Chương 1729: Không rời bỏ

Thế Giới Hoàn Mỹ

Đăng vào: 12 tháng trước

.

“Tiểu hữu, ngươi… Haizz!”

Chí Tôn của Tiên Viện, lão bất tử của Thánh Viện cũng đều tới, hai đại cường giả vô cùng hối tiếc, mang theo phẫn nộ, nhưng cũng không thể làm gì được.

Bọn họ có chút xấu hổ với Thạch Hạo, mang theo vẻ tự trách.

“Không trách hai vị tiền bối được.” Thạch Hạo nói

Bởi vì, người xuất thủ là Tàn Tiên, nếu như hai đại chí tôn không lựa chọn quay về Cửu thiên, bọn họ hai người quá nửa cũng sẽ dính phải độc thủ, cũng sẽ bị phế ở chỗ này.

Hai đại cường giả cũng không phải là loại người bảo thủ, nhưng vẫn cảm thấy có chút hỗ thẹn với Hoang.

An ủi một hồi, chốc chốc lại thở dài cùng với tiếc nuối, hai đại cường giả cuối cùng cũng phải ly khai, mang theo Thiết Huyết chiến kỳ, quay về bên trên Cửu thiên.

Tần tộc, nơi đây từ từ trở nên lặng im.

“Đi thôi, Vân Hi, chúng ta cũng phải rời đi rồi.” Trưởng lão của Thiên Nhân tộc nói.

Tuy rằng, lão vẫn còn trấn định, trước đó cũng không có đứng lên trào phúng Thạch Hạo, nhưng hiện tại cũng có chút không nhịn được, khoé miệng khẽ cong mang theo ý cười.

Hiện tại Hoang đã bị phế, cũng không còn gì phải lo lắng, không cần cố kỵ hắn ngày sau bước lên đỉnh phong, xưng bá nhân gian.

Trưởng lão của Thiên Nhân tộc cười nói, dưới tình hình này không cần phải ăn nói khép nép nữa, lão chuẩn bị mang Vân Hi đi.

Nhưng mà, ngoài ý liệu của lão, Vân Hi lại phản đối, không nguyện rời đi.

“Ngươi làm sao vậy, hắn đã bị phế, không cần lo lắng, ngày sau để lão tổ ra mặt đích thân nói chuyện với Tần Trường Sinh, đòi lại Phi Tiên thạch là được, không cần ngươi lưu lại.” Trưởng lão của Thiên Nhân tộc nói.

“Ta phải lưu lại!” Vân Hi nói.

“Ngươi… bị điên rồi hả? hắn cũng đã bị phế, không cần phải như vậy!” Trưởng lão của Thiên Nhân tộc có chút choáng váng không hiểu vì sao Vân Hi lại vậy.

Bởi vì, trước đây khi mang Vân Hi tới Tần tộc, nàng vô cùng kháng cự. Căn bản không nguyện ý tới nơi đây, còn ngay trong đại điện của Tần tộc trực tiếp cự tuyệt.

Nhưng mà hiện tại, nàng vì sao lại muốn lưu lại?

Trưởng lão của Thiên Nhân tộc thật sự không hiểu nổi.

“Trước đây, khi Hoang cao cao tại thượng, đại thế đã thành. Quật khởi bên trong đại thế giới, không thể ngăn cản. Các ngươi lại muốn ta theo bên cạnh hắn, thân cận hắn, điều này khiến ta cảm thấy bị sỉ nhục.” Vân Hi nói.

“Đó còn là Thiên Nhân tộc của chúng ta sao, lại phải dùng thủ đoạn thấp hèn như vậy, loại sỉ nhục đó không xứng làm Thiên Nhân, không xứng dùng hai chữ này.”

“Bây giờ, thân thể hắn xuất hiện vấn đề, ta lại nguyện ý lưu lại, bởi vì, ta vốn đã từng phụ hắn, năm xưa hắn một đường huyết chiến, hộ tống ta hơn mười vạn dặm, chạy về trong tộc, kết quả lại bị lấy oán trả ơn.”

“Từ hôm nay trở đi, cho dù hắn có trở thành phàm nhân, đạo hạnh mất hết. Ta cũng sẽ cùng hắn hạ giới, đi chăm sóc hắn.”

Vân Hi không ngừng nói, rất bình tĩnh, không phải nhất thời xúc động.

Điều này khiến trưởng lão của Thiên Nhân tộc sắc mặt đại biến nói: “Ngươi điên rồi, ngươi muốn làm cái gì hả!”

“Ta có lỗi với hắn, muốn đi bù đắp!” Vân Hi rất kiên định.

“Trong lúc hắn huy hoàng, ta chỉ có thể từ xa đứng nhìn. Lúc đó ta không muốn giống như các ông đi lấy lòng hắn. Trong lúc hắn hư nhược, ta lại muốn tới gần hắn. Hắn cần ngươi chăm sóc!” Vân Hi quay người đi về phía Tần tộc.

Trong Tần tộc. Thạch Hạo bị một nhóm vây quanh, muốn kiểm tra thân thể hắn, nhưng lại bị hắn cự tuyệt.

Bao gồm phụ mẫu hắn, còn có đệ đệ, hắn không muốn họ đụng vào, nói: “Loại lực lượng nguyền rủa này trong cơ thể con, mọi ngươi nếu thăm dò, con sợ sẽ có chuyện.”

Lúc này, Vân Hi đi tới, ngoài dự liệu của mọi người.

Mẫu thân của Thạch Hạo, Tần Di Ninh ngơ ngác xuất thần, đến bà cũng không nghĩ tới, vị cô nương của Thiên Nhân tộc lại quay lại.

“Thạch Hạo, ngươi không cần bi thương, không cần chán nãn, nhất định sẽ có biện pháp hoá giải…” Vân Hi nói.

“Cô nương ngươi đây là…” Thạch Tử Lăng hỏi.

“Con nguyện ý chăm sóc hắn, cùng hắn về hạ giới.” Vân Hi rất ôn nhu nói rồi đi đến bên cạnh Thạch Hạo.

“Cái này… “ Một đám người đều ngẩn ra.

“Sao phải vậy, qua không lâu nữa, ta so với phàm nhân không có gì khác biệt, ngươi theo ta xuống hạ giới, hoàn toàn không thích hợp.” Thạch Hạo lắc đầu.

“Ta muốn cùng ngươi về Thạch thôn, làm một phàm nhân cũng tốt, ít nhất cũng bình yên, an lành, không còn đấu tranh hỗn loạn.” Vân Hi nói.

Tương đối mà nói, nàng so với trước đây mạnh mẽ và thẳng thắn hơn nhiều, dám nói dám làm, nếu như là nhiều năm trước, nàng tuyệt đối không nói ra những lời này.

“Ngươi là tu sĩ, theo ta quay về thật là không tốt chút nào, quá không thích hợp. Hơn nữa ta quả thật muốn làm phàm nhân, sống một cuộc sống thanh tịnh, bình yên ổn định.” Thạch Hạo nói tới đây không ngờ lại cười lên.

Điều này khiến Thạch Tử Lăng, Tần Di Ninh đám người đều ngẩn ra, nhìn bộ dạng của Thạch Hạo, hắn căn bản không phải là gắng gượng cười, mà thật sự là rất bình tĩnh và thoải mái.

Thần kinh của trưởng tử này phải thô dày cỡ nào mới có thể như vậy? Hắn thật sự không đau lòng, không bi thương sao? Lại không nhìn ra được chút dấu vết ảo não, u sầu nào.

Trước đó, khi đối mặt với Tàn Tiên còn có tu sĩ các phái, còn rất nghiêm túc và trầm mặc, hiện tại lại có bộ dạng như vậy.

“Hài tử nếu trong lòng ngươi cảm thấy bế tắc, muốn khóc thì khóc đi, không cần phải gắng gượng làm chi.” Tần Di Ninh khóc nấc nói, sợ trưởng tử trong lòng ưu phiền lại hại tới thân thể.

“Con thật là không có gắng gượng cười đâu, hiện tại tâm cảnh rất bình yên.” Thạch Hạo nói, đích thân lau nước mắt cho Tần Di Ninh.

Lúc này, Vân Hi tiến tới đưa cho hắn một cái khăn tay rồi đứng bên cạnh.

“Ca ca sẽ không có chuyện gì, con tin ca sớm muộn gì cũng sẽ có ngày quay lại, oanh kích Tàn Tiên, huỷ diệt và quét ngang hết thảy đám cường giả đối đầu đó.” Tần Hạo nói.

Hơn nữa, Tần Hạo còn nói thêm: “Nếu quả thật ca ca không còn chiến ý, nguyện ý ẩn cư dưới hạ giới, con cũng sẽ xuất thủ, sớm muộn gì cũng sẽ tiêu diệt đám địch nhân cường đại đó!”

Khi nghe được những lời đó, đến Thạc Hạo cũng giật mình, vỗ vỗ vai hắn, không nói lời nào.

Thạch Tử Lăng, Tần Di Ninh hai mắt đỏ hoe, trong lòng chua xót, hai người họ ôm chầm lấy hai người con.

Không lâu sau, Vân Hi nấu một ít nước thuốc đưa cho Thạch Hạo, bảo hắn uống rồi còn đi theo bên cạnh, ân cần chăm sóc.

“Ta còn chưa bị phế, còn có một tháng thời gian a.” Thạch Hạo nhìn nàng nói.

Ba ngày sau, có một số môn phái đưa tới hậu lễ, quả nhiên là gấp mười lần trước đây. Tuy rằng trong lòng bọn họ phẫn nộ, nhưng vẫn không dám mạo hiểm, bọn họ sợ Thạch Hạo xuất thủ.

Nhưng cũng có một số đạo thống không có để tâm đến lời nói của Thạch Hạo, bởi vì, bọn họ âm thầm dựa vào quan hệ, lễ vật thừa thải dâng lên cho Tiên Điện, muốn mời bọn họ ra mặt bảo hộ.

“Haha, Hoang đã bị phế rồi, không cần kiêng kỵ, Chân Tiên tộc ta xuất thủ, trấn áp hắn rồi, đã tặng cho hắn một bài học, hắn đáng ra phải biết tiến thối.” Lão giả của Tiên Điện nói, cho bọn họ ăn một khoả tịnh tâm đan.

Đám người đó liền yên tâm, hơn nữa cũng không khách khí, ngôn từ mỉa mai, thậm chí là sỉ nhục, đánh đuổi đám người Tần tộc tới đòi nợ.

Nhưng ngày thứ tư, Thạch Hạo động thân, dùng thủ đoạn lôi đình xuất thủ.

Khi một môn phái không tính là nhỏ bị Thạch Hạo nhổ tận gốc, quét ngang tất cả. Các phương đều chấn động, rất nhiều sắc mặt trở nên trắng bệch.

Một ngày này, Thạch Hạo quét ngang phái này, kích sát mười mấy người cao tầng của phái này, mở ra bảo khố, lấy đi sạch sẽ.

Tiếp theo đó, hắn lại lao tới một chỗ khác, liên tiếp xuất thủ, lật tung mấy cái môn phái, khiến cho máu của giáo chủ và thái thượng trưởng lão các đạo thống này nhuộm đỏ hư không.

Tin tức truyền ra, tứ phương chấn động, rất nhiều người sợ hãi.

“Không, hiểu lầm thôi, chúng ta nguyện ý dâng lên thiên tài địa bảo!”

Một số người lập tức hoảng sợ, như lửa đốt mông nhanh chóng chạy tới Tần tộc, dâng lên một đống trân bảo quý hiếm, hơn nữa còn không ngừng giải thích.

Đương nhiên, cũng có một số người vô cùng hoảng sợ bỏ chạy, đi liên hệ với người của Tiên Điện, muốn mời bọn họ xuất thủ.

“Hoang, ngươi quên rồi sao, đã quên đi việc bị Chân Tiên giáo huấn sao?” Đây là lời của Tiên Điện truyền đến.

“Vậy thì để Tàn Tiên xuất thế lần nữa đi!” Đây là câu trả lời của Thạch Hạo.

Chốc lát, các phương đều sửng sờ, hắn điên rồi sao?

Rất nhanh, mọi người đều hiểu, hoặc là Hoang cảm thấy thời gian không nhiều muốn điên cuồng một lần cuối!

Một kẻ điên như vậy, sao có thể đụng vào được?

Rất nhiều người hối hận rồi, sao lại cương với hắn làm chi, nhịn hắn một tháng là được rồi, đợi tới hắn thật sự bị phế rồi nói.

“Hoang, ngươi tự tìm đường chết!” Chí Tôn của Tiên Điện ra mặt, lớn tiếng quát.

Nhưng mà tới cuối cùng lão cũng không dám xuất kích. Bởi vì lão đang hoài nghi, đây có phải là Hoang cố ý dụ lão xuất thủ, lại liên thủ với hai vị Chí Tôn của Cửu tiên để tiêu diệt lão không.

Cho nên như vậy, Tiên Điện không ai đi ra, khiến cho đám đạo thống đó càng hoảng sợ hơn.

Kết quả, đám người đó như ong vỡ tổ, phàm những môn phái bị yêu cầu dâng lên thiên tài địa bảo gấp mười lần, toàn bộ đều gấp rút hành động, đi dâng lên hậu lễ.

Gấp mười lần trước đây, đám môn phái này đều than thở không thôi, mặt cũng tái đi, đồng nghĩa với việc vét sạch bảo khố của bọn họ, thậm chí còn không đủ, còn phải tìm biện pháp khác

Ngọc Hoa giáo đồng dạng như vậy, vị giáo chủ sắc mặt lúc trắng lúc xanh, hối hận vô cùng, y rất muốn tự vả mình hai cái.

“Người của Tiên Điện, không phải muốn ra tay trấn áp ta sao, ta đang đợi đây!” Thạch Hạo hét lớn.

Bởi vì, hắn biết rõ, Tàn Tiên không chịu xuất thế nữa, có thể đi ra một lần đã rất miễn cưỡng rồi, trả một cái giá cực lớn, bây giờ khẳng định đang ở trong ôn tuyền trầm miên, không dám vọng động.

Về phần Chí Tôn của Tiên Điện, cũng bị Thạch Hạo biết rõ tâm tư, đối phương khẳng định là đang lo ngại hắn liên thủ với hai vị cường giả của Tiên Viện và Thánh Viện để tiêu diệt mình.

Cho nên như vậy, không ai lộ diện đánh một trận với Thạch Hạo, rất nhiều môn phái không thể không cắn chặt răng, lại đi tới Tần tộc Bất Lão Sơn.

“Phụ thân, trước mắt, chúng ta phải đi rồi, về nhà!”

Mười ngày sau, Thạch Hạo nói, hắn phải bước lên con đường về nhà rồi!