng có huy hoàng cùng rực rỡ tới cực hạn.

Với một chủng tộc cực kỳ rực rỡ này, không người nào dám khinh thường cả.

Cho tới hiện tại, Thạch Hạo không cần che giấu gì nữa mà lộ ra chân than, đứng sừng sững ở nơi xa xăm lạnh lùng nhìn về phía trước.

Năm đó, hắn trốn tránh xung quanh, không dám lấy dáng dấp thật của mình để gặp người ta, một trong những nguyên nhân quan trọng nhất của việc đó chính là sự truy sát của Thiên Nhân tộc.

“Thạch Hạo?!”

Mấy người đó sợ hãi nói, vừa nhìn liền nhận ra ngay, đây chính là thiếu niên năm xưa, đã nhiều năm trôi qua mà hắn vẫn thanh tú như trước thế nhưng khí chất thì lại khác biệt.

Tuy rằng tướng mạo không có biến hóa quá lớn gì thế nhưng bên trong vẻ thanh tú lại ẩn hiện sự uy nghiêm, không giận mà uy.

“Hoang!”

Có người thì thào, sắc mặt trắng bệch.

Tới lúc này thì cái tên Hoang đã lan truyền khắp Ba ngàn châu rồi, thông qua trận chiến ở Linh giới lần trước thì sự ‘độc ác tàn nhẫn’ của hắn đã được thể nhân hiểu rõ như ban ngày!

Một ít đại giáo đi ngăn cản hắn, đi chặt đứt đường về của hắn, kết quả đã bị hắn đánh tung cửa lớn của Linh giới và bắt đầu đại khai sát giới ngược trở lại, khiến cho không ít đạo thống tổn thất nặng nề.

Về phía Thiên Nhân tộc bọn họ có tham gia hay không, vậy thì không thể nào biết được.

Nhưng mà, trong tộc cũng có một vài người bế quan không có ra, đây cũng chẳng phải là dấu hiệu tốt đẹp gì là mấy.

Đặc biệt là, truyền thuyết về cuộc chiến ở Biên hoang kia đã được lan truyền rộng rãi, không riêng là cao tầng các tộc biết được mà cho tới những người ở dưới cũng nghe được phong phanh đôi chút.

Vì lẽ đó, không ít người đứng trên tường thành đều tê dại da đầu, thậm chí lông tóc đều dựng đứng.

Một tên độc ác đánh đâu thắng đó, có thể quét ngang mọi đối thủ ở trong cuộc đại chiến ở Biên hoang kia, đã vô địch trong đám cùng trang lứa, gì mà huyết thống cao nhất của dị vực, tất cả hắn đều không tha.

HIện giờ, một kẻ độc ác giàu sắc thái truyền kỳ đã trở về, vậy thì sao không khiến người run sợ chứ?

“Bảo vệ thành!”

“Phòng ngự!”

Mấy người hét lớn, thật sự rất sợ hãi.

Bọn họ không thể không sợ hãi được, tất cả bọn họ đều biết năm xưa trong tộc đã làm ra những việc gì với Thạch Hạo, mưu đoạt bảo thuật của người ta, không tiếc mọi giá trở mặt với ân nhân và nhốt hắn vào thiên lao, dằn vặt hắn chết đi sống lại.

Loại thù hận này thì làm sao mà giải được.

Ầm, Thiên Chi thành rung lên bần bật, ánh sáng vô lượng phát sinh hình thành nên những gợn sóng khuếch tán ra ngoài, nghiền ép những vật thể hữu hình.

Thiên Nhân tộc chủ động mở ra đại trận phòng ngự, không chỉ là đang chống đỡ mà cũng là muốn chủ động tiến công.

Sắc mặt Thạch Hạo lạnh lùng, thân thể như mộng ảo, khí tức mạnh mẽ che ngợp cả bầu trời thế nhưng lại kỳ ảo với tận cùng, hắn biến mất ngay tại chỗ và xuất hiện ở phía xa xa.

Hắn không có đón đỡ trực diện, hiện tại không cần phải làm như thế!

Xoẹt!

Thần mang bắn tới, hắn sớm đã biến mất khỏi nơi đó và lần nữa đi xuống phía dưới mặt đất.

Bởi vì, phạm vi mười vạn dặm xung quanh nơi đây là dược viên cùng với Thần Thú nguyên, bên trong có không ít thứ quý giá.

Thạch Hạo lắc lắc ống tay áo rồi đẩy Hoàng Kim sư tử ra ngoài, nói; “Đi, vặt sạch toàn bộ nơi này cho ta!”

Trên đường đi, vì muốn đi thật nhanh nên hắn không có cưỡi con sư tử này, tự thân vượt qua ngàn tỉ dặm.

Vô Úy sư tử với ánh vàng toàn thân hiện tại đã ngoan ngoãn nghe theo, không dám tùy tiện hành động, đi với hoàng càng lâu thì càng cảm nhận được sự khủng khiếp của hắn.

“Gầm…”

Tiếng sư tử hống lan truyền khắp mười vạn dặm, hàng loạt chim bay cá nhảy quý giá đều nơm nớp lo sợ nằm sấp trên mặt đất, cả người run rẩy sợ hãi tới vỡ mật.

Ngay cả những loài chim thần đang bay giữa trời cao cũng rớt ầm xuống mặt đất, thân thể run rẩy dữ dội.

Hoàng Kim sư tử vô cùng mạnh mẽ, cả người không ngừng tuôn ra khí tức vàng óng khiến tứ phương sợ hãi, cũng chính vì gặp phải tên ác độc như Thạch Hạo, chứ không nó có thể tung hoành thiên hạ, ít nhất trong đồng đại khó tìm thấy đối thủ.

Tiếp đó, nó lấy ra pháp bảo không gian và tựa như cá voi hút nước, như trăm sông tụ biển, như muốn tiêu diệt sạch thần viên mười vạn dặm này.

Trên mặt đất là vô số dược thảo đều bị hút lấy, còn có những mãnh thú cũng bị thu lấy và tiến vào bên trong pháp khí không gian.

Thiên Chi thành, rất nhiều trợn tròn mắt, tiếp đó là nổi giận.

Đây là vườn dược viên do bọn họ mở ra và nuôi dưỡng linh thú bên trong, ấy thế mà bị người khác thu gặt sạch.

“Ngươi dám!” Có người hét lớn.

Thạch Hạo biết, đại dược chân chính của Thiên Nhân tộc không phải được trồng ở nơi này, tất cả đều được trong tòa thành kia, cướp sạch trong mười vạn dặm này cũng chỉ làm cho tộc này tái mặt mà thôi.

Thạch Hạo cưỡi Hoàng Kim sư tử bay lên trời cao, lần nữa đứng ở bên ngoài của Thiên Chi thành.

Lúc này, cao tầng của Thiên Chi thành cũng đã nhận được tin, thiếu niên năm xưa đã trở lại, việc này khiến cho ai nấy cũng đều chấn kinh.

Trên tường thành là gợn sóng lớp lớp, màn ánh sáng tầng tầng bảo vệ cả toàn thành cổ, mấy người bọn họ giật mình nhìn chàng trai trẻ phía trước, trong mắt mỗi người đều ngập tràng vẻ sợ hãi.

Người trẻ tuổi này quá mạnh mẽ, ngay cả con thú mà hắn đang cưỡi cũng khiến người khác run rẩy, thật sự quá khủng khiếp.

“Thạch Hạo, ngươi có ý gì đây?” Có người quát hỏi.

“Đòi nợ!” Hắn chỉ nói hai chữ đơn giản như thế rồi nhìn chằm chằm những người bên trên tòa thành cổ ấy, có người quen và cũng có người xa lạ.

Trong số người này có những kẻ điếm thúi tới cực điểm, năm xưa thiếu chút nữa đã tiêu diệt được hắn, giờ nhìn lại, cũng bị hắn chà đạp ở dưới chân mà thôi.

“Chuyện cũ xưa kia không phải đã bỏ qua rồi ư, tiểu hữu hà tất phải hùng hổ nhưu vậy?” Một ông lão nói.

Đây là thành viên quan trọng trong Thiên tộc, là một trưởng lão có tuổi tác rất lớn.

“Chuyện cũ xưa kia, sớm đã bỏ qua? Nói thật là dễ, thế nhưng sao ta lại không biết ta!” Thạch Hạo lạnh lùng hỏi.

Năm đó, tộc này đã làm nên những chuyện nhục nhã như kia, từng giam giữ lấy hắn, dùng kiếm thần đâm thủng lồng ngực hắn, thiếu chút nữa thì đã bỏ mạng, vậy mà câu đầu tiên lại là muốn bỏ qua?

“Tiểu hữu, lão tổ của bộ tộc ta chẳng phải đã từng gặp ngươi ở Biên hoang và cũng từng nâng ly chạm cốc nói chuyện vui vẻ hay sao?” Ông lão nói.

“Ha ha…” Thạch Hạo cười to, sau đó đột ngột ngừng lại, nói: “Nâng ly chạm cốc nói chuyện vui vẻ, là các ngươi nghe nói như vậy à, ta là người trong cuộc nhưng sao lại không hay biết thế?”

Quả thật là hắn với lão Thiên Nhân đã mặt đối mặt với nhau và đơn giản nói vài câu, nhưng mà vẫn chưa hề giao lưu sâu hơn, hơn nữa lúc ấy lão Thiên Nhân là địch là hơn là bạn.

“Ha ha…” Bỗng nhiên trên tường thành xuất hiện thêm một bóng người, lão Thiên Nhân xuất hiện.

Lão vẫn già như trước, thế nhưng nếu so với trước đây thì sắc mặt hồng hào hơn chút, tinh khí thần có thể nói là đã kéo thêm mọt đoạn dài!

Hiển nhiên, lão đã đạt được chỗ tốt cực lớn ở Biên hoang, từng ăn qua một ít đại dược và tuổi thọ được gia tăng, nếu không lão sẽ tọa hóa nơi đó rồi.

“Tiểu hữu, xem ra ngươi vẫn luôn hiểu lầm ta rồi, vẫn còn oán giận nữa chứ, không bằng vào thành nói chuyện một chút chứ?” Lão Thiên Nhân mở lời.

Thạch Hạo lạnh lùng liếc xéo quần hùng, hắn không có vào thành, bởi vì biết rõ chỗ này không hề tầm thường.

“Quả nhiên là ông đã trở về.” Thạch Hạo lạnh lùng nói.

Trận chiến ở Biên hoang, từng diễn ra xung đột kịch liệt, từng có huyết chiến tới mấy trận, thế nhưng lão Thiên Nhân vẫn chưa chết và bình yên trở về, đây cũng là một loại tạo hóa.

Trong trận chiến cuối cùng, tuy rằng trong thành cũng có một số ít người tham chiến, thế nhưng trận trước đó thì lại là dùng quy mô lớn để huyết chiến bên trong sa mạc.

“Lão hủ được trời quan tâm nên may mắn còn sống, có thể gặp lại tiểu hữu ở nơi này cũng xem như là một chuyện may mắn.” Lão Thiên Nhân mỉm cười nói.

Lúc này, trên tường thành lại nhiều hơn một vài bóng hình, tất cả đều là nhân vật quan trọng của tộc này và cũng có tinh anh cùng danh nhân của thế hệ trẻ tuổi.

Ví như, đệ nhất thiên tài ngày xưa U Vũ, người từng thiếu chút nữa đã bị Thạch Hạo phế bỏ, cùng với hai viên minh châu Phù Cừ, Mạn Châu Sa Hoa.

Tiếp đó, Tam Thạch Thiên quân cũng xuất hiện, đây cũng được xem là một thần nhân ngút trời, nghe đồn tinh cách hiền lành, vốn rằng tư chất không cao thế nhưng lại mạnh mẽ và thần bí vô cùng!

Tiếp đó, một thiếu nữ với bộ áo quần tím thanh lệ cảm động xuất hiện, ánh tím óng ánh, trên gương mặt trắng mín ấy ngập tràn vẻ giật mình, trong con ngươi xinh đẹp tỏa ra thần hà, nàng là Vân hi, cũng là một trong những người trong cuộc của năm xưa.

“Ta tới đây cũng không muốn phí tới, những việc ngày xưa ta ông đều biết cả, hôm nay chính là đòi nợ, nếu có thể thỏa mãn ta thì ta sẽ rời đi, nếu không, hừ!” Thạch Hạo nói rất thẳng.

Trên tường thành trở nên rối loạn.

Đây là thời đại nào rồi? Lại có người tới Thiên Chi thành đòi nợ, quá bá đạo mà.

Đặc biệt là, cũng chỉ có một người, một nhân tộc với tuổi tác vô cùng trẻ, chuyện này… khiến người khác tiếp sợ!

Thế hệ trẻ tuổi đều đang nhìn Thạch Hạo, không một ai không quen biết hắn, bởi vì, trận chiến năm xưa rất khốc liệt, từng người đều với thần sắc đầy phức tạp, không ai ngờ tới hắn lại trở về như vầy.

Vân Hi với mái tóc phất phới, thân thể thướt tha phát ra ánh hòa quang óng ánh, nàng cũng rất giật mình, trong lòng rối bời, người kia sau nhiều năm không thấy giờ lại xuất hiện, đã từ Biên hoang trở về.

Nàng cũng từng nghe nói, trận chiến của Thạch Hạo đã chấn động cả Biên hoang, hạ màn cuộc tranh đấu với dị vực, hiện giờ vị cố nhân này vẫn chưa chết và lại còn mang vinh quang trở về.

Hiện giờ, nàng lại được gặp mặt.

“Haizz, tiểu hữu có thần tư ngút trời, không hề nghĩ tới lại cưỡi một con Vô Úy sư tử trở về nữa chứ, một người một sư hùng hổ tiến tới, là muốn phá Thiên Chi thành à?” Lão Thiên Nhân nói, trong mắt lấp lóe ánh sáng.

Tất cả mọi người đều chấn kinh trong lòng, chủng tộc Vô Úy sư tử này chẳng phải đã biến mất từ lâu rồi ư, sao lại có người dùng nó làm thú cưỡi, việc này đã khiến bọn họ sợ hãi.

Mấy người này nhìn ra được, con sư tử kia có cảnh giới cũng cực kỳ cao!